Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 99: thư khiêu chiến

Chương 99: Thư khiêu chiến
Trong nháy mắt, Đỗ Kiệt đã đi đến trước mặt Lâm Vân.
"Tiểu tử, tới làm gì? Muốn học chúng ta, đến đến đập quán à?" Đỗ Kiệt khinh thường Lâm Vân.
"Ngươi cho rằng ta giống các ngươi không có tố chất, trực tiếp đến đập quán? Chúng ta là người văn minh, chuyện đập quán như thế, chúng ta sẽ không làm." Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Ngươi... ngươi chửi chúng ta không có tố chất?" Đỗ Kiệt lập tức sầm mặt lại.
"Thảo ngươi M, dám mắng chúng ta, muốn chết đúng không?"
Mấy tên đồng đội sau lưng Đỗ Kiệt càng xông đến bao vây, một bộ dáng muốn động thủ đánh Lâm Vân.
"Làm sao? Muốn đánh người à? Ta cũng đã tìm người quay phim, nếu các ngươi động thủ, tự nghĩ hậu quả đi." Lâm Vân cười lạnh nói.
Đỗ Kiệt nghe được lời Lâm Vân, sắc mặt càng thêm âm trầm, hắn không ngờ, chiêu hôm qua hắn dùng, hôm nay Lâm Vân lại có thể dùng ra.
"Lùi lại!" Đỗ Kiệt trừng đám đồng đội một cái.
Mấy tên đồng đội kia nghe vậy, đầu tiên là giơ ngón cái khinh bỉ về phía Lâm Vân, sau đó mới lui lại.
"Đã các ngươi không phải đến đập quán, vậy ngươi có chuyện gì, nói đi!" Đỗ Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Vân.
"Hôm nay ta đến là để đưa thư khiêu chiến cho ngươi." Lâm Vân đưa phong thư khiêu chiến cho Đỗ Kiệt.
Đỗ Kiệt cầm thư khiêu chiến xem qua.
"Ồ, khiêu chiến đội bóng rổ của Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện chúng ta? Ta nói ngươi đúng là không nhớ lâu, hôm qua mới đánh các ngươi hoa rơi nước chảy, hôm nay liền dám đến cửa khiêu chiến?" Đỗ Kiệt cười nhạo nói.
Các đồng đội phía sau Đỗ Kiệt cũng đều cười ha ha chế giễu theo.
"Một đám phế vật, có khiêu chiến kiểu gì, chúng ta cũng ngược các ngươi như ngược chó."
"Ha ha!"
Lâm Vân lắc đầu cười một tiếng: "Đỗ Kiệt, bây giờ cười còn sớm quá, nói thật cho các ngươi biết đi, ta đã mời đội tuyển Việt Nam thuộc giải CBA, đến làm cầu thủ của đội Đại học Thanh Dương chúng ta, đại diện cho trường để giáo huấn các ngươi."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi mời đội Việt Nam thuộc giải CBA? Chỉ mình ngươi thôi à? Phốc, ha ha!"
Đỗ Kiệt đánh giá Lâm Vân một lượt từ trên xuống dưới, rồi cười phá lên.
"Ha ha, tiểu tử này vậy mà nói hắn mời được đội Việt Nam thuộc giải CBA? Thật sự quá khôi hài!"
Đám đồng đội sau lưng Đỗ Kiệt cũng cười ha ha theo, cười đến ngửa tới ngửa lui, thậm chí vỗ tay liên tục.
Những học sinh của Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện đang vây xem xung quanh, cũng đều không nhịn được cười, bọn họ như thể vừa nghe được một chuyện cười lớn.
Đùa à, đội Việt Nam thuộc giải CBA, thế nhưng là đội bóng hàng đầu của CBA, mà một tiểu tử keo kiệt như thế, lại nói là mời được đội tuyển Việt Nam đến Thanh Dương Thị để thay mặt Đại học Thanh Dương đánh một trận tranh tài? Đây không phải nói nhảm sao? Không phải là chuyện viển vông sao?
Đừng nói đến đội tuyển Việt Nam thuộc giải CBA, mà cho dù là đội hạng chót của CBA, bọn họ cũng không cho là Lâm Vân mời được.
"Tiểu tử, ta đề nghị ngươi mau đi bệnh viện tâm thần xem bệnh đi, đầu óc của ngươi không nhẹ đâu." Đỗ Kiệt cười nói với Lâm Vân.
Sau đó, Đỗ Kiệt nhìn về phía đám Bàn Tử phía sau Lâm Vân, cười nói: "Đám heo các ngươi, cũng thật là ngu xuẩn, tiểu tử này nói hắn có thể mời đội Việt Nam thuộc giải CBA, mà các ngươi cũng dám tin? Ha ha."
"Ai nói không phải đâu? Đúng là một đám đồ đần." Các đồng đội sau lưng Đỗ Kiệt cũng hùa theo chế giễu.
Lâm Vân vẫn mặt không đổi sắc.
"Chúng ta có mời được đội tuyển Việt Nam hay không là chuyện của chúng ta, các ngươi chỉ cần trả lời có dám nhận lời khiêu chiến hay không!" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Sao không dám? Trận khiêu chiến này, chúng ta nhận! Ngày mai, chúng ta sẽ lại một lần nữa dạy cho bọn nhị hóa các ngươi cách làm người." Đỗ Kiệt ngạo nghễ nói.
"Tốt, vậy chúng ta thêm chút tiền cược như thế nào? Nếu chúng ta thua, chúng ta sẽ quỳ gối trên sân bóng hô to Đại học Thanh Dương là rác rưởi, nếu các ngươi thua, các ngươi quỳ trên đất, công khai xin lỗi chúng ta, thế nào?" Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Được thôi, nhưng sau khi các ngươi thua, các ngươi giở trò thì sao?" Đỗ Kiệt nói.
"Vậy thì chúng ta ký hiệp nghị, hiệp nghị ta đã mang đến, chỉ cần ký tên, sẽ có hiệu lực pháp luật, người vi phạm phải bồi thường 1 triệu phí vi phạm hợp đồng." Lâm Vân ném cho Đỗ Kiệt một phần hiệp nghị.
"Được thôi."
Đỗ Kiệt trực tiếp nhận hiệp nghị ký tên, với hắn mà nói, hắn nắm chắc phần thắng, nên không sợ.
Sau khi ký xong hiệp nghị, khóe miệng Lâm Vân hiện lên một nụ cười không dễ phát giác.
"Chúng ta đi!"
Lâm Vân trực tiếp dẫn theo đám Bàn Tử, quay người rời đi.
.......
Chuyện Lâm Vân khiêu chiến Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện, được Bàn Tử đăng lên diễn đàn trường, để mọi người đến xem trận đấu vào ngày mai.
Bởi vì chuyện bị làm nhục trước đó, đã khiến các học sinh Đại học Thanh Dương tức sôi cả ruột, nên sự việc này vừa diễn ra đã lại làm mọi người bàn tán xôn xao.
Mọi người đều đang hỏi, có cách nào để đội của Đại học Thanh Dương giành chiến thắng trước đội của Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện không.
Thậm chí, trên diễn đàn một mảnh thần hồn nát thần tính, tất cả đều than vãn là ngày mai thua chắc rồi, vì đội của Đại học Thanh Dương căn bản không thể nào đánh lại đội của Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện.
Thậm chí có những người quá khích còn nặc danh trách móc Lâm Vân, nói rằng Lâm Vân biết rõ Đại học Thanh Dương đánh không lại Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện, mà vẫn đi khiêu chiến, đây chẳng phải là hại Đại học Thanh Dương sao, đang hố mọi người sao?
Đương nhiên cũng có một vài người đang an ủi, nói Lâm thiếu gia luôn rất ngông cuồng, có lẽ có biện pháp gì đó, hoặc biết đâu Lâm thiếu gia có thể giúp mọi người tìm lại mặt mũi đã mất trước đó, mọi người đợi xem trận đấu ngày mai rồi tính.
........
Giữa trưa ngày thứ hai, lúc 12 giờ 30 phút.
Sân bóng rổ của Đại học Thanh Dương, liên tục có học sinh Đại học Thanh Dương đến tụ tập, lúc này đã tụ tập ước chừng 3000 người, mà vẫn không ngừng có học sinh đến nữa.
Bình thường, những trận bóng rổ do trường tổ chức, rất hiếm khi có nhiều sinh viên đến xem như vậy.
Dù sao, trận đấu hôm nay không chỉ đơn thuần là một trận bóng rổ, mà còn là danh dự của cả Đại học Thanh Dương.
Việc bị đập vào mặt khiêu chiến, lại còn bị sỉ nhục, khiến các sinh viên Đại học Thanh Dương tức sôi gan ruột, cho nên ai cũng hy vọng có thể tìm lại thể diện đã mất trong trận đấu hôm nay.
Lâm Vân, Bàn Tử và toàn bộ thành viên của đội bóng rổ trường Đại học Thanh Dương cũng đã xuất hiện tại sân bóng rổ.
"Đến rồi đến rồi! Lâm thiếu gia đến rồi!"
Lâm Vân vừa xuất hiện đã khiến đám người vây xem trở nên náo loạn.
Mặc dù trên diễn đàn có người nặc danh chỉ trích, mắng chửi Lâm Vân, nhưng ngoài đời, tuyệt đối không có sinh viên Đại học Thanh Dương nào dám đến trước mặt Lâm Vân mà chửi bới.
Trên sân bóng rổ.
"Vân ca, sao đội tuyển Việt Nam vẫn chưa đến vậy?" Bàn Tử hỏi.
"Đúng vậy đó Vân ca." Các đồng đội khác cũng nhìn về phía Lâm Vân.
"Ta vừa mới gọi điện thoại hỏi, máy bay bị trễ một chút nên mới đến muộn, nhưng đã đến Thanh Dương rồi, đang trên đường tới trường." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Bàn Tử và mọi người nghe Lâm Vân nói vậy thì trong lòng cũng an tâm hẳn.
"Mau nhìn kìa, đám Đỗ Kiệt của Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện cũng tới!"
Đám người vây xem đột nhiên trở nên ồn ào.
Lâm Vân và đám Bàn Tử quay đầu nhìn lại, đã thấy Đỗ Kiệt.
Đỗ Kiệt mang theo hơn mười đồng đội, vẻ mặt nghênh ngang đi đến sân bóng rổ.
Hơn ba ngàn sinh viên Đại học Thanh Dương trên sân, sau khi nhìn thấy Đỗ Kiệt, mắt ai nấy đều đỏ lên, hận không thể xông lên đánh Đỗ Kiệt một trận, nhưng không ai dám làm vậy.
Đỗ Kiệt sau khi đến, hắn nhìn xung quanh rồi cười lớn tiếng nói: "Ồ, hôm nay trận chiến hoành tráng đấy chứ, vậy mà có nhiều người đến vậy, tất cả đều muốn đến chứng kiến Đại học Thanh Dương các người lại thảm bại thế nào à?"
Lời này của Đỗ Kiệt vừa thốt ra đã khiến hơn ba ngàn người đang vây xem nổi giận.
"Mẹ nó, cái thằng Đỗ Kiệt này ngông cuồng quá!"
"Đúng đó, hy vọng Lâm Vân có biện pháp để thu thập cái thằng Đỗ Kiệt này!"
Giữa sân.
Đỗ Kiệt nhìn Lâm Vân, cười khẩy nói: "Tiểu tử, hôm qua không phải mày nói là mời được đội tuyển Việt Nam của giải CBA sao? Sao tao không thấy bóng dáng đâu cả, hay mày lôi chúng ra đi."
Một tên đồng đội sau lưng Đỗ Kiệt cười nói: "Đỗ ca, hắn chỉ chém gió thôi, cho dù hắn có chết cũng không gọi được ai từ đội tuyển Việt Nam cả!"
Những tên đồng đội khác của Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện cũng nhao nhao cười nhạo: "Tiểu tử này đúng là mặt dày, toàn nói phét."
"Gấp làm gì, máy bay của họ trễ một chút, còn chưa đến thôi mà." Lâm Vân hời hợt nói.
"Máy bay trễ một chút? Ha ha." Đỗ Kiệt và những người khác cười ha hả.
"Mày đúng là biết bịa chuyện, chỉ tiếc là mày có bịa thế nào cũng vô dụng thôi." Đỗ Kiệt cười nói.
Ngay sau đó, Đỗ Kiệt đổi giọng: "Được thôi, không nói nhiều lời nữa, cho dù các ngươi bịa chuyện gì, không có người đến thì các ngươi vẫn phải ra sân, tranh thủ thời gian bắt đầu thi đấu đi, ta sẽ để cho các người thua thảm hơn lần trước!"
"Gấp làm gì, chúng ta hẹn nhau một giờ chiều mới thi đấu, bây giờ mới 12 giờ 40 phút, còn 20 phút nữa." Lâm Vân nói.
"Mày muốn câu giờ à? Được, tao sẽ chờ đến 1 giờ, tao xem mày còn giở trò gì nữa, 1 giờ vừa đến, nếu các người không bắt đầu thi đấu thì coi như các ngươi tự động đầu hàng!" Đỗ Kiệt ngạo nghễ nói.
"Vân ca, một lát nữa bọn họ có tới kịp không?" Bàn Tử lo lắng hỏi nhỏ Lâm Vân.
Mập mạp và các đồng đội cũng đều lo lắng nhìn về phía Lâm Vân.
"Cứ bình tĩnh, chờ đi." Lâm Vân bình thản nói.
Bọn hắn có thể đến sớm hơn một chút hay không, trong lòng Lâm Vân cũng không chắc chắn, nhưng bây giờ ngoài chờ đợi ra, cũng không còn cách nào khác. Trong thời gian chờ đợi, đám học sinh vây xem của Thanh Dương Đại Học đều tỏ ra rất xao động, rất lo lắng. “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu.” “Cũng không biết, Lâm Vân đến tột cùng có biện pháp nào, xem ra trước mắt, dường như căn bản không có khả năng thắng được Thanh Dương Chức Nghiệp Học Viện!” “Đúng vậy, xem tình hình trước mắt thì chúng ta căn bản không có phần thắng.” “Chỉ có thể mong chờ kỳ tích phát sinh thôi......” Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã đến một giờ chiều, nhưng bóng dáng đội Việt vẫn chưa xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận