Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 213: thừa nước đục thả câu

Chương 213: Thừa nước đục thả câu Chỉ là theo Lâm Vân biết, ông nội của Lâm Vân đã sớm không tham gia quản lý công ty, công ty do nhị bá của Lâm Vân toàn quyền chưởng quản.
Lúc này, Răng Độc nhìn chằm chằm gã đại hán Kim Liên Tử nói:
“Về nói với chủ của ngươi, ta sẽ không dời đi!” “Thằng nhãi, mày chờ đấy! Dám đối đầu với Lâm Thị Tập Đoàn, mày nhất định sẽ xong đời!” Gã đại hán Kim Liên Tử buông lời hung ác xong liền dẫn hơn chục tên đại hán áo đen xám xịt chạy trốn.
Đám người này rời đi rồi.
“Vị huynh đệ kia, thân thủ của ngươi thật tốt, không biết huynh đệ tên gì?” Răng Độc kinh ngạc nhìn Cô Lang.
Vừa rồi Cô Lang ra tay, Răng Độc cũng nhìn rất rõ.
Cường giả gặp được cường giả, sẽ có chung chí hướng.
“Quá khen, ngươi cũng không kém, ngoài ra, ta tên Cô Lang.” Cô Lang ôm quyền nói.
“Có cơ hội, thật muốn cùng Cô Lang huynh đệ so tài một chút.” Răng Độc nói.
“Ta cũng mong có cơ hội này.” Cô Lang cười nói.
Răng Độc lại nhìn về phía Lâm Vân.
“Lâm Đổng sự trưởng, vừa rồi cám ơn ngươi đã để Cô Lang giúp ta, bất quá, ngươi không nên giúp ta, như vậy sẽ chỉ khiến ngươi bị cuốn vào chuyện này.” Răng Độc nói.
“Ta chính là muốn nhúng tay vào chuyện này.” Lâm Vân mỉm cười.
Với bản lĩnh của Răng Độc, vừa rồi đối phó mười mấy người kia dễ như trở bàn tay, nhưng Lâm Vân vẫn để Cô Lang ra tay.
Lâm Vân đứng lên, đi đến trước mặt Răng Độc, hỏi:
“Ngươi đã vừa đánh người, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, sau này ngươi định làm thế nào?” “Bọn chúng đến mười tên ta đánh mười, đến 100 ta đánh 100!” Răng Độc híp mắt nói.
“Nếu như bọn chúng đổi phương thức khác thì sao? Ví như bọn chúng lợi dụng lúc ngươi ngủ, trực tiếp dùng máy móc cỡ lớn, cưỡng ép phá nhà thì sao? Mẹ ngươi cũng đang ở trong phòng, chuyện này tuyệt đối sẽ gây nguy hiểm đến sự an toàn của ngươi và mẹ ngươi.” Lâm Vân nói.
“Cái này…” Răng Độc có chút do dự.
“Theo ta biết, anh trai của tổng quản lý Lâm Thị Tập Đoàn, là bí thư huyện Kiến Nghiệp, nếu ngươi cứ đánh người nhiều lần như vậy, bọn chúng rất có thể sẽ điều động đặc biệt cảnh sát, nếu như ngươi đối đầu với đặc biệt cảnh sát, vậy coi như là đối đầu với cả Hoa Quốc.” Răng Độc cúi đầu xuống, những đạo lý này, hắn đương nhiên hiểu rõ.
“Nếu không ngươi cứ đi theo ta đi, cùng ta đến Thanh Dương Thị, ta sẽ cho ngươi một căn nhà, giúp ngươi thu xếp cho mẹ ngươi, lương một năm vẫn là 5 triệu không đổi.” Lâm Vân nói.
“Lâm Đổng sự trưởng, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận.” Răng Độc lắc đầu, từ chối Lâm Vân.
Răng Độc cảm nhận được thành ý của Lâm Vân, nhưng hắn vẫn giữ ý kiến của mình.
“Haizz… mấy người tập võ các ngươi đều cố chấp như vậy cả thôi.” Lâm Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Vân đã nói đến nước này rồi, Răng Độc vẫn không chịu, Lâm Vân cũng không có cách nào.
“Cố chấp? Có lẽ vậy, nếu lúc trước không phải ta cố chấp, có lẽ ta đã sớm tốt nghiệp trường thợ săn rồi.” Răng Độc nở một nụ cười khổ sở.
Tham gia trường thợ săn lính đặc chủng, có hai kết quả, một là bị đào thải, hai là thuận lợi tốt nghiệp.
Lính đặc chủng thuận lợi tốt nghiệp mới có vinh quang vô thượng, tiền đồ càng thêm xán lạn, còn bị đào thải, dù xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không có vinh dự.
“Răng Độc, đây là danh thiếp của ta, điều kiện của ta không thay đổi, nếu ngươi thay đổi chủ ý, tùy thời gọi điện cho ta.” Lâm Vân đưa danh thiếp cho Răng Độc.
Răng Độc nhận lấy danh thiếp.
“Tốt, vậy chúng ta không làm phiền nữa.” Lâm Vân đứng dậy đi ra ngoài.
Răng Độc đưa Lâm Vân ra đến tận cửa.
Đang lúc Lâm Vân sắp ra khỏi cửa, đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Răng Độc, nói:
“Răng Độc, nếu như ta giúp ngươi giữ được căn nhà này, ngươi có chịu làm việc cho ta không?” “Lâm Đổng, nếu như căn nhà của ta không bị phá, toàn bộ công trình cải tạo đô thị của mảnh làng này đều không thể khởi động.” Răng Độc lắc đầu nói.
Bỗng nhiên Răng Độc tiếp tục nói: “Mà công trình cải tạo đô thị lại là một hạng mục rất quan trọng, vô cùng kiếm tiền, muốn giữ lại căn nhà của tôi, có thể nói là căn bản không có khả năng.” “Vạn sự đều có khả năng, ngươi chỉ cần trả lời ta, nếu như ta giúp ngươi bảo vệ được căn nhà này, ngươi có chịu về sau đi theo ta không?” Lâm Vân trên mặt tươi cười.
“Lâm Đổng sự trưởng, nếu như ngài thật sự giúp tôi giữ được căn nhà này, vậy Răng Độc tôi cả đời sẽ đi theo ngài!” Răng Độc chân thành nói.
“Ha ha, tốt! Ta muốn chính là câu nói này của ngươi!” Lâm Vân ha ha cười một tiếng.
“Răng Độc, ngươi chờ tin tức của ta.” Lâm Vân vừa dứt lời, liền xoay người bước ra ngoài.
Rời khỏi nhà của Răng Độc.
“Cô Lang, ngươi thấy thân thủ của Răng Độc như thế nào?” Lâm Vân hỏi.
“Nếu đơn thuần so vật lộn, hẳn là gần với cá mập trắng từng luyện tập ở núi trước đó, hoặc là có chút mạnh hơn.” Cô Lang nói.
Ngay sau đó, Cô Lang chuyển chủ đề:
“Nhưng mà, hắn là lính đặc chủng được đào tạo ở trường thợ săn, ngoài việc thành thạo biển, lục, không, cảnh cùng hơn trăm loại vũ khí khác nhau, còn nắm vững các kỹ năng như nhảy dù, phá hủy, lặn xuống nước, leo trèo, trượt tuyết, lái xe thuyền, khống chế, bắt nã, cách đấu, phán đoán phương hướng, phân biệt bản đồ và các thủ đoạn trinh sát, bắt giữ, thẩm vấn lấy thông tin...” “Đều là những năng lực không thể xem thường!” Lâm Vân gật đầu: “Đúng vậy, người tài giỏi như thế, không thể chỉ có mỗi năng lực vật lộn.” “Vân Ca, dự án cải tạo thôn trong thành phố này, ở huyện Kiến Nghiệp, tuyệt đối là công trình kiếm tiền lớn, Lâm Thị Tập Đoàn chắc chắn không thể vì một căn nhà mà đình trệ cả dự án, muốn giữ căn nhà của hắn, chỉ sợ...càng thêm khó.” Cô Lang lo lắng nói.
“Không sai, chuyện này quả thật rất khó, nhưng đây cũng là cách duy nhất để chiêu mộ được hắn, cho nên dù thế nào cũng phải thử một lần, mà trong lòng ta cũng đã có một biện pháp không tệ rồi.” Lâm Vân nói.
“A? Biện pháp của Vân Ca, không phải là tìm đến tổng quản lý Lâm Thị Tập Đoàn, hoặc là chủ tịch giúp đỡ chứ?” Cô Lang nói.
Cô Lang có suy nghĩ này cũng không lạ, vì dự án này là do Lâm Thị Tập Đoàn khai thác.
Mà tổng quản lý của Lâm Thị Tập Đoàn là nhị bá của Lâm Vân, chủ tịch của Lâm Thị Tập Đoàn là ông nội của Lâm Vân.
Lâm Vân lắc đầu: “Đương nhiên không phải, thứ nhất, ta tuyệt đối không thể đi cầu xin bọn họ giúp.” “Thứ hai, dự án này có thể khiến Lâm Thị Tập Đoàn kiếm được rất nhiều tiền, cho dù ta đi tìm bọn họ, bọn họ cũng tuyệt đối không từ bỏ dự án này.” “Vậy biện pháp của Vân Ca là gì?” Cô Lang tò mò hỏi.
Lâm Vân cười nói: “Trước hết thừa nước đục thả câu, rất nhanh ngươi sẽ biết thôi.” Sau khi trở lại xe, Lâm Vân gọi điện thoại cho Lưu Ba, phân phó một vài việc.
Ngay sau đó, Lâm Vân liền lái xe, hướng về biệt thự của ông nội.
Ngày mai mới là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội Lâm Vân, nhưng hôm nay phải tổ chức tiệc mừng tại nhà trước.
Bên ngoài biệt thự, sau khi Lâm Vân đỗ xe xong, liền đi vào trong biệt thự.
Vừa đến cửa, Lâm Vân liền phát hiện hai nhân viên bảo vệ của biệt thự đang xô xát với một người mặc quần áo nông dân quê mùa.
“Ái da!” Lúc Lâm Vân đến gần, người nông dân kia đã bị đạp ngã trên mặt đất.
“Dừng tay, các ngươi đang làm gì vậy?” Lâm Vân lên tiếng quát hai bảo vệ.
Ngay sau đó, Lâm Vân đỡ người nông dân kia đứng dậy.
“Thằng nhãi, mày là ai vậy? Dám xen vào chuyện người khác!” Hai bảo vệ nhìn Lâm Vân.
“Ta là Lâm Vân.” Lâm Vân lên tiếng.
“Lâm Vân?” Hai bảo vệ ngẩn người.
Bọn họ biết, Lâm Vân là cháu trai của ông Lâm, chỉ là nhiều năm trước, cha của Lâm Vân đã dẫn theo Lâm Vân, đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia.
“Mày là một đứa bị vứt bỏ rồi, cũng dám ở đây ồn ào?” Gã bảo vệ cao lớn cười khẩy.
Nghe vậy, hai mắt Lâm Vân lập tức nheo lại.
Ngay cả hai tên bảo vệ canh cổng mà cũng dám giễu cợt mình?
“Bốp!” Lâm Vân trực tiếp cho tên bảo vệ cao lớn một bạt tai mạnh vào mặt.
“Dù ta có là đứa bị bỏ rơi, cũng không phải loại bảo vệ thối tha như ngươi có thể giễu cợt, hiểu chưa!” Ánh mắt Lâm Vân như điện nhìn hắn, giọng điệu càng thêm sắc bén.
“Tôi… Tôi…” Tên bảo vệ cao lớn và cả tên an ninh bên cạnh đều bị khí thế của Lâm Vân làm cho khiếp sợ.
“Lập tức xin lỗi ta!” Lâm Vân nhắm mắt lại, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.
“Lâm…Lâm Vân thiếu gia, là tôi nói sai, tôi xin lỗi cậu.” Tên bảo vệ cao lớn ôm mặt xin lỗi.
“Chà, ngạo mạn thật đấy!” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Lâm Vân quay đầu lại nhìn, hóa ra là con trai của nhị bá, Lâm Vĩ Quang.
Hôm qua người đến Thanh Dương Thị thông báo tin tức cho Lâm Vân cũng chính là hắn.
Lâm Vĩ Quang dẫn theo hai người đàn ông trẻ tuổi khác bước nhanh đến.
Hai người đàn ông trẻ tuổi đi theo Lâm Vĩ Quang, cũng mặc đồng phục, Lâm Vân nhận ra bọn họ, hai người họ đều là hậu bối trong Lâm Gia, một người tên Chu Bang, một người tên Lâm Chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận