Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 398: thổ lộ hết

Chương 398: Thổ Lộ Hết
"Lâm Vân, ngươi có biết hay không, ta rời Thanh Dương Thị, đi đến Kinh Thành, chính là để tránh né ngươi, tại sao ngươi lại muốn chạy đến Kinh Thành để gặp ta! Ngươi xem đây là cái gì!" Tô Yên vành mắt đỏ hoe.
Thực ra, trong lòng Tô Yên rất phức tạp, nàng sợ Lâm Vân đến, bởi vì nàng một mực cố gắng quên Lâm Vân. Sự xuất hiện của Lâm Vân làm nội tâm nàng lại một lần nữa dậy sóng. Nhưng cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng có chút vui mừng, Lâm Vân đặc biệt đến Kinh Thành tìm nàng, cũng có thể thấy rõ Lâm Vân quan tâm nàng mà! Tâm tư của phụ nữ đôi khi mâu thuẫn như vậy.
"Tô Yên, giữa chúng ta xảy ra chuyện, nhất định cả đời này cũng không thể nói rõ được mối quan hệ." Lâm Vân vẻ mặt thành thật.
Lúc này, Dịch Vi đang đứng bên cạnh chen vào: "Tô Yên, hắn là tình nhân của cô kết giao ở gia tộc hả? Theo tôi thấy, có khi hắn chỉ để ý đến cô, bây giờ cô livestream nổi tiếng, nên hắn mới chạy đến Kinh Thành để ăn bám, cô phải cẩn thận, đừng để hắn lừa."
Lâm Vân nhìn sang Dịch Vi, nói: "Vị tiểu thư này, cô đừng nghĩ xấu về người khác như vậy, tuy tôi thiếu nhiều thứ, nhưng không thiếu tiền, tiền của tôi còn rất nhiều."
"Tiền của anh còn nhiều? Phụt!" Dịch Vi lúc này che miệng cười nhạo.
Lâm Vân biết Dịch Vi cho rằng mình đang khoe khoang, hắn cũng lười để ý đến cô ta, mà tiếp tục nhìn về phía Tô Yên: "Tô Yên, em nói đến Kinh Thành là để theo đuổi giấc mơ, bây giờ thấy giấc mơ của em từng bước thành công, anh thật sự rất vui!" Lâm Vân mỉm cười nói.
Tô Yên im lặng một lúc rồi nghiến răng nói: "Nếu anh đã đến rồi, vậy thì ở lại vài ngày rồi về đi, coi như là đến Kinh Thành du lịch."
Ban đầu, Tô Yên định nói, anh mau về đi. Nhưng không hiểu sao, lời đến khóe miệng lại biến thành câu này.
Đứng bên cạnh, Dịch Vi ngạc nhiên: "Tô Yên, cô...cô lại muốn giữ hắn ở Kinh Thành? Cô chắc chứ? Hắn đến tìm cô, nhìn là biết mục đích không tốt rồi, cô nên cẩn trọng hơn."
"Không sao đâu Dịch Vi." Tô Yên nói.
Lúc này, điện thoại của Dịch Vi reo lên.
"Alo, anh yêu, anh về Kinh Thành rồi hả? Được được được, em đến ngay đây." Dịch Vi tươi cười.
Sau khi cúp điện thoại, cô ta nói: "Tô Yên, bạn trai tôi vừa về Kinh Thành, muốn mời tôi ăn cơm, hay là chúng ta đi cùng luôn, tiện thể giới thiệu bạn trai cho cô, trước kia không phải cô đã hỏi tôi rồi sao?" Dịch Vi cười nói.
"Đương nhiên được, vừa hay giúp cô đánh giá luôn." Tô Yên mỉm cười đồng ý.
"Vậy còn hắn thì sao?" Dịch Vi nhìn Lâm Vân.
"Nếu cô không để ý, thì cứ để hắn đi cùng luôn." Tô Yên nói.
"Cậu nhóc, cậu từ nơi khác đến, chắc chưa ăn tiệc ở Kinh Thành bao giờ phải không? Hôm nay coi như số cậu may mắn, nể tình Tô Yên, cho cậu ăn nhờ một bữa." Dịch Vi nói với Lâm Vân.
"Ha ha." Lâm Vân cười khẩy. Với tài sản của Lâm Vân, muốn ăn gì mà không được? Nếu không phải vì Tô Yên muốn đi, Lâm Vân tuyệt đối không thèm.
Cứ như vậy, ba người xuống lầu rồi bắt taxi, đến một nhà hàng khá sang trọng. Sau khi báo tên đã hẹn, ba người được nhân viên dẫn vào một phòng riêng ngồi xuống. Còn bạn trai của Dịch Vi thì chưa đến.
"Tô Yên, trước kia ở Thanh Dương Thị, anh thật không ngờ em hát hay như vậy, nếu em không đến Kinh Thành, thế giới này chắc sẽ thiếu đi một ngôi sao ca nhạc lớn." Lâm Vân mỉm cười nói.
"Đại minh tinh? Chắc cả đời em cũng không thể, vụ đạo nhạc sẽ mãi mãi là cái mác dán trên người em, giới giải trí là như vậy, chỉ cần có vết nhơ, người khác sẽ cứ lấy cái đó ra để bôi đen, dù có làm thế nào cũng không thay đổi được." Tô Yên ủ rũ lắc đầu.
"Tô Yên, mặc dù anh không biết rốt cuộc vụ đạo nhạc là thế nào, nhưng anh tin chắc rằng em không đạo nhạc, em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra không?" Lâm Vân hỏi.
Dịch Vi vội nói: "Chuyện này tôi cũng rất đồng tình, tôi cũng thấy Tô Yên chắc chắn không đạo nhạc, người tốt như Tô Yên, sao có thể làm chuyện đạo nhạc chứ!"
"Thực ra...em cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì, bài hát đó là tâm huyết của em, nhưng không hiểu sao nó lại sớm rơi vào tay Khương Tiểu Nhu." Tô Yên lộ vẻ tủi thân.
Tô Yên dừng một chút rồi nói tiếp: "Trước đó, sau khi nhân khí của em trên nền tảng Douyu tăng đột biến, Khương Tiểu Nhu thường xuyên liên lạc với em, mà còn tỏ ra rất thân thiện, em cũng coi cô ta là bạn. Trước khi phát hành bài hát đó một tuần, Khương Tiểu Nhu còn lấy danh nghĩa bạn bè mời em đến nhà chơi, lúc đó em để bản nhạc mới trong túi, chắc là lúc đó cô ta đã trộm của em!"
Nghe những lời này, Lâm Vân mới vỡ lẽ gật đầu, thì ra là bài hát bị trộm như vậy.
Tô Yên tủi thân nói tiếp: "Cô ta trộm bài hát của em chưa tính, còn công khai nói xấu em đạo nhạc của cô ta, khiến em cả đời phải mang tiếng xấu, em thật...thật tức giận!"
Khi Tô Yên nói câu cuối, vành mắt đã đỏ hoe, nước mắt cũng đã trực chờ rơi xuống. Có thể tưởng tượng, chuyện này chắc chắn đã gây cú sốc rất lớn cho Tô Yên.
Lâm Vân tự hỏi, chuyện này mà xảy ra với mình, chắc mình cũng rất khó trụ vững, huống chi Tô Yên chỉ là một cô gái? Mặc dù bây giờ Tô Yên đã ổn hơn, nhưng Lâm Vân có thể hình dung, khi sự việc vừa xảy ra, Tô Yên đã chịu đả kích lớn đến mức nào, Lâm Vân không dám tưởng tượng Tô Yên đã vượt qua chuyện đó ra sao. Thấy Tô Yên lúc này trông đáng thương như vậy, Lâm Vân thấy đau lòng vô cùng. Điều này càng làm Lâm Vân quyết tâm, nhất định phải tẩy oan cho Tô Yên!
Dịch Vi bĩu môi, hung hăng nói: "Hừ, con Khương Tiểu Nhu đó, thường ngày livestream trông thì hiền lành xinh đẹp, ai ngờ thực tế lại tệ thế này, vậy mà lại trộm bài hát của Tô Yên, đúng là ác phụ!"
Dịch Vi lại tiếp tục an ủi: "Tô Yên, đừng nản, lần này Khương Tiểu Nhu chắc chắn không trộm được bài của cô đâu, cô hãy dùng ca khúc mới lần này để chứng minh mình đi!"
"Cảm ơn Dịch Vi, tôi nhất định sẽ cố gắng." Tô Yên mỉm cười gật đầu.
"Tô Yên, ca khúc mới của em chuẩn bị đến đâu rồi? Có thể hát hai câu không?" Lâm Vân có vẻ mong chờ. Trước đây Tô Yên hát, ngay cả một người không thích nghe nhạc như Lâm Vân cũng thấy vô cùng hay.
"Ca khúc mới ngày kia chính thức ra mắt, nếu anh muốn nghe, thì em hát cho anh nghe hai câu vậy." Tô Yên nói.
"Đừng mà Tô Yên, lỡ đâu hắn tiết lộ ra ngoài, tiết lộ cho Khương Tiểu Nhu, thì rắc rối lớn đấy!" Dịch Vi nói.
"Em tin hắn sẽ không làm vậy." Tô Yên mỉm cười nói. Tuy ở phương diện tình cảm, hai người có chút vướng mắc, nhưng về nhân phẩm, Tô Yên hoàn toàn tin tưởng Lâm Vân, ban đầu ở Thanh Dương Thị, hai người cũng đã trải qua không ít chuyện cùng nhau.
Dịch Vi vội phản bác: "Tô Yên, cái này chưa chắc đâu, biết người biết mặt không biết lòng, anh ta trông thì có vẻ không có tiền, ai mà biết được anh ta có vì tiền mà bán cô không? Cô quá tin người thôi, cho nên bài hát trước mới bị Khương Tiểu Nhu có cơ hội lợi dụng đấy."
"Không sao, nếu hắn muốn bán em, vậy thì em cũng không cần sống nữa." Tô Yên cười nói.
Ngay sau đó, Tô Yên cất giọng hát một đoạn ngắn.
Sau khi hát xong, Dịch Vi liên tục vỗ tay: "Oa, thật là hay, Tô Yên cô thật là tuyệt, có thể viết được bài hát hay như vậy!"
"Tô Yên, anh thậm chí còn không thể chờ đợi được, muốn nghe cả bài rồi, anh tin rằng em có thể thành công với bài hát này!" Lâm Vân giơ ngón tay cái lên.
Tuy Tô Yên chỉ hát một đoạn ngắn, nhưng Lâm Vân phải thừa nhận, giọng hát thật sự quá hay!
"Cảm ơn anh." Tô Yên mỉm cười đáp lại.
"Tô Yên, tôi đi vệ sinh chút." Sau khi nói xong, Dịch Vi đứng dậy rời khỏi phòng.
Trong phòng riêng chỉ còn lại Lâm Vân và Tô Yên. Hai người đột nhiên rơi vào trầm mặc. Không khí trầm lặng khiến Lâm Vân cũng cảm thấy hơi gượng gạo và nặng nề.
"Lâm Vân, mấy tháng này, anh ở Thanh Dương Thị thế nào?" Tô Yên cắn môi, cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng.
Mấy tháng này, Tô Yên không hề quan tâm đến tình hình của Lâm Vân ở Tây Xuyên tỉnh, dù sao, một phần lớn lý do cô đến Kinh Thành, chính là muốn rời xa Lâm Vân, quên đi Lâm Vân. Nàng sợ sau khi quan tâm, sẽ không thể nào quên được Lâm Vân, cho nên đương nhiên nàng sẽ không quan tâm. Chính vì vậy, cô cũng không biết gì về những gì đã xảy ra với Lâm Vân ở Kim Đô. Nàng cũng không biết, Lâm Vân trước đây đã suy sụp, mà hiện tại đã nổi danh ở Tây Xuyên tỉnh, lập nghiệp thành công, trở thành người giàu nhất ba tỉnh Tây Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận