Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 440: hèn mọn

“Bộp bộp!” Tả Tuấn nghe vậy thì lập tức không nhịn được che miệng cười thầm. Tả Tuấn nhìn Lâm Vân, cười nói: "Lâm Vân, Tiểu Huy tuần này là bạn của cậu hả? Cậu ta nổ hơi bị mạnh đó, dám bảo cậu có mấy trăm tỷ tài sản."
"Quản lý, tôi thật không có nói điêu, tôi nói thật mà!" Chu Tiểu Huy vẻ mặt thành thật.
"Chu Tiểu Huy, cậu đừng có ở đây nổ nữa, Lâm Vân là bạn học của tôi, tình hình của cậu ấy, tôi biết rõ, hơn nữa cậu ấy mà có mấy trăm tỷ thật thì đâu thể ăn mặc tệ như thế được?" Tả Tuấn che miệng cười nói. Ngay sau đó, Tả Tuấn vội vàng nói với Lâm Vân: "À Lâm Vân, xin lỗi nha, tôi không có ý chê cậu ăn mặc xấu, cậu đừng để ý."
"Không sao." Lâm Vân khoát tay.
Dừng lại một chút, Lâm Vân nói tiếp: "Tả Tuấn, nếu đã là bạn học, thì chuyện Chu Tiểu Huy vừa xin nghỉ phép, cậu bỏ qua đi, thế nào?"
"Chuyện này không được, một việc ra một việc, dù chúng ta là bạn học cũ, nhưng tôi không thể thiên vị được, Lâm Vân bạn học cũ, cậu thông cảm cho tôi chút khó xử đi." Tả Tuấn làm bộ ra vẻ khó xử.
"Thôi vậy." Lâm Vân khoát tay, không nói thêm gì.
Lâm Vân biết, chuyện này vốn dĩ là hắn cố tình gây khó dễ cho Chu Tiểu Huy, có phạt hay không, vốn là chỉ cần hắn nói một câu thôi, hắn chỉ cố ý không muốn giúp. Lúc này, Tả Tuấn nhìn về phía Chu Tiểu Huy, nghiêm giọng quát lớn: "Chu Tiểu Huy, cậu còn đứng ở đó làm gì? Rảnh rỗi lắm hả mà còn nghe người ta nói chuyện phiếm? Mau cút về làm việc, có phải là không muốn làm nữa không?"
"Quản lý, tôi...tôi về ngay." Đối mặt với Tả Tuấn mắng nhiếc, Chu Tiểu Huy chỉ đành gật đầu đáp ứng, dù sao thì làm ở chỗ làm, đa phần là vậy thôi.
Ngay sau đó, Chu Tiểu Huy nói với Lâm Vân: "Vân ca, còn nửa tiếng nữa là hết giờ làm, anh đợi tôi chút có được không?"
"Đi thôi, ta đợi ngươi." Lâm Vân gật đầu.
Chu Tiểu Huy nghe vậy liền tranh thủ thời gian chạy vào công ty.
"Lâm Vân, bây giờ muốn tìm một công việc tốt ở Đế Đô này rất khó, là bạn học cũ, thì đừng trách tôi không giúp cậu, công ty tôi đang thiếu người làm vệ sinh, nếu cậu muốn thì có thể đến làm ở chỗ tôi." Tả Tuấn vừa cười vừa nói.
"Không cần." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Vậy thôi tùy cậu, đây là danh thiếp của tôi, ở trên có số điện thoại của tôi, nếu đã là bạn học cũ, mà lại đều ở Đế Đô thì sau này có thể cùng nhau ăn bữa cơm." Tả Tuấn vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhận danh thiếp xem qua.
Tả Tuấn tiếp tục nói: "Lâm Vân, tôi làm quản lý công ty, cũng khá bận, tôi không có thời gian tám chuyện với cậu nữa." Tả Tuấn nói xong liền quay người đi vào công ty.
Nhìn bóng lưng Tả Tuấn rời đi, Lâm Vân không khỏi lắc đầu nói: "Đã từng là một tên rác rưởi, bây giờ vẫn vậy, chỉ làm quản lý mà thôi, mà đã diễu võ dương oai." Lúc vừa nói chuyện, Tả Tuấn mặc dù một mực tỏ ra khiêm tốn, nhưng lại vô tình hay cố ý khoe với Lâm Vân rằng hiện tại mình là quản lý, hiện tại mình rất oai phong. Lâm Vân có mấy trăm tỷ tài sản, Lâm Vân có kiêu ngạo đâu?
Ngay sau đó, Lâm Vân tiện tay vứt tấm danh thiếp của Tả Tuấn vào thùng rác bên cạnh.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Vừa đúng sáu giờ, nhân viên trong công ty liền lục tục kéo nhau ra, phần lớn nhân viên đều khá trẻ. Công ty này quy mô cũng không lớn lắm, có lẽ chỉ có vài chục nhân viên. Rất nhanh, Chu Tiểu Huy cũng từ trong công ty đi ra.
"Vân ca, công ty vừa thông báo tối nay tổ chức liên hoan, địa điểm ở đối diện, em là nhân viên mới không thể không đi, hay là Vân ca cùng em đến đó đi, đợi liên hoan xong thì mình cùng về, dù sao công ty cũng nói là có thể mang theo bạn bè." Chu Tiểu Huy nói.
"Chuyện này... được thôi." Lâm Vân nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý.
Cái gọi là liên hoan của công ty họ, chính là đến KTV đối diện hát hò. Tổng cộng vài chục nhân viên của công ty, trực tiếp bao một phòng lớn, thật ra công ty cũng chỉ bỏ ra tiền phòng, thêm một chút rượu và đồ ăn vặt, thật sự cũng không đắt, so với việc mời đám nhân viên này ăn một bữa, thì tiện lợi hơn nhiều, Lâm Vân phải nói là ông chủ công ty rất biết tính toán.
Tả Tuấn bạn học cũ của Lâm Vân là quản lý công ty, cho nên là người phụ trách buổi liên hoan lần này.
Trong phòng KTV.
"Ồ, Lâm Vân, cậu cũng đến à." Tả Tuấn đi tới trước mặt Lâm Vân.
"Đúng vậy, đi cùng bạn của ta là Chu Tiểu Huy." Lâm Vân hờ hững nói.
"Đi, đã tới thì cứ thoải mái ăn chơi." Tả Tuấn vừa cười vừa nói.
Sau đó, Tả Tuấn đi tới bên cạnh ngồi cùng một vài thanh niên nam nữ.
"Quản lý, người đó là ai vậy? Anh quen cậu ta à?"
Tả Tuấn vừa ngồi xuống, một cô nàng tóc vàng ngồi cạnh liền hỏi han.
"Bạn của Chu Tiểu Huy, cũng là bạn cấp 3 của tôi, nhưng không có tiền đồ gì, nghèo rớt mùng tơi." Tả Tuấn xem thường nói.
"Thì ra là vậy."
Mọi người nghe Tả Tuấn nói vậy thì cũng không thèm nhìn đến Lâm Vân nữa. Mặc dù Tả Tuấn nói nhỏ thôi, nhưng Lâm Vân vẫn nghe rất rõ.
Sau đó Tả Tuấn đứng dậy, một phen chỉ bảo xong thì hoạt động liên hoan chính thức bắt đầu, có nhân viên xung phong nhận việc bắt đầu ca hát, Tả Tuấn thì tổ chức vài người chơi trò chơi. Chu Tiểu Huy làm một trợ lý mới vào công ty thì hoàn toàn như người vô hình, không có ai quan tâm đến cậu, may là có Lâm Vân ở bên cạnh, nếu không cậu ta đã xấu hổ chết rồi.
Còn Tả Tuấn thì khác, hắn làm quản lý công ty, nên chỗ hắn ngồi là nơi náo nhiệt nhất, một đống nhân viên vây quanh hắn, nịnh nọt đủ điều. Cứ như vậy, hoạt động liên hoan diễn ra được nửa tiếng.
Nửa tiếng sau, Tả Tuấn đứng lên nói: "Này, ai đó cho tôi bài ‘Túng Ái’ của Tô Yên."
Nhân viên ngồi trước máy tính tranh thủ thời gian chọn bài hát cho Tả Tuấn. Bài "Túng Ái" của Tô Yên hot lên sau đó đã trở thành ca khúc phải hát ở KTV. Tả Tuấn vừa chọn bài này xong thì trong phòng, các nhân viên liền bàn luận về Tô Yên.
"Chuyện của Tô Yên đúng là biến hóa khôn lường, hoàn toàn trải qua mấy đợt lật kèo."
"Nói đi cũng phải nói lại, Tô Yên thật sự là chịu oan ức lớn, nếu như cuối cùng không làm sáng tỏ chân tướng thì cô ấy phải mang tiếng xấu cả đời rồi."
"Nghe nói lần này Tô Yên có thể lật ngược ván cờ là nhờ sau lưng có một Thần Hào đang giúp đỡ."
"Đúng đúng đúng, đều nói thế, nghe nói vị Thần Hào này vì giúp Tô Yên, mà đặc biệt từ nơi khác chạy đến Đế Đô, còn bỏ ra mười tỷ tiền khổng lồ để thu mua Kinh Ngu Tập Đoàn, mục đích chỉ có một, đó là giúp Tô Yên!"
"Trời đất ơi, vì giúp người mà tùy tiện bỏ ra mười tỷ, vị Thần Hào này đúng là quá giàu!" Tất cả mọi người không khỏi kinh thán.
"Trong phòng fa, hình như Tô Yên từng ôm vị Thần Hào kia, lúc đó tôi lướt được tin này còn thấy hình họ ôm nhau." một nhân viên nói. Mặc dù nhân viên này thấy tấm hình ôm, nhưng cũng không nhận ra Lâm Vân, dù sao thì xem hình với nhìn người thật thì có chút khác biệt, với lại cậu ta cũng chỉ lướt qua, nên cũng không nhớ kỹ.
"Tô Yên vận số thật tốt, có thể tìm được người như Thần Hào này, nếu tôi có thể gặp được Thần Hào này, thì cả đời tôi chẳng phải lo gì nữa." Một cô nhân viên cao gầy hâm mộ nói. Đám người đâu biết rằng, Thần Hào mà bọn họ đang bàn luận đang ngồi ngay trong phòng này.
Lúc này, Tả Tuấn đã hát xong “Túng Ái”.
Tả Tuấn trực tiếp cầm micro, đi tới trước mặt Chu Tiểu Huy.
"Chu Tiểu Huy, tới đây, cậu lên hát một bài cho mọi người nghe xem." Tả Tuấn đưa micro cho Chu Tiểu Huy.
"Quản lý, tôi trời sinh ngũ âm không đủ, nên không hát đâu, để mọi người chê cười." Chu Tiểu Huy cười gượng nói.
"Ngũ âm không được? Vậy càng hay đó, cậu hát cho mọi người vui vẻ, như thế cũng tốt mà." Tả Tuấn cười nói. Ý của Tả Tuấn rất đơn giản, đó là muốn Chu Tiểu Huy đóng vai hề, để chọc cười mọi người.
"Quản lý, thôi bỏ đi, hát dở quá, mất mặt lắm." Chu Tiểu Huy có vẻ rất không tình nguyện. Dù sao thì ai chẳng muốn sĩ diện, ai muốn mình xấu mặt trước đồng nghiệp đâu? Cho dù là người hèn mọn đến mấy cũng có mặt mũi và lòng tự trọng.
"Mẹ nó sao mày nói nhiều thế? Tao đang là quản lý, lệnh cho mày hát một bài hát, hiểu chưa?" Giọng của Tả Tuấn trở nên lạnh lùng. Vì Tả Tuấn nói rất to, thoáng cái, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào đây. Chu Tiểu Huy cảm nhận được ánh mắt của mọi người thì mặt cậu ta đỏ bừng lên, dù sao bị mắng như thế, bị làm nhục thế này, thật sự rất mất mặt.
"Quản lý, đừng…đừng làm khó tôi được không, tôi hát dở lắm." Chu Tiểu Huy cười lấy lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận