Lục Địa Kiện Tiên

Chương 3169 - Ta thật ngốc




Còn có, Triệu Hạo đi nơi nào?
Chẳng lẽ chỉ là huyễn tượng!
Đúng lúc này, “Quan Sầu Hải” ở đối diện vung hai tay, Kim Cương Trạc vạch ra vô số tàn ảnh, trực tiếp va chạm với Kim Cương Trạc của hắn.
Đinh đinh đinh!
Thanh âm giòn vang, những Kim Cương Trạc kia bị đụng đến bay múa đầy trời.
Quan Sầu Hải cảm giác nặng nề, bởi vì hắn ý thức được đối diện không phải huyễn tượng, mà là tồn tại chân thật.
Có điều hắn thực nghĩ không ra, Kim Cương Trạc là bảo vật đời đời truyền thừa của Ly Hận Thiên, vì sao đối phương cũng có.
Chẳng lẽ Kim Cương Trạc không phải một đôi, mà chính bốn cái?
Nếu có thể lấy tới đôi kia của đối phương, chẳng phải thực lực của mình sẽ tăng nhiều?
Không đợi hắn suy tư, toàn thân “Quan Sầu Hải” xoay tròn, sau đó cả người từ trong Kim Cương Trạc bay đến, cơ hồ nháy mắt đã công kích đến trước người hắn.
- Độc Long Đại Chuyển?
Quan Sầu Hải lập tức nhận ra đây là bí kỹ độc môn của hắn.
Bất quá lúc này hai tay đối phương như kim cương, đã đánh tới trước mặt, hắn căn bản không có thời gian suy tư, chỉ có thể vội vàng đưa tay nghênh địch.
Hắn sáng tạo ra chiêu này, tự nhiên biết chỗ tinh diệu và nhược điểm của nó, rất nhanh cắt vào trong song chưởng của đối phương, đẩy hai bàn tay của đối phương ra ngoài, thuận thế kéo một phát, sau đó đưa chân đạp mặt đất, mượn nhờ Đại Địa chi lực thi triển tuyệt học Đấu Chuyển Tinh Di, không chỉ phản kích lực công kích của đối phương trở về, còn bổ sung lực công kích của mình, cho dù là Huyền Bát Cảnh ăn chiêu này, hơn phân nửa cũng sẽ trọng thương kết thúc.
Ai biết thân thể của “Quan Sầu Hải” kia lộn một vòng, hai chân giẫm mặt đất, sau đó thân thể giống như mì sợi run run, một cỗ cự lực từ trên tay đối phương phản chấn trở lại.
- Đấu Chuyển Tinh Di?
Quan Sầu Hải hoảng hốt, đây là bí pháp bất truyền của Ly Hận Thiên, vì sao hắn cũng biết?
Thân thể hắn tự động vận chuyển Đấu Chuyển Tinh Di, lần nữa phản chấn lực lượng trở lại.
Oanh… hai người bị lực trùng kích to lớn chấn đến bay ra hai bên, cổ họng của Quan Sầu Hải ngòn ngọt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Vừa rồi vội vàng phản kích, cho dù là hắn cũng có chút chịu không nổi.
Duy nhất đáng được ăn mừng là khóe miệng của đối phương cũng tràn ra máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Một bên khác Huyền Bát Cảnh cũng mộng bức, Quan Sầu Hải còn có thể hoài nghi Kim Cương Trạc vốn có bốn cái, nhưng tám thanh kiếm của hắn, trừ số ít là Côn Lôn Hư tổ truyền, thì đại đa số đều là hắn tốn bao công sức luyện ra.
Đối phương làm sao có tám thanh kiếm giống như đúc?
Cái này nhất định là huyễn tượng!
Chỉ bất quá lúc này, một thanh phi kiếm cắt ống tay áo của hắn, máu tươi tràn ra.
Huyền Bát Cảnh:
- ? ? ?
Tuy phỏng đoán trước mắt rất có thể chỉ là huyễn tượng, nhưng hắn không dám mạo hiểm để đối phương công kích, vạn nhất người ta một kiếm chém đứt đầu, lại không phải huyễn tượng, vậy thì thật là muốn khóc cũng không kịp.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể khống chế phi kiếm của mình nghênh đón.
Rất nhanh, 16 thanh phi kiếm chiến thành một đoàn, Huyền Bát Cảnh lấy phi kiếm nổi danh, tám thanh phi kiếm xuất thần nhập hóa, nhưng mặc kệ kiếm pháp của hắn tinh diệu xảo trá như thế nào, thì đối phương vẫn có thể kịp thời phản kích.
Trước kia hắn rất hưởng thụ cảnh địch nhân chật vật không chịu nổi khi đối mặt phi kiếm của hắn, nhưng lúc này đến phiên hắn đối diện phi kiếm, cũng chật vật không chịu nổi.
Trong lòng hắn biệt khuất không gì sánh được, dường như mình đang đánh với mình, căn bản không có cách nào phân ra thắng bại.
Có điều hắn dù sao cũng là tông chủ một phái, rất nhanh bình tĩnh lại, mình không có đạo lý thua kẻ giả mạo, ngươi có thể bắt chước khuôn mặt của ta, bắt chước kiếm của ta, chẳng lẽ còn có thể ở phương diện tư duy bắt chước giống ta sao?
Sau đó hắn triệu hồi tám thanh phi kiếm, tám thanh phi kiếm hợp lại làm một, hình thành một thanh cự kiếm đâm qua, đối mặt với cự kiếm, tám thanh phi kiếm kia liền bị đập bay.
“Huyền Bát Cảnh” vội vàng vẫy tay, tám thanh kiếm bay trở về, hợp thành cự kiếm nghênh đón.
Thời điểm hai thanh cự kiếm sắp chạm vào nhau, loại cứng đối cứng này không chút hư giả, chơi xong nhất định sẽ một chết một bị thương, nếu tu vi hai người tương đương, thì khả năng lưỡng bại câu thương cực lớn.
Đúng lúc này, khóe miệng của Huyền Bát Cảnh hiện lên nụ cười quỷ dị, một giây sau, lôi quang lóe lên, hắn đã biến mất không thấy gì nữa, cùng một thời gian, thanh cự kiếm kia cũng thành cây không rễ, tan thành mây khói.
Mất đi mục tiêu, một kiếm toàn lực của “Huyền Bát Cảnh” đâm vào không khí, cả người bị khuấy động đến khí huyết quay cuồng.
Ngay lúc này, bên người hắn xuất hiện một đạo lôi quang, Huyền Bát Cảnh xuất hiện ở chỗ đó.
Lôi Đình Thiểm Hiện Thuật!
Thanh kiếm trong tay hắn như thiểm điện đâm qua.
Toàn thân “Huyền Bát Cảnh” lôi quang lấp lóe, bản năng tránh né, bất quá vẫn chậm một nhịp, bị kiếm đâm trúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận