Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 371: lạ lẫm điện báo

Chương 371: Điện thoại lạ lẫm
"Không sai chủ tịch, ta cũng đoán chừng, tất cả chuyện này đều là do cha của "Lục công tử" làm ra." Tổng quản lý nói.
"Xem ra, chúng ta đã đánh giá thấp sự lợi hại của hắn rồi......" Lão bản đấu cá nghiến răng nói.
"Chủ tịch, kế sách hiện tại là tranh thủ thời gian liên hệ hắn, nói lời xin lỗi với hắn, cầu xin tha thứ." Tổng quản lý vội vàng nói.
"Cũng chỉ có thể làm như vậy." Lão bản đấu cá bất đắc dĩ gật đầu...
Một bên khác, tại Thanh Dương Thị.
Lúc này Lâm Vân đang cùng mập mạp A Minh ăn cơm.
"Vân ca, bây giờ trên tin tức toàn là tin tức về đấu cá, cổ phiếu đấu cá tối qua giảm 15% rồi!" Mập mạp kích động nói.
"Đây chỉ mới là bắt đầu thôi." Lâm Vân nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Vân vang lên.
"Alo." Lâm Vân nhận điện thoại.
"Alo, là cha của Lục công tử, ta là Tuần Trình, lão bản của đấu cá, ta đặc biệt gọi điện thoại xin lỗi ngài, cái vụ tranh bảng khuya hôm trước xuất hiện lỗi, thật sự xin lỗi, ta đại diện cho đấu cá, xin lỗi ngài." Lão bản đấu cá nói với giọng điệu vô cùng cung kính.
"Chu lão bản, cái giá của ngươi cũng thật là cao đấy, đêm tranh bảng đó, ta gọi rất nhiều cuộc điện thoại, yêu cầu nói chuyện với ngươi, ngươi chẳng những không thèm nói chuyện với ta, còn muốn chơi trò mờ ám với ta, bây giờ ngươi mới biết gọi điện thoại cho ta sao?" Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
Việc lão bản đấu cá gọi điện thoại cho mình, thật ra đã nằm trong dự liệu của Lâm Vân.
"Ca, lúc đó là do đầu óc của ta có vấn đề, ta đã ý thức được sai lầm của mình, muốn tìm cách sửa chữa."
"Ngươi thấy thế này có được không, vị trí quán quân chúng ta sẽ định lại một lần nữa, chúng ta sẽ công khai xin lỗi ngươi một cách trịnh trọng, cầu xin ngươi cho đấu cá chúng ta một cơ hội, được không?" Lão bản đấu cá cầu xin.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng: "Bây giờ mới biết sai? Bây giờ mới biết đi cầu xin ta? Ta thấy ngươi không phải biết sai, mà là sợ thì có."
"Bất kể như thế nào, ta vẫn là tới để xin lỗi thôi, cầu xin ngươi cho ta một cơ hội, được không?" Lão bản đấu cá hạ mình hết mức.
"Đã đến nước này rồi, ngươi muốn ta bỏ qua cho ngươi? Ngươi đang nằm mơ đấy! Ta nói sẽ diệt đấu cá của ngươi thì ta nhất định làm được!"
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp "Phanh" một tiếng cúp điện thoại.
"Vân ca, là lão bản đấu cá tự mình gọi điện thoại tới sao?" Mập mạp hỏi.
Lâm Vân lắc đầu cười một tiếng: "Không sai, cầu xin ta tha cho hắn, hắn đây chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ngay từ đầu cho bọn hắn cơ hội, bọn hắn không coi ta ra gì, hiện tại ta trả thù vừa đến, bọn hắn liền biết sợ, muốn ta tha cho hắn, thật đúng là nằm mơ."
Trước đó Lưu Ba gọi điện thoại cho Lâm Vân báo cáo tiến độ vài lần, tiến triển hết sức thuận lợi, dù sao có tiền mở đường, những chuyện này vẫn làm rất dễ thành.
Dựa theo tình hình hôm nay, đấu cá chỉ cần không có tiền vốn chống lưng, xong đời chỉ là vấn đề thời gian.
"Đấu cá đúng là đáng đời! Ai bảo bọn chúng chơi trò mờ ám, thật sự cho rằng ai cũng dễ bắt nạt chắc." Mập mạp tức giận nói.
"Nào, mập mạp A Minh, chúng ta cạn ly, ăn xong bữa cơm này, ta sẽ chuẩn bị về Kim Đô." Lâm Vân giơ ly rượu lên.
......
Một bên khác.
Tại Kinh Thành, tổng bộ của đấu cá.
Sau khi Lâm Vân cúp điện thoại, sắc mặt lão bản đấu cá hết sức khó coi.
Nghĩ đến tình cảnh nguy cấp của đấu cá hiện tại, lão bản đấu cá đành phải cắn răng, thử bấm số cho Lâm Vân vài lần nữa, nhưng điện thoại lại báo máy bận.
Lão bản đấu cá biết, Lâm Vân căn bản không có ý định cho hắn cơ hội.
"Đáng chết! Vậy mà không cho một cơ hội nhỏ nhoi nào." Lão bản đấu cá đấm mạnh xuống bàn.
"Đều tại con Khương Tiểu Nhu kia, nếu không phải nó đi tìm Chu thiếu hỗ trợ, nếu không phải nó cố tranh giành với Tô Yên, cũng sẽ không phát sinh chuyện này, cũng sẽ không khiến đấu cá của ta lâm vào nguy hiểm." Lão bản đấu cá hung hãn nói.
"Chủ tịch, theo ý kiến của tôi, bây giờ tình huống như vậy, chi bằng tìm Chu thiếu hỗ trợ, dù sao cũng là do hắn yêu cầu chúng ta động tay chân trong buổi phát sóng trực tiếp của Tô Yên, để Tô Yên không thể nhận được quà." Tổng quản lý nói.
"Đúng vậy, sao ta không nghĩ ra điều này chứ!" Lão bản đấu cá bừng tỉnh ngộ.
"Khỏi cần phải nói, chỉ cần Chu Gia chịu giúp đỡ tiền vốn, chúng ta đi mua một nhóm người dẫn chương trình nổi tiếng khác về, rồi ném tiền cứu cổ phiếu, vượt qua cửa ải khó khăn này, sẽ là trời quang mây tạnh ngay!" Tổng quản lý nói.
"Được, ta liên hệ với Chu thiếu ngay."
Lúc này lão bản đấu cá lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.
Điện thoại kết nối.
"Alo, Chu thiếu, tôi là Tuần Trình, lão bản của đấu cá đây." Lão bản đấu cá nói với giọng điệu mười phần cung kính.
"Nói đi, có chuyện gì." Chu thiếu mở miệng hỏi.
"Chu thiếu, trước kia anh bảo tôi cấm việc tặng quà trong buổi phát sóng trực tiếp của Tô Yên, để Khương Tiểu Nhu có được vị trí quán quân, cũng chính vì vậy mà chọc giận vị thần hào "Cha của Lục công tử" kia, bây giờ anh ta đang trả thù đấu cá, anh nhất định phải giúp tôi đấy!" Lão bản đấu cá nói.
"Thật sao? Ta cũng thấy trên mạng có tin tức rồi, đấu cá của các người đầu tiên là trang web và APP bị sập, sau đó lại là một lượng lớn người dẫn chương trình bị đào đi, khiến cho giá cổ phiếu giảm mạnh, nói như vậy, tất cả đều là do "Cha của Lục công tử" kia làm à?" Chu thiếu hỏi.
Sáng sớm hôm nay, tin tức về giá cổ phiếu của đấu cá giảm mạnh đã tràn ngập trên mạng, từ Weibo đến các trang tin đều đưa tin, Chu thiếu đương nhiên cũng đã thấy.
Hiện tại cơ bản ai lên mạng đều biết đấu cá đang gặp nguy hiểm, mà rất nhiều người dùng nickname đều suy đoán, chuyện này có liên quan đến vị thần hào "Cha của Lục công tử" kia.
Đối với thân phận của vị thần hào "Cha của Lục công tử" này, trên mạng càng truyền càng thần bí.
"Đúng vậy Chu thiếu, tất cả là do người đó làm, Chu công tử, tôi là nghe theo phân phó của anh mới đắc tội vị thần hào kia, anh nhất định phải giúp tôi!" Lão bản đấu cá vội vàng nói.
"Vậy ngươi nói thử xem, ngươi muốn ta giúp như thế nào?" Chu thiếu mở miệng hỏi.
"Tôi cần một khoản tiền lớn để vượt qua khó khăn, chỉ cần Chu thiếu chịu giúp đỡ 3 tỷ, cộng thêm tiền tiết kiệm của mình, hẳn là có thể vượt qua." Lão bản đấu cá nói.
Tài sản của lão bản đấu cá tuy nhiều, nhưng đa phần là ba mươi phần trăm cổ phần của Đấu Ngư, đây là tài sản lớn nhất của ông, trừ phi ông bán cổ phần để lấy tiền, nếu không khó có thể xoay sở được tiền mặt, cho nên số tiền mặt dự trữ còn lại của ông có hạn.
"3 tỷ? Mẹ nó ngươi nằm mơ à!" Chu thiếu quát lớn một tiếng.
"Cái này... 3 tỷ nếu nhiều quá thì 2 tỷ cũng được." Lão bản đấu cá cười gượng nói.
"Không có, lão tử không có một xu!" Giọng điệu của Chu thiếu rất dứt khoát.
Nghe thấy vậy, biểu lộ của lão bản đấu cá cứng đờ.
"Chu thiếu, anh...... anh không thể như vậy được, tôi là nghe theo phân phó của anh mới đắc tội vị thần hào kia, anh không thể bỏ mặc tôi được chứ." Lão bản đấu cá vội vàng nói.
"Liên quan cái rắm gì đến ta, đừng dùng cái bài này với ta, coi như đấu cá của ngươi đóng cửa thì cũng có quan hệ gì tới ta chứ?" Chu thiếu cười lạnh nói.
Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng "tút...tút..." cúp máy.
"Phanh!"
"Đồ hỗn đản!"
Lão bản đấu cá tức giận đập mạnh điện thoại xuống đất.
"Tên khốn đáng chết Chu thiếu, thật không biết xấu hổ, ta giúp hắn lại gây ra phiền phức cho ta, hắn vậy mà lại phủi tay bỏ mặc!" Lão bản đấu cá nghiến răng gầm thét.
Lão bản đấu cá tức giận, nhưng lại không có biện pháp nào, ai bảo Chu thiếu ở kinh thành quyền thế lớn, Chu thiếu bỏ mặc, ông cũng không có cách nào.
"Chủ tịch, Chu thiếu chính là một kẻ tiểu nhân, hắn làm gì nói tới cái gì là tình nghĩa, hắn bỏ mặc là hoàn toàn không có gì ngoài dự liệu." Tổng quản lý nói.
"Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây, chẳng lẽ đây là trời muốn diệt ta sao?" Lão bản đấu cá lộ vẻ mặt sốt ruột.
"Chủ tịch, kế sách hiện tại, chỉ có thể tiếp tục tìm vị "Cha của Lục công tử" kia để nhận được sự tha thứ của hắn, để hắn dừng tay." Tổng quản lý nói.
Ngay sau đó, tổng quản lý xích lại gần, lại một lần nữa bàn bạc với lão bản đấu cá.
.......
Một bên khác.
Tại Thanh Dương Thị.
Khi đấu cá tổ chức tiết mục tranh quán quân, Lâm Vân đã nói, sau khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ điều tra về chuyện Tô Yên đạo văn.
Lâm Vân quyết định, sẽ về Kim Đô một chuyến, sau đó liền đến Kinh Thành, tự mình đi điều tra chuyện Tô Yên đạo văn, từ đầu đến cuối Lâm Vân luôn cho rằng, Tô Yên không thể nào đạo văn, trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc khác.
Mà chuyện này nếu không làm cho rõ ràng, thì Tô Yên sẽ mãi mãi phải mang tiếng xấu này, bị người phỉ nhổ, nhục mạ!
Cho nên, Lâm Vân nhất định phải điều tra rõ chân tướng của sự việc!
Về phần đấu cá, Lâm Vân tin rằng, đấu cá không bao lâu nữa sẽ đi đến diệt vong, trừ khi có người chịu ném tiền giúp đấu cá.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vân đột nhiên vang lên.
Lâm Vân nhìn xem, là một số máy lạ.
"Alo, ai vậy?" Lâm Vân nhận điện thoại.
"Là Lâm Vân phải không?" trong điện thoại truyền ra một giọng nói băng lãnh lạnh lẽo.
Lâm Vân có thể xác định, mình chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ!
"Không sai, ta là Lâm Vân, ngươi là ai?" Lâm Vân hỏi một cách cảnh giác.
"Tự giới thiệu một chút, ta gọi Mộ Dung Cảnh, gia chủ đương thời của Mộ Dung gia tộc." Giọng nói trong điện thoại trầm thấp run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận