Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 567: liên thủ trấn áp

Vương Tuyết là một cô gái xinh đẹp, rất kín đáo và nhìn rất điềm đạm nho nhã. Lâm Vân nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy hormone tăng vọt. Từ sau lần trước, Vương Tuyết cùng Giang Tĩnh Văn ở chung, Lâm Vân phát hiện, Giang Tĩnh Văn cái tên tiểu lãng này đã dạy cho Vương Tuyết không ít thứ...... “Vương Tuyết, đêm nay ta sẽ thật tốt yêu thương nàng.” Lâm Vân vừa nói xong, liền trực tiếp hôn Vương Tuyết. Tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ....... Ngày thứ hai, giữa trưa mười một giờ, cá mập trắng cùng sư phụ của hắn, đã đến biệt thự. “Vân Ca!” Cá mập trắng vừa vào cửa, liền đến ôm Lâm Vân một cái thật chặt. Cá mập trắng thấy Lâm Vân cũng vô cùng kích động. “Cá mập trắng, gần đây tiểu tử ngươi tu luyện thế nào rồi?” Lâm Vân cười hỏi han. “Đã chạm đến ngưỡng cửa Thực Đan Cảnh, chắc không bao lâu nữa sẽ đạt đến Thực Đan Cảnh.” Cá mập trắng cười toe toét. Lâm Vân ngẩn người, lập tức cười nói: “Tiểu tử ngươi tu luyện nhanh thật.” Lâm Vân là ăn một viên Thánh Linh quả mới chạm đến ngưỡng cửa Thực Đan Cảnh, còn cá mập trắng là thật sự, từng chút từng chút tu luyện, không đi đường tắt nào cả. Đương nhiên, cá mập trắng có thể tu luyện nhanh như vậy, nguyên nhân chủ yếu là, thể chất của hắn đặc biệt, đây cũng là lý do đạo trưởng năm xưa thu hắn làm đồ đệ. Sau đó, Lâm Vân nhìn về phía đạo trưởng: “Đạo trưởng, dạo này có khỏe không?” “Đa tạ Vân đạo hữu quan tâm, ta vốn đã đạt đến giới hạn của bản thân, không thể nào đột phá thêm, nhưng sau khi dùng Tẩy Tủy Đan do Lâm Vân đạo hữu tặng, ta lại đón mùa xuân tu luyện lần thứ hai, hiện tại ta đã mơ hồ cảm nhận được ngưỡng cửa Nguyên Anh, đợi một thời gian, trở thành Nguyên Anh cũng không thành vấn đề.” Đạo trưởng nói. “Vậy sao, vậy xin chúc mừng đạo trưởng.” Lâm Vân vừa cười vừa nói. Đạo trưởng có thể coi là minh hữu của Lâm Vân, thực lực của ông ấy tăng lên, đối với Lâm Vân cũng có chỗ tốt, sau này sẽ có thêm một minh hữu mạnh mẽ. “Đúng rồi Lâm Vân đạo hữu, tình hình bạn gái ngươi, bây giờ thế nào rồi?” Đạo trưởng hỏi. Nghe vậy, biểu cảm của Lâm Vân cũng trở nên ngưng trọng. “Cũng không lạc quan, đến bây giờ ta vẫn không nghĩ ra, vì sao trong cơ thể nàng lại xuất hiện âm sát hàn khí như vậy.” Lâm Vân lắc đầu nói. Lâm Vân cũng đã nghĩ đến vấn đề này, có phải là do cừu gia nào đó, vì trả thù Lâm Vân mà cố ý làm vậy? Nhưng Lâm Vân nghĩ mãi vẫn không ra, trong đám cừu gia của mình, ai có thể tạo ra âm sát hàn khí như vậy? Trước mắt mà nói, kẻ địch mạnh nhất là Băng Linh Cung, có lẽ có thể tạo ra hàn khí như vậy. Nhưng Lâm Vân và Băng Linh Cung kết thù là sau khi Vương Tuyết đã bị bệnh, nên không thể nào là do Băng Linh Cung được. Ngay sau đó, Lâm Vân gọi Vương Tuyết xuống lầu. “Vương Tuyết, đây là hai người bạn của ta, hôm nay ta đặc biệt hẹn bọn họ đến, chữa bệnh cho nàng.” Lâm Vân mỉm cười nói. “Hai vị buổi trưa tốt.” Vương Tuyết mỉm cười chào hỏi bọn họ. Sau đó, Vương Tuyết quay sang nhìn Lâm Vân, nghi ngờ hỏi: “Lâm Vân, hôm qua anh không phải nói, bệnh của em đã khỏi rồi sao?” “Hôm qua chưa trị khỏi hoàn toàn, hôm nay để bọn họ đến, chính là hỗ trợ chữa dứt điểm cho em, em đừng lo lắng, mọi việc cứ giao cho ta.” Lâm Vân mỉm cười xoa tóc Vương Tuyết. Lâm Vân sợ Vương Tuyết lo lắng nên cũng không nói nhiều cho nàng biết. “Ừm!” Vương Tuyết ra sức gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, nàng một mực tin tưởng Lâm Vân. Ngay sau đó, Vương Tuyết ngồi xuống. Đạo trưởng tự mình xem xét tình hình của Vương Tuyết. Dù hàn khí trong cơ thể Vương Tuyết đã bị Lâm Vân áp chế, nhưng vẫn còn tồn tại bên trong, đạo trưởng là tu sĩ Kim Đan, tùy tiện có thể nhận ra được. Sau khi đạo trưởng bắt mạch thăm dò, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng. Đạo trưởng gọi Lâm Vân ra một chỗ, rồi nhỏ giọng nói: “Lâm Vân, hàn khí đó còn kinh khủng hơn ta tưởng tượng nhiều, thật không dám tưởng tượng, vì sao bạn gái ngươi lại có được hàn khí nồng đậm như vậy.” “Ý đạo trưởng là, ông cũng khó có thể trấn áp nó sao?” Lâm Vân kinh hãi nói. “Lâm Vân, ta đề nghị, ngươi, ta, cá mập trắng, ba người chúng ta cùng nhau liên thủ trấn áp.” “Dù vậy, ta đoán chừng cũng chỉ có thể trấn áp được nhiều nhất là nửa năm! Muốn trấn áp hoàn toàn hàn khí kia, tối thiểu phải có cường giả Nguyên Anh ra tay, mà lại còn là hai, ba giai Nguyên Anh cường giả!” Đạo trưởng nói. “Được.” Lâm Vân gật đầu. Có thể tạm thời trấn áp nửa năm cũng đủ rồi, đợi sau nửa năm, Lâm Vân tin rằng mình khi đó tìm được một cường giả Nguyên Anh hai, ba giai hỗ trợ, hẳn sẽ không có vấn đề. Ngay sau đó, ba người cùng nhau ra tay, lần nữa giúp Vương Tuyết trấn áp hàn khí âm sát này. Cả 20 phút, ba người mới hoàn thành việc trấn áp. Sau khi xong việc, Lâm Vân định giữ hai người ở lại Thanh Dương Thị một hai ngày, ôn chuyện, chiêu đãi họ thật tốt. Nhưng đạo trưởng cho biết, ông và cá mập trắng, hiện tại đã chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới mới, cần tranh thủ thời gian tu luyện. Lâm Vân là tu sĩ, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình và ý nghĩ của bọn họ, nên tự mình tiễn họ đi. Buổi chiều, Lâm Vân cùng Vương Tuyết đi dạo phố, đi công viên chơi....... Đến tối sau khi ăn cơm, Bàn Tử lại chủ động rủ Lâm Vân đi uống rượu. Hai người khó gặp nhau, đương nhiên muốn uống không say không về. Thanh Dương Thị, một quán rượu. Lâm Vân cùng Bàn Tử, tìm một cái ghế dài, sau đó gọi không ít rượu, vừa khoác lác trò chuyện, vừa uống rượu, nói chuyện quên cả trời đất. Hai người uống chừng hơn một tiếng đồng hồ. Hai nam thanh niên da đen người nước ngoài, đi ngang qua nơi này. “Nha, Tiểu Bàn Tử là mày à!” hai người nước ngoài nhìn chằm chằm vào Bàn Tử. Sau đó, hai thanh niên da đen người nước ngoài này, giơ ngón giữa với Bàn Tử, rồi huýt sáo nghênh ngang rời đi, trông rất là hưng phấn, miệng còn nói một tràng tiếng nước ngoài mà Lâm Vân không hiểu. “Bàn Tử, bọn họ là ai vậy? Mày biết?” Lâm Vân hỏi. “Vân Ca, anh không biết đó thôi, trường Đại học Thanh Dương chúng ta, gần đây có một nhóm du học sinh đến, đều là nam, có 5 người, hai người này là 2 trong số đó, nhưng mà tố chất của bọn họ rất kém, thường xuyên làm chút chuyện xấu trong trường học, tao thực sự không ưa bọn nó, từng xảy ra xô xát một lần với chúng.” Bàn Tử nói. “Ồ? Vậy sau đó thì sao?” Lâm Vân truy hỏi. “Sau đó thì nháo đến phòng công tác học sinh của trường, tao đã tố cáo những chuyện chúng nó làm trong trường, chúng nó phạm vào những chuyện đó, nếu đổi lại là học sinh bình thường thì đã sớm bị đuổi rồi, nhưng trường không những không xử lý bọn nó mà còn ghi một cái lỗi vào tao.” Bàn Tử bất đắc dĩ nói. “Hả? Vì sao trường lại thế?” Lâm Vân hơi nhíu mày. “Vì bọn nó là người nước ngoài thôi, là du học sinh thôi, trường đương nhiên thiên vị bọn nó rồi, mà lại trường còn phát cho mấy du học sinh này mỗi người 10 vạn học bổng một năm, trường còn có quy định, học sinh người Hoa của chúng ta mà xô xát với du học sinh thì coi như học sinh người Hoa chúng ta sai hết.” Bàn Tử bất đắc dĩ nói. “Đây chính là đặc sắc của người Hoa Quốc chúng ta đấy, những người nước ngoài đến Hoa Quốc thì đều giỏi hơn người.” Lâm Vân cười lạnh nói. “Vân Ca, anh không biết thôi đâu, không chỉ trường bao che bọn chúng, mà trong trường không thiếu các nữ sinh, còn cuồng si đuổi theo bọn nó, thực sự không hiểu các nữ sinh đó nghĩ cái gì nữa, chẳng lẽ cũng vì chỗ đó của bọn nó tương đối lớn sao?” Bàn Tử bất đắc dĩ nói. Lâm Vân nghe đến đó thì quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thì đã thấy mấy du học sinh đó ngồi ở hàng ghế dài, tổng cộng 5 người, da đen như than, rất dễ nhận biết. Bên cạnh năm du học sinh này, chí ít cũng có hơn chục cô gái trẻ, nhìn cách ăn mặc của họ thì đều là sinh viên nữ cả. Mà bọn họ chơi đùa với 5 du học sinh này, thậm chí còn có chút khó coi! Bàn Tử tiếp tục nói: “Vân Ca, tao nghe nói mấy du học sinh này, thật ra ở nước họ, toàn là thứ cặn bã, ở trường bên đó lăn lộn không được, mới chạy đến đây du học, đến làm hại chúng ta.” “Thật không biết mấy người ở trên kia làm cái quái gì, sao lại nhận vào những loại rác rưởi này!” Lâm Vân nhắm hai mắt lại, giọng nói lạnh lẽo. Đến Lâm Vân cũng nghe không nổi nữa, đến Lâm Vân cũng nghe thấy giận trong lòng. Ngay sau đó, Lâm Vân đứng dậy. “Đi thôi, tao với mày đi qua, gặp bọn nó một chút.” Lâm Vân nói. Bàn Tử nghe vậy lập tức đứng lên. “Vân Ca, anh không biết đấy thôi, không chỉ có một mình tao, mà rất nhiều nam sinh trong trường của bọn tao, đều đang kìm nén giận trong bụng với bọn chúng đấy! Mọi người lại không thể làm gì bọn chúng, nếu Vân Ca có thể làm giảm đi cái vẻ ngang ngược của bọn chúng, thì không còn gì tốt hơn.” Bàn Tử kích động nói. Ngay sau đó, Bàn Tử đi theo Lâm Vân, đi thẳng đến hàng ghế dài của mấy du học sinh. “Nha, Tiểu Bàn Tử sao mày lại đến đây?” Sau khi Lâm Vân và Bàn Tử vừa đi tới, mấy du học sinh đó đều nở nụ cười nhìn Bàn Tử. Bàn Tử trước đây đã xô xát với bọn chúng, bọn chúng đương nhiên ghi nhớ Bàn Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận