Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 280: Lâm Vân ra mặt

Chương 280: Lâm Vân ra mặt Nhân viên lễ tân liên hệ xong xuôi liền dẫn Lâm Vân, một đường đi đến phòng làm việc của tổng quản lý Tập đoàn Triệu Thị. Đập vào mắt là một người đàn ông trung niên đeo kính, hắn chính là tổng quản lý Tập đoàn Triệu Thị, Triệu Dũng Cường, cũng là con trai cả của Triệu Lão Gia.
"Mời Lâm thiếu gia ngồi." Triệu Dũng Cường mỉm cười nói.
Lâm Vân sau khi ngồi xuống, liền nói: "Chào Triệu tổng, ta là phó tổng quản lý Hoa Đỉnh Tập đoàn Lâm Vân, lần này ta đến..."
Lời Lâm Vân vừa nói được một nửa, Triệu Dũng Cường liền khoát tay, ngắt lời Lâm Vân.
"Chắc hẳn Lâm thiếu gia hôm nay đến là muốn yêu cầu Triệu Thị Tập đoàn chúng tôi ngừng việc giảm giá ưu đãi trên phạm vi lớn đúng không?" Triệu Dũng Cường nói.
"Không sai." Lâm Vân gật đầu.
"Lâm thiếu gia mời trở về đi, chuyện này không có gì để bàn." Triệu Dũng Cường khoát tay.
"Triệu tổng, chúng ta còn chưa bắt đầu bàn, sao ngươi biết là không có gì để bàn?" Lâm Vân mỉm cười nói.
"Lâm Vân thiếu gia, chuyện này thực sự không có gì để bàn, ta có việc phải ra ngoài một chuyến, xin không tiếp đón."
Triệu Dũng Cường vừa nói, vừa đứng dậy, đi ra ngoài.
Lâm Vân hơi nhướng mày, đây rõ ràng là muốn né tránh mình.
Lâm Vân vốn nghĩ chỉ cần cùng Triệu Thị Tập đoàn bàn về tiền, cho bọn họ đủ tiền thì Triệu Thị Tập đoàn hẳn sẽ chịu nhả ra.
Không ngờ bọn họ ngay cả bàn cũng không muốn cùng mình bàn!
Cũng phải, Triệu Thị Tập đoàn hiện tại chiếm thế chủ động tuyệt đối, bây giờ gấp là Hoa Đỉnh Tập đoàn, bọn họ có muốn bàn cũng có thể cứ để Hoa Đỉnh chờ đó, đợi đến khi Hoa Đỉnh càng nóng ruột thì lại bàn, như vậy có thể làm lợi ích lớn hơn.
Vả lại, bọn họ rốt cuộc có muốn bàn hay không cũng chưa biết.
"Mẹ nó, quả nhiên là chuyện phiền phức." Lâm Vân bất đắc dĩ cười khổ.
Ý nghĩ trước khi đến của Lâm Vân là chỉ cần bỏ tiền ra thì Triệu Thị Tập đoàn nhất định có thể cùng mình nói chuyện đúng không?
Hiện tại xem ra, Lâm Vân đã nghĩ chuyện này quá đơn giản.
Ngay sau đó, Lâm Vân đứng dậy rời đi.
Nhưng Lâm Vân không định từ bỏ, nếu như chuyện này thất bại, tổng giám đốc tài vụ Liễu Hằng chắc chắn sẽ vin vào cớ này để nói về mình, nói Lâm Vân vô năng, bêu xấu Lâm Vân.
Chuyện này, Lâm Vân định tìm Triệu Chu Tĩnh và biểu tỷ Lâm Thanh thương nghị một chút.
Dù sao hai người họ đều tốt nghiệp Học viện Thương mại Cáp Phật, Lâm Vân muốn hỏi xem họ có biện pháp gì không.
Tầng một của Triệu Thị Tập đoàn.
"Này!"
Lâm Vân vừa đi không bao lâu thì sau lưng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, là một cô gái trẻ, dáng người cô cao ráo cân đối, da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, khí chất tuyệt hảo, tuyệt đối là một mỹ nữ hạng nhất.
"Là cô?"
Lâm Vân cũng nhận ra cô, hôm ở Kim Đô, Lâm Vân trên đường cao tốc gặp tai nạn xe, người được cứu từ chiếc Ferrari không phải là cô sao?
Lâm Vân còn mơ hồ nhớ tên cô, hình như là Triệu Linh?
"Anh hùng, không ngờ còn có thể gặp lại anh, thật sự rất vui, hôm nay dù thế nào anh cũng phải cho tôi phương thức liên lạc!" Triệu Linh nở nụ cười rạng rỡ như gió xuân.
"Tôi cũng không ngờ có thể gặp lại cô." Lâm Vân đáp lại bằng nụ cười.
"Đúng rồi anh hùng, sao anh lại xuất hiện ở Triệu Thị Tập đoàn của tôi? Chẳng lẽ anh đến Triệu Thị Tập đoàn của chúng tôi làm việc?" Triệu Linh hiếu kỳ nói.
"Triệu Thị Tập đoàn của các cô? Đúng rồi, cô cũng họ Triệu, cô...cô chẳng lẽ là người nhà họ Triệu?" Lâm Vân kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, tôi là người nhà họ Triệu, ông nội tôi là chủ tịch Triệu Thị Tập đoàn." Triệu Linh mỉm cười nói.
"Cô là...Cô là cháu gái của Triệu Lão Gia?" Lâm Vân lại càng giật mình.
Lâm Vân không ngờ Triệu Linh lại là thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu.
"Còn anh thì sao? Anh vẫn chưa trả lời tôi, sao anh lại xuất hiện ở đây?" Triệu Linh nói.
"Ta là phó tổng quản lý của Hoa Đỉnh Tập đoàn, đến Triệu Thị Tập đoàn muốn tìm chủ tịch và tổng quản lý Triệu Thị Tập đoàn để bàn một vài chuyện." Lâm Vân nói.
"Vậy sao? Nếu như cần tôi giúp, anh cứ mở miệng, chủ tịch Triệu Thị Tập đoàn là ông nội tôi, còn tổng quản lý là cha tôi." Triệu Linh lộ ra vẻ tươi cười đáng yêu.
Lâm Vân nghe đến đây, bỗng nhiên cảm thấy có hi vọng.
"Triệu Linh, có lẽ ta thật sự cần cô giúp đỡ, không biết cô có bằng lòng giúp ta chuyện này không." Lâm Vân gãi đầu.
"Đương nhiên bằng lòng! Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu như không có anh, bây giờ có lẽ tôi đã mất mạng rồi, giúp cái gì anh cứ nói đi." Triệu Linh nói.
Lâm Vân liền kể lại toàn bộ sự việc cho Triệu Linh nghe.
"Ông nội thật quá đáng, làm sao có thể nhằm vào Hoa Đỉnh các anh như vậy, chuyện này tôi sẽ giúp anh! Tôi cam đoan, nhất định sẽ giúp anh giải quyết." Triệu Linh vỗ ngực nói.
"Nếu quả thật có thể giải quyết thì cảm ơn cô rất nhiều." Lâm Vân nói.
"Anh hùng, đi theo tôi, chúng ta cùng lên lầu gặp ông nội của tôi." Triệu Linh nói.
"Ông nội cô ở công ty sao?" Lâm Vân kinh ngạc nói.
Trước đó nhân viên lễ tân nói là chủ tịch không ở công ty.
"Có mà." Triệu Linh gật đầu.
Lâm Vân nghe vậy liền biết mình đã bị lừa.
Lâm Vân đi theo Triệu Linh, trên đường đi đến tầng cao nhất.
Văn phòng chủ tịch của Triệu Thị Tập đoàn.
Lâm Vân đi theo Triệu Linh, cùng đi vào.
Trong phòng làm việc, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi, ông hẳn là chủ tịch Triệu Thị Tập đoàn, Triệu Gia lão gia.
"Linh Nhi, con tới rồi à, à, vị này là ai vậy?"
Triệu Lão Gia nghi ngờ nhìn Lâm Vân.
"Triệu Đổng, xin tự giới thiệu, tôi tên là Lâm Vân, phó tổng quản lý của Hoa Đỉnh Tập đoàn, là cháu ngoại của Liễu Chí Trùng." Lâm Vân nói.
"Cậu chính là Lâm Vân?" Triệu Lão Gia giật mình, hiển nhiên là ông đã nghe qua cái tên này.
"Lâm Vân, sao cậu lại cùng cháu gái ta ở cùng nhau?" Triệu Lão Gia lộ vẻ nghi hoặc.
"Ông nội, người cứu cháu trên đường cao tốc hôm trước chính là Lâm Vân đó." Triệu Linh cười nói.
Trước đó Triệu Linh đã kể lại chuyện ở trên đường cao tốc cho ông nội nghe rồi.
"Thì ra người cứu cháu gái ta là Lâm Vân, ta thay mặt cháu gái cảm ơn cậu." Triệu Lão Gia đứng dậy cảm tạ.
"Triệu Đổng, không cần cảm ơn, hôm nay tôi đến là muốn Triệu gia kết thúc hợp tác với Diệp Gia, ngừng việc chèn ép Hoa Đỉnh Tập đoàn chúng tôi bằng cách hạ giá ưu đãi." Lâm Vân nói.
Triệu Linh cũng vội vàng chạy đến trước mặt lão gia, nói: "Ông nội, người nhà họ Diệp không tốt, ông hợp tác với nhà họ Diệp làm gì, ông mau chóng dừng lại đi."
"Linh Nhi, có nhiều chuyện không đơn giản như con nghĩ, ông hợp tác với Diệp Gia tự nhiên có nguyên nhân của ông, có kế hoạch và suy nghĩ của ông." Triệu Lão Gia lắc đầu.
Nhìn bộ dạng này của Triệu Lão Gia, rõ ràng là không muốn dừng lại.
"Triệu Đổng, Diệp Gia cho ông bao nhiêu lợi ích, Hoa Đỉnh chúng tôi cũng có thể đưa ra bấy nhiêu!" Lâm Vân nói.
"Lâm Vân, cậu còn trẻ, có một vài việc cậu không hiểu đâu, đây không phải là vấn đề về tiền, chuyện này liên quan đến thế cục và chiến lược của Bộ Thương Nghiệp." Triệu Lão Gia lắc đầu.
"Nói như vậy, Triệu Đổng không muốn dừng lại?" Lâm Vân hỏi.
"Không sai." Triệu Lão Gia gật đầu.
"Ông nội, cậu ấy đã cứu cháu một mạng, ông hãy đồng ý với Lâm Vân đi, coi như trả cho cậu ấy một ân tình." Triệu Linh kéo tay ông nội, nũng nịu nói.
"Linh Nhi, nếu là chuyện khác thì ta chắc chắn sẽ giúp, nhưng chuyện này không có gì để bàn." Triệu Lão Gia lắc đầu.
"Ông nội, ông...ông làm như vậy con có thể tức giận đấy!" Triệu Linh bĩu môi.
"Con tức giận cũng không thể bàn được." Triệu Lão Gia nói.
"Ông nội, ông...sao ông lại như vậy chứ!"
Triệu Linh giậm chân một cái, bình thường ông nội luôn cưng chiều cô nhất, cô không ngờ lần này ông nội lại kiên quyết cự tuyệt như vậy.
"Linh Nhi, dẫn Lâm Vân ra ngoài đi, ta còn phải làm việc." Triệu Lão Gia khoát tay.
Triệu Linh không đi, mà lại cầm lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn.
"Ông nội, nếu như ông không đồng ý, con...con sẽ chết ở trước mặt ông!" Triệu Linh cầm dao kề lên cổ, mặt đầy quật cường.
Triệu Lão Gia nhìn thấy cảnh này, lập tức sắc mặt đại biến.
"Linh Nhi, con đừng có làm loạn." Triệu Lão Gia vội vàng đứng dậy.
"Ông nội, đừng qua đây! Nếu như ông không đồng ý, con sẽ chết cho ông xem!" Triệu Linh vừa nói, vừa dùng sức, vạch lên cổ một vệt máu.
"Triệu Linh!" Cảnh tượng này làm Lâm Vân giật mình.
Lâm Vân không ngờ Triệu Linh vì giúp mình lại làm ra hành động như vậy.
"Đừng đừng đừng! Linh Nhi, ta đồng ý! Ta đồng ý được chưa! Con mau bỏ dao xuống, đừng làm loạn!" Triệu Lão Gia liên tục nói.
"Ông không gạt con chứ?" Triệu Linh tiếp tục hỏi, tay cầm dao gọt trái cây.
"Ông nội nói chuyện luôn luôn chắc chắn, khi nào gạt con đâu!" Triệu Lão Gia vội nói.
Triệu Linh nghe vậy, lúc này mới buông dao ra.
"Ông nội, ông phải giữ lời đấy." Triệu Linh cười nói.
"Haizz, thật là không còn cách nào với con." Triệu Lão Gia thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận