Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 125: bạn học cũ

Chương 125: Bạn học cũ
“Ngươi...... Ngươi đùa giỡn ta?” Mã Văn Bác sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Lâm Vân.
“Không sai, ta chính là đùa nghịch ngươi thì sao? Có vấn đề sao?” Lâm Vân cười lạnh nói.
Đối với loại người mặt người dạ thú này, Lâm Vân không hề có chút thương hại.
Ngay sau đó, Lâm Vân vung tay lên: “Đội trưởng bảo an, đem tên cặn bã này ném ra ngoài Hoa Đỉnh Đại Hạ cho ta!”
“Vâng!”
Đội trưởng bảo an cùng mấy bảo an, trực tiếp tiến lên chế trụ Mã Văn Bác, kéo ra bên ngoài.
Bị lôi đi, Mã Văn Bác vừa tức vừa giận, hắn muốn chửi ầm lên, nhưng lại không dám, hắn sợ lại bị ăn đòn một trận.
Sau khi Mã Văn Bác bị lôi đi.
“Lâm Vân, ta còn có việc, ta đi trước.” Ngưu Tiểu Lôi đỏ hoe cả mắt.
Lâm Vân cũng không ngăn cản, cô nàng này bây giờ chắc chắn rất đau lòng, Lâm Vân liền không ép buộc nàng, để nàng có không gian yên tĩnh một chút.
Vẫn là câu nói kia, Lâm Vân không cảm thấy mình làm như vậy là tàn nhẫn.
Bởi vì bản thân sớm làm cho Ngưu Tiểu Lôi thấy rõ bộ mặt thật của Mã Văn Bác, nếu không đợi Ngưu Tiểu Lôi càng lún sâu, nàng lại nhìn rõ bộ mặt thật của Mã Văn Bác lúc đó, sẽ chỉ càng thêm đau khổ.......
Trong nhà Hướng Kim Cường.
“Khốn nạn! Khốn nạn!”
Hướng Kim Cường đang ở trong nhà nổi đóa, người hầu trong nhà. Đều bị dọa đến không dám thở mạnh.
“Vì sao lại là thằng nhãi đó thắng? Vì sao?! Chẳng lẽ nó là khắc tinh trong mệnh của Hướng Kim Cường ta sao!?”
Hướng Kim Cường nhớ đến chuyện hôm nay, liền giận đến bốc hỏa, thứ làm hắn tức nhất, không phải không có được mảnh đất kia, mà là hắn lại bị lỗ vốn dưới tay Lâm Vân.
Ngay sau đó, Hướng Kim Cường nhìn về phía quân sư bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đi! Lại phái người đi ám sát thằng nhãi đó!”
“Hướng Gia, chúng ta đã ám sát thất bại hai lần, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nếu không làm rõ nguyên nhân thất bại, lại tùy tiện hành động, e rằng...... Sẽ chỉ thất bại lần nữa.” Quân sư nói.
Dừng một chút, quân sư tiếp tục nói:
“Mà ta đã đoán ra, nguyên nhân hai lần chúng ta ám sát thất bại.”
“Hả? Nguyên nhân gì?” Hướng Kim Cường vội vàng truy hỏi.
“Căn cứ lời đầu trọc kia nói, lúc trước hắn mang theo hơn 40 người đi cô nhi viện, kết quả đều bị người hộ vệ bên cạnh Lâm Vân đả thương, đủ để chứng minh, bảo tiêu kia thực lực rất mạnh.” Quân sư nói.
Dừng một chút, quân sư tiếp tục nói:
“Cho nên, hai lần chúng ta ám sát thất bại, rất có thể là do bảo tiêu bên cạnh thằng nhãi này, bảo vệ thằng nhãi này!”
“Có lý!” Hướng Kim Cường gật đầu.
Ngay sau đó, Hướng Kim Cường lời nói xoay chuyển, lạnh giọng nói:
“Bất kể hắn lợi hại bao nhiêu, dám ngăn cản chuyện tốt của Hướng Kim Cường ta, vậy cũng chỉ có con đường chết! Hắn có bảo tiêu mạnh, chẳng lẽ trong tay chúng ta lại không có tay chân mạnh sao? Gọi Hổ Đông Bắc đến gặp ta!”
Hổ Đông Bắc là hãn tướng số một trong tay Hướng Kim Cường, khi Hướng Kim Cường gây dựng cơ đồ trước đây, công lao của Hổ Đông Bắc không thể bỏ qua.
Nửa tiếng sau, một đại hán vóc người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, cả người đầy cơ bắp, đi vào biệt thự của Hướng Kim Cường, chỉ riêng thân hình này, cùng lệ khí tỏa ra trên người, đã đủ làm người bình thường khiếp sợ, run lẩy bẩy.
Hắn chính là hãn tướng số một dưới trướng Hướng Kim Cường, Hổ Đông Bắc!
“Hướng Gia, ngài tìm ta?” Hổ Đông Bắc cúi người chào Hướng Kim Cường.
“Hổ Đông Bắc, mấy năm gần đây quá bình yên, ngươi đã lâu không ra tay, nhưng gần đây có người khiêu chiến quyền uy của ta, cái bảo đao này của ngươi, cũng nên lần nữa xuất vỏ.” Hướng Kim Cường nói.
“Ai dám đối nghịch với Hướng Gia, chính là đối nghịch với Hổ Đông Bắc ta, muốn đối phó với ai, Hướng Gia ngài cứ việc phân phó.” Hổ Đông Bắc nói.
“Giết chết chủ tịch Hoa Đỉnh Lâm Vân, còn có cả bảo tiêu bên cạnh hắn! Nhớ kỹ, phải làm cho sạch sẽ!” Hướng Kim Cường híp mắt phân phó.
“Tốt! Ta đi ngay!”
Sau khi Hổ Đông Bắc nhận lệnh, trực tiếp đi ra ngoài.......
Ngày thứ hai, mười giờ rưỡi sáng.
Bên ngoài Quảng Trường Hoa Đỉnh.
Hạng mục khu bảo hộ số 1 đã được phê duyệt, đây là hạng mục quan trọng nhất trong năm của Hoa Đỉnh Tập Đoàn Thanh Dương Phân Công Ty.
Mảnh đất này, chính là món quà ông ngoại đưa cho Lâm Vân, chỉ cần làm tốt hạng mục này, tuyệt đối có thể kiếm lời lớn.
Bây giờ hạng mục đã được duyệt, tiếp theo cần phải tuyên truyền rộng rãi trên toàn Thanh Dương Thị, cái này gọi là tạo thế!
Rất nhiều biển quảng cáo bên đường, trên xe công cộng, quảng cáo ven đường, đã lần lượt được triển khai.
Hôm nay, một số đồng sự của bộ tuyên truyền công ty, cùng một số cộng tác viên, đến quảng trường Hoa Đỉnh phồn hoa, phát tờ rơi tuyên truyền.
Lâm Vân vì đi sâu vào cơ sở, để tăng lên tinh thần mọi người, nên quyết định, sáng hôm nay dẫn mọi người cùng nhau phát tờ rơi.
“Người đẹp cô xem này, đây là dự án mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn chúng tôi.”
“Anh đẹp trai ơi, đây là dự án mới của Hoa Đỉnh chúng tôi, anh xem qua chút nha.”
Lưu lượng người ở Quảng trường Hoa Đỉnh cực kỳ lớn, trong một tiếng đồng hồ, Lâm Vân đã phát ra rất nhiều tờ rơi tuyên truyền.
Lúc này, lại có hai nam thanh niên đi tới.
“Anh đẹp trai, đây là dự án mới của Hoa Đỉnh, hai anh xem qua chút nha.”
Lâm Vân lại đưa cho hai người bọn họ một tờ rơi tuyên truyền.
Một nam thanh niên tiếp nhận tờ rơi sau.
“Mấy người các ngươi phiền quá đi! Ông đây không cần!”
Nam thanh niên sau khi nói xong câu đó, trực tiếp vo tờ rơi thành một cục, rồi ném vào người Lâm Vân.
Lâm Vân lập tức hơi nhíu mày.
“Ấy, ngươi...... Ngươi là Lâm Vân!”
Nam thanh niên đột nhiên nhìn chằm chằm Lâm Vân kêu lên.
Một nam thanh niên khác tóc vàng, cũng kinh ngạc nói:
“Ấy, đúng là Lâm Vân thật kìa!”
“Các ngươi là?” Lâm Vân thấy hai người bọn họ gọi ra tên của mình, liền vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn bọn họ.
“Bọn ta ngươi không nhận ra sao? Khương Đại Bình bạn học cấp 3 của ngươi đây!” Nam thanh niên nói.
Tên Hoàng Mao kia cũng nói: “Còn có ta, Triệu Tử Minh đây!”
“Khương Đại Bình, Triệu Tử Minh!” Lâm Vân lẩm bẩm một tiếng.
Hai cái tên này, Lâm Vân không thể không nhớ.
Bọn họ đều là bạn học cấp 3 của mình, chỉ là hai người này ăn mặc thay đổi rất lớn, Lâm Vân nhất thời không nhận ra.
Ngoài ra, ấn tượng của Lâm Vân đối với bọn họ thật sự không tốt, bởi vì hai người này ở cấp ba, đều là những kẻ đầu đường xó chợ trong lớp.
Thời cấp 3 của Lâm Vân, là một học sinh giỏi chăm chỉ học tập.
Nhưng đám người này, mỗi ngày thích nhất tìm học sinh giỏi như Lâm Vân gây phiền phức, cứ rảnh là thích gây sự trêu chọc Lâm Vân và những người khác, khiến người khác rất khó chịu.
Thành tích học tập trước kia của Lâm Vân, có thể thi đậu đại học trọng điểm.
Nhưng chính là vì bị đám người này quấy rầy, tạo thành tổn thương rất lớn trong lòng Lâm Vân, cuối cùng dẫn đến thành tích học tập của Lâm Vân tuột dốc, cuối cùng chỉ thi đậu một trường đại học hai hệ bình thường ở địa phương.
Về phần đám người này, Lâm Vân chỉ biết là sau khi tốt nghiệp trung học bọn họ không đi học, mà bước vào xã hội lăn lộn, lại về sau mấy năm này, Lâm Vân cũng không có gặp lại bọn họ.
Khương Đại Lượng và Triệu Tử Minh này, chính là hai người trong đám đầu đường xó chợ kia.
Lâm Vân đánh giá một chút trang phục của hai người bọn họ, đều là mặc đồ hiệu, một bộ dáng vênh váo nhìn mình.
Lúc này, Khương Đại Bình cười nhạo nói:
“Lâm Vân đồng học, hồi đó ngươi học giỏi như vậy, sao bây giờ lại xuống dốc đến mức phải phát tờ rơi trên đường như thế này? Cái này của ngươi lẫn vào cũng quá tệ rồi đó.”
Trong lúc Khương Đại Bình nói chuyện, còn cố ý khoe chiếc đồng hồ hàng hiệu trị giá mấy vạn trên cổ tay mình.
Triệu Tử Minh bên cạnh cũng cười nhạo nói:
“Lâm Vân đồng học, ngươi hỗn tệ như vậy, nói thật bạn học cũ như bọn này, đều cảm thấy mất mặt thay cho ngươi đấy.”
Sau khi Triệu Tử Minh nói xong, còn lấy ra một chùm chìa khóa xe BMW, lung lay trước mặt Lâm Vân, rõ ràng là đang khoe khoang với Lâm Vân.
Lâm Vân khinh thường cười nói:
“Ha ha, đi BMW thì ghê gớm lắm sao? Loại xe rẻ tiền này, đưa cho ta ta còn ngại hạ giá.”
Đùa sao, Lâm Vân đang lái con Lamborghini đại ngưu đấy, sao có thể so với bảo mã được?
Hơn nữa, Lâm Vân bây giờ là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, là phú nhị đại đời thứ ba chính hiệu!
Hai người bọn họ, vậy mà lại khoe của trước mặt Lâm Vân là phú nhị đại đời thứ ba này? Chẳng phải là chuyện quá buồn cười sao!
“Cái gì? Đưa cho ngươi ngươi cũng ngại hạ giá? Ha ha!”
Triệu Tử Minh và Khương Đại Bình hai người, đều cười phá lên ha hả, trong tiếng cười tràn đầy ý mỉa mai.
“Lâm Vân, ngươi nói xe bọn ta đi là xe BMW rẻ tiền, vậy cho hỏi ngươi lái loại xe sang nào thế?” Khương Đại Bình cười nhạo hỏi.
“Thật sự muốn nghe? Ta nói ra sợ hù chết các ngươi.” Khóe miệng Lâm Vân nở một nụ cười.
“Cái gì? Hù chết bọn ta? Ha ha!”
Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh lại một lần nữa cười ha hả.
“Lâm đồng học, vậy ngược lại ngươi nói ra nghe thử xem đi, ta xem ngươi đến cùng lái loại xe gì mà có thể hù chết bọn ta được.” Khương Đại Bình cười nói.
“Lamborghini đại ngưu.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Cái gì? Ngươi lái Lamborghini đại ngưu? Ha ha, vậy thì bọn ta còn lái xe dơi Batman đấy!” Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh cười ha hả, như vừa nghe được một chuyện cười lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận