Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 530: Vương Tuyết bệnh tình

Chương 530: Bệnh tình của Vương Tuyết
"Bác gái, Tuyết Nhi bị bệnh gì vậy ạ?" Lâm Vân vội vàng hỏi theo.
"Bác sĩ nói ta cũng không hiểu nhiều, nhưng bác sĩ nói vấn đề không lớn." Mẹ Vương Tuyết trả lời.
Lâm Vân nghe mẹ Vương Tuyết nói vậy mới miễn cưỡng thở phào một hơi.
"Vâng bác gái, sau khi đến Thanh Dương Thị, cháu sẽ đến bệnh viện trước." Lâm Vân nói.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân liền tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, xe lửa da xanh này, nói thật là rất ồn ào.
Xe lửa dừng ở nhiều trạm nhỏ, khách cũng lên xuống liên tục. Vừa vào đến địa phận tỉnh Tây Xuyên, có một nhóm khách mới lên, trong đó một người thím trung niên, mang theo một cô gái trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, ngồi đối diện Lâm Vân.
Cô gái trẻ tuổi kia ăn mặc cũng khá ổn, còn về tướng mạo, với con mắt hiện giờ của Lâm Vân mà nói, không xấu nhưng rất bình thường.
"Cái xe lửa này, vừa dơ vừa hôi, thật là nếu không phải khoang hạng nhất không có vé, ai mà thèm ngồi cái này, đúng là làm hạ thấp giá trị bản thân." Thím trung niên che mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Ngồi ngay đối diện, Lâm Vân nghe được câu này xong, không nhịn được mở to mắt đánh giá người này một chút.
Thím trung niên này mang theo dây chuyền vàng, nhẫn vàng, ăn mặc có vẻ khá Tây. Nhưng trong mắt Lâm Vân, thật sự có chút quê mùa, ít nhất là với con mắt của Lâm Vân bây giờ, chủ nhân thật sự có tiền ai còn đeo dây chuyền vàng, nhẫn vàng nữa chứ.
"Thằng nhãi, mày nhìn cái gì đó?" Thím trung niên khó chịu trừng mắt Lâm Vân.
"Xin lỗi." Lâm Vân không muốn nói nhảm với loại người này, trả lời hai chữ rồi nhắm mắt lại.
"Mấy thằng nghèo hèn mạt dưới đáy xã hội này, thật sự là không xứng ngồi chung với tao." Thím trung niên khinh thường nói.
Vốn dĩ đã nhắm mắt, Lâm Vân nghe thấy vậy liền mở mắt ra lần nữa.
"Thím, vậy xin hỏi thím cao cấp đến cỡ nào ạ?" Lâm Vân hỏi, kèm theo nụ cười có chút trêu tức.
"Nhà tao ở cái thành phố Tần này, có hơn 20 triệu tài sản, còn mày thì sao?" Thím trung niên ra vẻ khoe khoang.
Xe lửa hiện tại đang dừng ở thành phố Tần, một thành phố cấp tỉnh của Tây Xuyên, ở nơi nhỏ bé này, hơn 20 triệu tài sản, đã có thể coi là người giàu có.
Về phần thím trung niên này, Lâm Vân đã nhìn ra, tuyệt đối trước kia cuộc sống không ra gì, bây giờ mới phát tài nên lúc nào cũng thích khoe mẽ.
Nàng khoe mẽ thì Lâm Vân không xen vào, nhưng khoe mẽ nhầm người rồi.
"Hơn 20 triệu ư? Ha ha, thím hỏi tài sản của tôi, tôi sợ tôi nói ra sẽ dọa chết thím đó." Lâm Vân lắc đầu cười nói.
"Dọa chết tao á? Ha ha, vậy mày nói thử xem?" Thím trung niên cười nói.
"Cũng chỉ... 200 tỷ thôi." Lâm Vân hờ hững nói.
Lúc Lâm Vân rời khỏi đế đô, nhờ bán thẻ hội viên mây diệu, với lừa được 300 tỷ từ chỗ Hắc Xuyên Tiểu Lang, những cái này cộng lại, tổng tài sản đã có hơn 200 tỷ rồi.
"200 tỷ ư? Ha ha! Sao mày không nói mày là người giàu nhất Hoa Quốc luôn đi?" Thím trung niên cười lớn nói.
"Người giàu nhất Hoa Quốc ư? Tin rằng không bao lâu nữa đâu, chắc là tôi đấy." Lâm Vân bình tĩnh đáp.
Với tốc độ phát triển hiện giờ của Lâm Vân, cùng với tốc độ trỗi dậy của Thần Tiên Cửa Nước Phục Dịch, việc trở thành người giàu nhất Hoa Quốc chỉ là vấn đề thời gian.
Lời này của Lâm Vân vừa nói ra, không chỉ thím trung niên cười càng lớn, ngay cả cô gái trẻ tuổi đi cùng, nghe được cũng không nhịn được vụng trộm che miệng cười.
Ngay sau đó, thím trung niên cười lớn tiếng nói: "Mọi người mau nhìn đây này, có một người khoe khoang tài sản 200 tỷ, còn nói rất nhanh sẽ trở thành người giàu nhất Hoa Quốc!"
Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Vân, mọi người cười ồ lên.
"Có 200 tỷ tài sản mà còn đi tàu hỏa ư? Nói đùa chắc?"
"Thằng nhóc này thật là nổ như sấm không thèm soạn bản nháp gì cả."
"Chậc chậc, lại thêm một người thần kinh."
Nghe những lời chế giễu, mỉa mai xung quanh, Lâm Vân chỉ nhắm mắt lại, không nói gì thêm, giải thích chỉ tốn công.
"Mẹ, mẹ bớt cãi nhau đi." Cô gái trẻ kéo kéo tay thím trung niên.
"Không được, mẹ đây ghét mấy loại thằng nhóc nghèo chỉ giỏi ba hoa chích chòe này." Thím trung niên ngạo nghễ nói.
Ngay sau đó, thím trung niên nhìn chằm chằm Lâm Vân, giọng điệu mỉa mai nói: "Xem ra da trâu bị nổ tung rồi, không thổi nổi nữa rồi nhỉ."
Lâm Vân vẫn không để ý.
Xe lửa dừng lại một lát rồi tiếp tục khởi hành.
Ngồi nửa ngày trên tàu, xe lửa cuối cùng cũng đến Thanh Dương Thị.
Lâm Vân xuống xe ở Thanh Dương Thị, thím trung niên cùng con gái của nàng ta cũng xuống ở Thanh Dương Thị.
Nhưng sau khi ra khỏi ga, Lâm Vân không còn gặp lại bóng dáng của họ nữa.
Lâm Vân vừa đi ra khỏi nhà ga, Bàn Tử đã đứng ở cửa chờ đợi Lâm Vân.
"Vân Ca!" Bàn Tử vừa nhìn thấy Lâm Vân liền kích động chạy tới, ôm chầm lấy Lâm Vân.
"Vân Ca, bọn tôi cứ tưởng ông chết rồi chứ." Bàn Tử kích động nói.
"Bàn Tử, dạo này cậu sống thế nào rồi?" Lâm Vân cười hỏi.
"Nhờ phúc Vân Ca, tốt lắm đây, hắc hắc!" Bàn Tử toe toét cười nói.
Trước đó Lâm Vân cho hắn một khoản tiền, còn tặng hắn một chiếc Porsche thể thao, bây giờ hắn sống sung sướng thoải mái rồi. Bố của mập mạp dùng số tiền này mở một siêu thị, bây giờ làm ăn cũng khá ổn.
"Vân Ca, bây giờ anh thật là ngầu bá cháy, Vân Diệu Tập Đoàn phát triển ở đế đô lớn mạnh, đều lên tin tức hết cả rồi, còn cả Thần Tiên Cửa Nước Phục Dịch nữa, nghe nói ghê gớm lắm, Vân Ca anh đúng là đi đến đâu thì ngầu bá ở đó." Bàn Tử hưng phấn nói.
"Cậu chỉ nhìn thấy cướp ăn thịt, chứ không thấy cướp bị đánh." Lâm Vân cười khổ nói.
Lâm Vân ở đế đô đã thực sự trải qua rất nhiều gian nguy, mới phát triển được như vậy.
"Vân Ca, đi đi đi, lên xe, chúng ta tìm chỗ nào đó tâm sự." Bàn Tử kéo Lâm Vân đi thẳng ra bãi đỗ xe, sau đó cả hai cùng lên xe Porsche của hắn.
"Bàn Tử, đi bệnh viện nhân dân thành phố trước đi." Lâm Vân nói.
"Đi bệnh viện ư? Vân Ca cậu bị ốm hả?" Bàn Tử vội vàng hỏi han.
Vương Tuyết hiện đang bị bệnh, Lâm Vân đương nhiên muốn đến thăm cô ấy trước.
"Là Vương Tuyết bị bệnh." Lâm Vân nói.
"Vương Tuyết bị bệnh?" Bàn Tử giật mình.
Ngay sau đó, Bàn Tử lập tức lái xe đi về hướng bệnh viện.
Bệnh viện nhân dân thành phố, một phòng bệnh đặc biệt có dịch vụ chăm sóc riêng.
Lâm Vân vội vã bước vào phòng bệnh.
"Lâm Vân, cháu đến rồi." Mẹ Vương Tuyết nhìn thấy Lâm Vân thì nở nụ cười.
"Chào bác gái." Lâm Vân chào hỏi mẹ Vương Tuyết xong, liền vội vàng tiến về phía giường bệnh.
Vương Tuyết đang nằm trên giường bệnh.
Nhưng Vương Tuyết đang trong trạng thái hôn mê, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào. Lâm Vân nhìn Vương Tuyết lúc này, trong lòng không khỏi thắt lại.
Điều khiến Lâm Vân cảm thấy kỳ lạ là, Vương Tuyết được đắp mấy lớp chăn dày, phía dưới còn có một chiếc thảm điện, Lâm Vân có thể thấy rõ công tắc bật thảm điện ở đầu giường.
Ngay sau đó, Lâm Vân đưa tay ra, nắm lấy bàn tay ngọc trắng nõn của Vương Tuyết.
"Hả?" Khi Lâm Vân nắm lấy tay Vương Tuyết, Lâm Vân lập tức giật mình.
Một cảm giác lạnh buốt trong nháy mắt truyền vào cơ thể Lâm Vân, khiến Lâm Vân cũng không nhịn được rùng mình một cái.
"Hàn khí mạnh thật!" Lâm Vân cảm nhận rõ ràng, bên trong cơ thể Vương Tuyết, có một luồng hàn khí cực mạnh, loại hàn khí này tuyệt đối không phải người bình thường có thể có.
Trước đó ở trong điện thoại, Lâm Vân cho rằng Vương Tuyết chỉ bị bệnh nhẹ, nhưng hiện tại cảm nhận được luồng hàn khí kia thì Lâm Vân mới hiểu, tình huống của Vương Tuyết thật sự vô cùng nghiêm trọng!
Loại hàn khí này, ngay cả tu sĩ hư đan như Lâm Vân cũng cảm thấy khó giải quyết.
Phải biết rằng, cho dù là ở trên những ngọn núi băng giá, Lâm Vân cũng không cảm thấy lạnh, nhưng luồng hàn khí này lại khiến Lâm Vân tiếp xúc vào không khỏi rùng mình.
Lâm Vân vội vàng lấy ra một viên khử bệnh đan, cho Vương Tuyết uống vào.
Sau khi thuốc vào bụng vài phút, Vương Tuyết vẫn không tỉnh lại, Lâm Vân đưa tay thăm dò, hàn khí trong cơ thể Vương Tuyết chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn nồng đậm hơn!
"Hỏng rồi!" Lâm Vân chau mày.
Độ mạnh của luồng hàn khí kia, vượt ngoài sức tưởng tượng của Lâm Vân.
Linh lực của khử bệnh đan không những không loại bỏ được luồng hàn khí kia, mà còn bị nó nuốt chửng hết, khiến nó trở nên mạnh hơn!
Lúc này, một bác sĩ vội vàng đi tới.
"Này, anh là ai, ai cho phép anh tự ý cho bệnh nhân uống lung tung thế!" Bác sĩ mặc áo trắng quát lên với Lâm Vân.
"Ông là trưởng khoa của Vương Tuyết sao?" Lâm Vân quay đầu nhìn ông ta.
"Không sai!" Bác sĩ áo trắng trả lời.
"Vậy ông có biết, Vương Tuyết mắc bệnh gì không?" Lâm Vân cau mày hỏi.
Bác sĩ áo trắng thò tay vào túi, tùy ý nói: "Hạ thân nhiệt, không phải chuyện gì lớn, tôi đã cho người tăng nhiệt độ, giúp bệnh nhân khôi phục nhiệt độ cơ thể."
"Hạ cái đầu MB của ông, đồ lang băm!" Lâm Vân tức giận mắng thẳng vào mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận