Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 397: gặp lại Tô Yên

Chương 397: Gặp lại Tô Yên
“Vị đại ca này, ngươi thế này là không coi ai ra gì sao? Trực tiếp kéo trong đũng quần ra ngoài?” Lâm Vân nhìn chằm chằm gã bụng bự cười nhạo.
“Ngươi… là ngươi làm?” Gã bụng bự trừng mắt nhìn Lâm Vân bằng ánh mắt u ám.
“Ta chỉ là đổi chỗ nước chanh của ta cho ngươi, để ngươi tự gieo gió gặt bão.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Ngươi… Ngươi cái tên hỗn đản này!” Gã bụng bự nghiến răng gầm nhẹ.
“Ngươi có phải rất tức giận không? Ngươi càng giận ta càng cao hứng.” Lâm Vân cười nói.
Cứ như vậy, giữa một luồng mùi phân nồng nặc, máy bay từ từ hạ cánh xuống Sân bay Kinh Thành.
Máy bay vừa mới dừng hẳn, gã bụng bự kia liền tranh thủ thời gian chạy về phía nhà vệ sinh trên máy bay, quần của hắn đã biến thành màu vàng đất của phân.
Lâm Vân cũng không để ý tới hắn nữa, trực tiếp xuống máy bay.
Sau khi ra khỏi nhà ga sân bay, Lâm Vân xem thời gian, đã là 7 giờ tối.
“Ca, bây giờ anh định đi đâu?” Chu Tiểu Huy nhìn Lâm Vân.
Ở trên máy bay, Lâm Vân và cậu nói chuyện rất hợp ý, nên vừa kết bạn, cùng nhau từ sân bay đi ra.
“Ta chuẩn bị đi tìm người.” Lâm Vân nhìn dáng vẻ Kinh Thành phía trước.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía cậu ta, hỏi: “Còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng định đi tìm bạn gái, mai là sinh nhật nàng, hôm nay tôi đặc biệt đi máy bay đến, chuẩn bị cho nàng một bất ngờ.” Chu Tiểu Huy lộ ra vẻ tươi cười chất phác.
“Xem ra cậu rất yêu bạn gái của mình.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Lâm Vân lúc trò chuyện với cậu ở trên máy bay đã biết, cậu là một người vô cùng cần kiệm tiết kiệm, mà lại có thể vì bạn gái, đặc biệt chi hơn hai nghìn tệ mua vé máy bay, đến Kinh Thành trong hôm nay.
Phải biết rằng, hơn 2000 tệ, tương đương gần một tháng lương của cậu ta!
“Đương nhiên, nàng và tôi cùng khu, từ nhỏ cùng nhau chơi đùa lớn lên, tình cảm của tôi và nàng tốt lắm, những năm nay đi làm tôi đã dành dụm được 60 nghìn tệ rồi, chuẩn bị sang năm sẽ kết hôn với nàng!” Chu Tiểu Huy nở nụ cười vui vẻ trên mặt.
“Đúng rồi, mình để lại số điện thoại đi, dù sao mình đều là người cùng quê, đi đến nơi khác này, có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu như cậu có chuyện gì, có thể gọi điện cho tôi.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân cảm thấy người tên Chu Tiểu Huy này không tệ, mà Lâm Vân cảm thấy cậu ta quá chất phác, suy nghĩ quá đơn giản, nếu cậu ta mà gặp phiền phức gì, Lâm Vân cũng sẵn lòng giúp một tay.
“Được, nếu anh cần gì giúp đỡ, cứ gọi điện cho tôi.” Chu Tiểu Huy nhiệt tình nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân cùng cậu ta để lại số điện thoại cho nhau.
Sau khi lưu số điện thoại xong.
“Chu Tiểu Huy, chúc cậu hạnh phúc, mình xin phép đi trước.” Lâm Vân mỉm cười vỗ vai cậu.
“Ca, anh cũng vậy nhé.” Chu Tiểu Huy cười nói.
Sau khi chào tạm biệt cậu ta, Lâm Vân trực tiếp đón xe taxi, chuẩn bị tìm chỗ ở trước, sau đó ngày mai bắt đầu điều tra.
Đêm tối buông xuống, cảnh đêm Kinh Thành vẫn rất hoa lệ, quy mô Kinh Thành, quả thực so với Kim Đô lớn hơn rất nhiều, dù sao đây cũng là đô thành của Hoa Quốc.
Xe taxi chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới nhà Tô Yên.
Vì Tô Yên đến Thải Kỳ Trực Bá để phát sóng trực tiếp, tin tức của nàng, Thải Kỳ Trực Bá tự nhiên có, nên Lâm Vân căn cứ vào tài liệu Thải Kỳ đưa cho, rất dễ dàng có thể tìm thấy nhà Tô Yên.
Phòng ở của Tô Yên thuê ở trong một khu chung cư cấp khá.
Dù sao trong nhà Tô Yên vẫn còn chút tiền, thuê một căn phòng 10 nghìn tệ một tháng cũng không thành vấn đề, huống chi nàng còn ở chung với người khác.
Vừa tới cổng khu dân cư, Lâm Vân liền bị bảo vệ ngăn lại.
“Đây là nơi ở tư nhân, không có thẻ vào, cấm không được vào.” Bảo vệ chặn Lâm Vân.
“Tôi đến thăm bạn, tôi có thể đăng ký.” Lâm Vân nói.
“Ở chỗ chúng tôi, tối nay không có ghi chép người đến thăm, bảo bạn anh đến đây đón anh.” Bảo vệ nói.
Lâm Vân không ngờ rằng, ở đây lại quản nghiêm như thế.
“Hai vị bảo vệ, giúp đỡ chút đi, sao cũng được mà?” Lâm Vân lấy ra 2000 tệ tiền mặt, đưa cho hai người họ.
Lâm Vân không hề liên lạc trước với Tô Yên, nói cho nàng biết mình muốn tới.
Dù sao trước khi rời Kinh Thành, Tô Yên luôn từ chối Lâm Vân, Lâm Vân sợ nàng biết được mình muốn đến, không muốn gặp mặt, cho nên Lâm Vân định đến thẳng nhà, như vậy Tô Yên sẽ không có cách nào thoái thác được.
“Cậu trai, đừng dùng mấy trò này, ở đây có camera!” Bảo vệ trực tiếp từ chối.
“Tiền cũng không cần?” Lâm Vân hơi nhướng mày.
Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp lấy ra 20 nghìn tệ tiền mặt.
“Đây là 20 nghìn tệ, hai vị, giúp đỡ chút đi, thế nào?” Lâm Vân đưa tiền ra.
“Cái này... vậy anh nhất định phải đăng ký thông tin.” Bảo vệ tham lam nhìn tiền trong tay Lâm Vân.
“Không vấn đề gì.”
Lâm Vân cười cười, xem ra, tiền vẫn có tác dụng mà.
Cứ như vậy, Lâm Vân thuận lợi vào được khu chung cư, đi tới trước cửa số 802 dãy 28 khu C.
Nhìn cánh cửa chống trộm trước mắt, trong lòng Lâm Vân có vẻ hơi bất an cùng khẩn trương, vì sắp được gặp Tô Yên.
Nói ra thì, mình và nàng đã một khoảng thời gian rất dài không gặp.
Sau khi gõ cửa một phút đồng hồ, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Trước mắt, là một cô gái trẻ mặc quần đùi cùng áo ba lỗ, nhưng không phải là Tô Yên, cô ta là bạn cùng phòng của Tô Yên, tên Dịch Vi.
“Anh tìm ai?” Dịch Vi nhìn Lâm Vân.
“Tôi tìm Tô Yên, nàng có ở đây không?” Lâm Vân mở miệng hỏi thăm.
“Anh là ai của nàng? Chắc không phải fan hâm mộ của nàng đó chứ?” Dịch Vi cảnh giác nhìn Lâm Vân.
“Dĩ nhiên không phải, tôi là bạn cũ của nàng ở Thanh Dương Thị, Tây Xuyên tỉnh.” Lâm Vân nói.
“À, tôi… Tôi hình như thấy anh hơi quen quen, tấm ảnh Tô Yên để trên bàn, hình như là anh!” Dịch Vi kinh ngạc thốt lên.
Lâm Vân nghe vậy, không khỏi ngẩn người một chút.
Tô Yên lại để hình của mình, ở trên bàn của nàng? Điều này là vì sao? Chẳng phải Tô Yên một mực từ chối mình sao?
“Nói vậy, Tô Yên thực sự ở chỗ này đúng không?” Lâm Vân hỏi.
“Không sai, tôi là bạn cùng phòng của Tô Yên, tên Dịch Vi.” Dịch Vi nói.
“Ra là bạn cùng phòng của Tô Yên, cô khỏe, tôi tên Lâm Vân.” Lâm Vân vươn tay, bắt tay với cô.
“Miễn bắt tay đi, tôi không thích bị người chiếm tiện nghi, nếu anh là bạn Tô Yên, vậy anh vào đi.” Dịch Vi khoanh tay nói.
Lâm Vân thấy thế, cũng chỉ có thể thu tay lại.
Lúc này, Dịch Vi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tô Yên để hình của hắn trên bàn, tám phần là thích tên nhãi nhép này, thật không biết Tô Yên có mắt nhìn gì.”
Trong khi lẩm bẩm, nàng còn khinh thường đánh giá Lâm Vân một lượt.
Lâm Vân thật ra mặc không tệ, tổng cộng trên dưới từ đầu đến chân kể cả giày cũng tầm 1000 tệ, sạch sẽ, gọn gàng, vừa vặn, Lâm Vân thấy như vậy là đủ rồi.
Nhưng trong mắt Dịch Vi, đó chính là hàng không chính hiệu.
Tuy nàng nói nhỏ, đọc từng chữ không rõ lắm, nhưng với thính lực hiện tại của Lâm Vân, đủ để nghe rõ.
Nghe vậy, lông mày Lâm Vân không khỏi nhíu lại một chút.
Chỉ qua câu nói này, Lâm Vân đủ thấy, Dịch Vi này, là một người thực dụng.
Nghĩ đến đây, Lâm Vân không khỏi lo lắng cho Tô Yên, nàng lại ở cùng một chỗ với một người phụ nữ coi trọng vật chất...
Lâm Vân đi theo nàng vào phòng khách.
Căn phòng này, là một căn hai phòng, một phòng khách, hai phòng ngủ, cộng thêm bếp và nhà vệ sinh.
“Tô Yên, bạn ở Thanh Dương Thị tới thăm cô kìa!” Dịch Vi hô vào trong một phòng ngủ.
Sau khi giọng nói vừa dứt, một phút đồng hồ sau, cửa phòng của Tô Yên mở ra, Tô Yên đi ra từ trong phòng.
Tô Yên cao 1 mét 7, mặc một bộ áo khoác màu trắng gạo, một mái tóc xoăn như sóng lớn xõa trên vai, dáng người cực chuẩn, cộng thêm gương mặt đẹp tựa búp bê, cùng khí chất cao nhã, không biết sẽ khiến bao nhiêu người đàn ông nhớ thương đến mất ngủ.
Tô Yên từng là hoa khôi của đại học Thanh Dương, tuyệt đối không phải hư danh.
“Lâm… Lâm Vân!”
Sau khi ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Vân, cả người Tô Yên ngây người tại chỗ.
Tô Yên nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Vân lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Từ khi Tô Yên đến Kinh Thành, nàng thường xuyên mơ thấy Lâm Vân, nàng vô số lần muốn liên lạc với Lâm Vân, nhưng nàng đều cố nhịn được.
Với tính cách của Tô Yên, nàng không muốn chủ động liên hệ với Lâm Vân, cho dù trong lòng nàng khát vọng như thế nào.
Nàng tuyệt đối không ngờ, Lâm Vân lại tìm đến tận đây!
“Tô Yên, tôi đến thăm cô.” Lâm Vân nở nụ cười.
Lần nữa được thấy Tô Yên bằng da bằng thịt, trong lòng Lâm Vân cũng có một loại cảm xúc không nói ra được.
“Lâm Vân, anh… Sao anh lại đến đây.” Tô Yên tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Tuy trong lòng Tô Yên đang kích động, thậm chí có cảm xúc muốn xông lên ôm Lâm Vân.
Nhưng nàng đã kìm nén hết mọi cảm xúc, ra sức thể hiện rằng mình rất bình tĩnh, rất không để tâm.
“Tôi muốn tới nhìn cô một chút.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận