Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 481: tỉnh lại

Chương 481: Tỉnh lại
Tiểu Hồ tử giờ đây chỉ chờ Lâm Vân cứu người thất bại, để hắn có thể hướng Lâm Vân nổi lên. Hắn tin rằng, sau một phen thổi phồng của mình, Tần tiểu thư nhất định sẽ không tha cho tên nhãi con này.
Giữa sân.
Lâm Vân một tay đặt lên trán Tần Lão.
Lâm Vân tuy không hiểu y học, nhưng vừa rồi Lâm Vân đã nghe Tiểu Hồ tử kia nói qua, Tần Lão bị đột phát não ngạnh.
Nói cách khác, chính là trong mạch máu của Tần Lão xuất hiện cục máu đông, làm tắc nghẽn mạch máu, khiến máu không thể lưu thông lên não!
Sau khi Lâm Vân đặt tay lên trán Tần Lão, tranh thủ thời gian vận chuyển nội lực, truyền vào mạch máu của Tần Lão, thông qua nội lực chấn vỡ cục máu đông, khai thông mạch máu!
"Này, ngược lại ngươi mau nhanh mà cấp cứu đi." Tần tiểu thư thấy Lâm Vân chỉ đặt tay lên trán ông mình mà không có động tác khác, lo lắng thúc giục.
"Tần tiểu thư, ta đang tiến hành cứu chữa." Lâm Vân bình tĩnh nói.
"Phụt phụt!"
Những người xung quanh nghe Lâm Vân nói vậy, lập tức nhịn không được che miệng cười trộm. Chỉ đặt tay lên trán mà xem như cứu chữa? Bọn họ thấy tên nhãi con này thật buồn cười.
Tần tiểu thư sốt ruột nói: "Ngươi... Ngươi đây tính là cái gì cấp cứu chứ, cho dù ta không hiểu y cũng không phải là đồ ngốc! Đừng tưởng rằng ta dễ bị lừa!"
Tiểu Hồ tử bên cạnh vội vàng thêm mắm dặm muối: "Tần tiểu thư, tôi đã nói rồi, tên nhãi này chỉ gây thêm phiền, hắn chỉ làm chậm trễ thời gian cứu chữa tốt nhất!"
Tần tiểu thư nghe xong, mặt đẹp càng thêm tái mét.
"Tên nhãi, ngươi... Ngươi vậy mà thật sự tới gây thêm phiền phức, sao ta lại ngốc đến mức tin ngươi, một tên nhãi thậm chí không có chứng nhận y sư! Nếu ông ta mà qua đời, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Tần tiểu thư giọng the thé.
"Khụ khụ!"
Ngay khi Tần tiểu thư dứt lời, Tần Lão đột nhiên ho khan vài tiếng, rồi chậm rãi mở mắt.
"Tỉnh rồi!"
"Tần lão gia tử vậy mà tỉnh!"
Những người xung quanh đều kinh hô lên.
"Sao... Sao lại tỉnh?"
Ngay cả Tiểu Hồ tử cũng trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Đối với hắn, chuyện này là không thể nào xảy ra.
"Ông ơi! Ông thật sự tỉnh rồi!" Tần tiểu thư thấy ông tỉnh lại, càng thêm kích động ôm lấy ông.
"Tần tiểu thư, giờ cô tin tôi rồi chứ." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Tần tiểu thư quay đầu nhìn Lâm Vân, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.
Lúc này, Tiểu Hồ tử bên cạnh vội vàng chạy tới, nhanh nhảu nói: "Tần tiểu thư, Tần Lão tỉnh lại căn bản không liên quan gì đến tên nhãi này, hắn chỉ sờ lên trán Tần Lão, sao có thể cứu tỉnh Tần Lão, là nhờ vào biện pháp sơ cứu của tôi lúc nãy, mới khiến Tần Lão tỉnh lại."
Rõ ràng Tiểu Hồ tử này muốn cướp công lao.
Lâm Vân nghe Tiểu Hồ tử nói, hơi nhướng mày.
Trước đó ở bãi đỗ xe, Lâm Vân đã có ác cảm với Tiểu Hồ tử này, bây giờ hắn lại liên tục giở trò, Lâm Vân dù tính tình tốt đến đâu, cũng đã bị hắn thách thức giới hạn.
"Cái này..."
Tần tiểu thư nhìn Lâm Vân và Tiểu Hồ tử, nhất thời không biết nên tin ai.
Tần tiểu thư cũng cảm thấy, Lâm Vân chỉ sờ lên trán ông mình đã cứu tỉnh ông, thật sự có chút mơ hồ.
"Tần tiểu thư, tin ai là quyền của cô, nhưng tôi chỉ nói cho cô biết một câu, vừa rồi tôi cứu ông cô chỉ là tạm thời giải trừ nguy cơ, chỉ là chữa phần ngọn, nếu không trị tận gốc, ông cô chẳng bao lâu sẽ tái phát." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp quay người rời đi.
"Này, anh chờ chút!"
Tần tiểu thư gọi Lâm Vân.
Nhưng Lâm Vân không dừng lại mà tiếp tục bước đi.
"Tên nhãi này sao lại xem trời bằng vung thế, ở đế đô này còn không ai dám thái độ như vậy với ta!" Tần tiểu thư thấy Lâm Vân không để ý tới mình, tức giận giậm chân.
Sau khi Lâm Vân rời đi, Tiểu Hồ tử tiến đến trước mặt Tần tiểu thư.
"Tần tiểu thư, tôi cứu tỉnh Tần lão gia tử, có được lợi ích gì không ạ?" Tiểu Hồ tử mặt nịnh nọt.
"Đây là 500.000 chi phiếu." Tần tiểu thư lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi xách, đưa cho Tiểu Hồ tử.
Tần tiểu thư cũng không biết rốt cuộc ai là người cứu tỉnh ông mình, trước đó nàng vốn định sẽ cho mỗi người 500.000 để tạ ơn, chỉ là Lâm Vân đã rời đi.
Tiểu Hồ tử cầm 500.000 chi phiếu, trong bụng nở hoa, kiếm được món tiền lớn thế này, ai mà không vui.
Tiểu Hồ tử nhận chi phiếu, cảm ơn vài câu rồi rời đi.
"Ông ơi, giờ ông cảm thấy thế nào rồi?" Tần tiểu thư quay đầu nhìn ông.
Lúc này sắc mặt Tần Lão vẫn còn hơi tái nhợt.
"Cháu gái, nếu ông đoán không nhầm, thì người đã cứu ông chính là tên nhãi con kia chứ không phải Tiểu Hồ tử này." Giọng Tần Lão có phần yếu ớt.
Khi Tần Lão ngã xuống, ông dường như đã hôn mê, nhưng thật ra vẫn còn một chút ý thức. Ông cảm thấy sau khi tay Lâm Vân đặt lên trán mình, chỗ tắc nghẽn trong não ông lập tức được cải thiện.
"Thật là hắn sao? Ông chắc chứ?" Tần tiểu thư giật mình.
Nói thật, Tần tiểu thư lúc trước vẫn nghĩ Tiểu Hồ tử đã cứu ông mình, bởi vì biện pháp sơ cứu của Tiểu Hồ tử nhìn có vẻ bài bản, còn Lâm Vân chỉ đơn giản đặt tay lên trán ông mình.
"Tám chín phần mười." Tần Lão nói.
"Nhưng mà, hắn chỉ đặt tay lên trán ông mà thôi, làm sao mà cứu được?" Tần tiểu thư nghi ngờ nói.
"Nếu ông đoán không nhầm, thì đó là một cao nhân." Tần Lão nói.
"Cao nhân? Có thể... nhưng hắn còn trẻ như vậy." Tần tiểu thư có chút không dám tin, nàng không thể liên tưởng một thanh niên trẻ tuổi như Lâm Vân với một cao nhân.
Trước kia Tần tiểu thư cũng từng theo ông đi gặp một vài cao nhân, nhưng những cao nhân đó đều đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ.
"Cháu gái, điều tra về cậu ta đi." Tần Lão nói.
"Vâng!" Tần tiểu thư gật đầu đồng ý, nàng nhớ lại lời Lâm Vân vừa nói lúc nãy, nói rằng ông mình chỉ là tạm thời giải trừ nguy cơ, về sau không chữa tận gốc sẽ tái phát.
"Hắn đã nói như vậy, chắc hẳn là có cách chữa tận gốc?" Tần tiểu thư lẩm bẩm một mình.

Một bên khác, Lâm Vân đi ra khỏi khách sạn, tới xe của mình.
"Hả?"
Lâm Vân thấy xe mình, lớp sơn lại bị ai đó cố tình cào xước.
Lâm Vân nheo mắt nhìn về chiếc BMW bên cạnh, lẩm bẩm: "Là ngươi làm đúng không! Rất tốt, chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công chọc giận ta!"
Lâm Vân đoán được, chuyện này chắc chắn là do Tiểu Hồ tử làm.
Tiểu Hồ tử này hết lần này đến lần khác thách thức Lâm Vân, rõ ràng đã vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn.
Lâm Vân ghi lại biển số xe của Tiểu Hồ tử, rồi gọi điện cho Lưu Ba, để anh ta phái người điều tra rõ thông tin chủ xe, sau đó phế một chân của hắn.
Vừa dứt cuộc điện thoại, Tiểu Hồ tử cũng từ trong khách sạn đi ra.
Hắn cầm trên tay tờ chi phiếu 500.000, lộ vẻ cực kỳ cao hứng.
Sau khi Tiểu Hồ tử tới gần.
"Nha, vị tiểu huynh đệ này, xe của ngươi sao lại bị phá thành ra thế này, thật đáng thương, xem ra ngươi cũng chỉ mới lái xe thôi, xe bị phá hỏng rồi thì chỉ còn nước cuốn gói về thôi, ha ha." Tiểu Hồ tử nhìn chằm chằm xe Lâm Vân cười lớn.
"Chuyện do chính ngươi làm, trong lòng ngươi không có chút số à?" Lâm Vân cười lạnh nhìn hắn.
"Tên nhãi, đừng có mà ngậm máu phun người, xã hội này cần phải có chứng cứ, ngươi không có chứng cứ chứng minh là do ta làm, coi chừng ta kiện tội phỉ báng!" Tiểu Hồ tử nghênh ngang nói.
"Ta muốn thu dọn ngươi, cũng không cần chứng cứ, ngươi tự lo thân đi." Lâm Vân lạnh giọng nói.
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp quay người lên xe, rồi lái đi.
Lâm Vân sẽ không đích thân ra tay, dù sao gần đây là thời kỳ đặc biệt, nhưng Lâm Vân đã sắp xếp ổn thỏa.
Tiểu Hồ tử thấy Lâm Vân rời đi, cũng đắc ý ngồi vào chiếc BMW của mình, lái xe về nhà, hắn nào biết đại họa đã sắp ập đến......
Trước cửa nhà Tiểu Hồ tử, hắn vừa bước tới, một đám đại hán áo đen liền xông ra, chặn đường Tiểu Hồ tử.
"Các ngươi... Các ngươi làm gì vậy?" Tiểu Hồ tử giật mình kêu lên.
"Hôm nay tại Đế Đô đại tửu điếm, ngươi đã đắc tội người không nên đắc tội." Tên đại hán trọc đầu dẫn đầu nói.
"Cái gì?" Tiểu Hồ tử chợt giật mình.
"Là tên nhãi kia?" Tiểu Hồ tử có vẻ hơi không dám tin.
Tên đại hán trọc đầu dẫn đầu không nói thêm lời, trực tiếp vung tay lên, dẫn theo đám người sau lưng xông lên hành hung Tiểu Hồ tử.
"A a! Tha mạng!" Tiểu Hồ tử chỉ có thể thống khổ van xin, nhưng vô dụng.
Đến khi chân hắn bị đánh gãy đến xương, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, đám đại hán mới rời đi, có thể tưởng tượng, trong một thời gian rất dài, Tiểu Hồ tử có thể phải nằm trên giường bệnh......
Bạn cần đăng nhập để bình luận