Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 16 huynh đệ bị đánh

"Chương 16: Huynh đệ bị đánh
“Vâng, chủ tịch!” Lưu Ba gật đầu đáp ứng. Trương Đại Xuân nghe vậy ở phía sau, lập tức liền sốt ruột, nếu Hoa Đỉnh Tập Đoàn hiện tại không hợp tác với bọn họ, công ty của ông ta chỉ sợ cũng xong đời mất!
“Lâm Đổng Sự Trưởng, cầu xin ngài... Cầu xin ngài cho chúng tôi một cơ hội đi! Tôi trở về nhất định sẽ trừng trị thật nghiêm con trai tôi!” Trương Đại Xuân cũng chắp tay cầu xin.
“Câm miệng cho ta!” Lâm Vân hơi nhíu mày.
Ngay sau đó, Lâm Vân hai mắt nheo lại, khí thế mười phần nói ra: “Kết quả như vậy, ta đã nể mặt lắm rồi, nếu ta thật muốn truy cứu, ngươi và con của ngươi đều phải chết! Thiên vương lão tử cũng không gánh nổi ngươi!”
Trương Đại Xuân nghe vậy, khuôn mặt của ông ta vì trái tim co rút mà trở nên tái nhợt, ông ta biết, chỉ bằng Lâm Vân là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, Lâm Vân nếu thật sự muốn giết con của ông ta, tuyệt đối làm được! Trương Hổ càng mềm nhũn một chút trên mặt đất, trên mặt viết đầy tuyệt vọng. Xong rồi! Trương Hổ biết, tất cả đều xong rồi!
Lâm Vân một lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha bằng da thật, đồng thời khoát tay, trong miệng phun ra mấy chữ: “Không có chuyện gì thì cút đi!”
“Hai vị, mời đi!” Lưu Ba kéo mở cửa phòng, ra hiệu hai cha con Trương Hổ rời đi.
Cứ như vậy, hai cha con mặt mũi tràn đầy tuyệt vọng, vẻ mặt tức giận rời khỏi phòng nghỉ khách quý.
Bên ngoài phòng khách quý.
“Bốp!”
Vừa mới đi ra, Trương Đại Xuân liền một bạt tai hung hăng tát lên mặt Trương Hổ.
“Đồ vật đáng chết, mày lại dám đắc tội với cả cháu ngoại của Liễu Chí Trung, mày chê chúng ta mạng không đủ dài sao!?” Trương Đại Xuân mặt mũi tràn đầy lửa giận.
“Cha, con... Con thật không biết hắn là cháu ngoại của Liễu Chí Trung mà!” Trương Hổ một mặt tuyệt vọng.
Sau khi đã trải qua chuyện vừa rồi, Trương Đại Xuân và Trương Hổ tự nhiên không có mặt mũi tiếp tục ở lại buổi tiệc nữa, hai người bọn họ ủ rũ bỏ thẳng buổi tiệc.
Trong phòng nghỉ khách quý.
“Lâm Đổng, coi như ngài và Công ty Hồng Đạt Kiến Tài không có ân oán, kỳ thực ta cũng định lần này đoạn tuyệt hợp tác với bọn họ rồi.” Lưu Ba nói.
“Hả? Vì sao?” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Ba.
“Bởi vì công ty của bọn họ cung cấp vật liệu xây dựng, chẳng những giá cả đắt, vật liệu cũng bình thường, bọn họ từng có thể hợp tác với công ty chúng ta là bởi vì bọn họ hối lộ Ngô gia phụ tử.” Lưu Ba nói.
“Thì ra là thế.” Lâm Vân giật mình gật đầu.
Lưu Ba tiếp tục nói: “Lâm Đổng, sau khi chúng ta đoạn tuyệt hợp tác với Công ty Hồng Đạt Kiến Tài, cần chọn một công ty vật liệu xây dựng mới để thay thế, không biết Lâm Đổng có yêu cầu hoặc đề nghị gì không?”
“Ta tin tưởng ngươi, ngươi cứ xem đó mà làm thôi.” Lâm Vân nói.
“Lâm Đổng yên tâm, ta nhất định sẽ lựa chọn một công ty có giá cả phù hợp mà vật liệu lại tốt.” Lưu Ba thấy Lâm Vân tin tưởng hắn như thế, tự nhiên tỏ ra rất vui vẻ.
.......
Cửa tửu điếm.
Bạn tốt của Lâm Vân là Bàn Tử, rất vui vẻ bước vào cửa tửu điếm. Hôm qua Lâm Vân nói, nếu Bàn Tử muốn đến tham gia tiệc rượu thì cứ đến, Bàn Tử đương nhiên sẽ đến xem sao.
“Vị tiên sinh này, xin dừng bước.” Bàn Tử vừa đến cửa đã bị hai tên bảo an chặn lại, bọn họ thấy Bàn Tử ăn mặc bình thường, cũng không giống như có khả năng đến Thanh Vân Đại Tửu Điếm tiêu phí.
“Ta đến tham gia tiệc rượu của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, sao thế? Có vấn đề gì sao?” Bàn Tử nhìn hai tên bảo an.
“Tiên sinh. Nếu anh đến tham gia tiệc rượu thì xin xuất trình thư mời.” Hai tên bảo an nói.
“Thư mời? Ta là chủ tịch của Công ty con Hoa Đỉnh Tập Đoàn ở Thanh Dương mời miệng, không có thư mời.” Bàn Tử nói.
“Xin lỗi, nếu anh không có thư mời, liền không thể vào!” hai tên bảo an chặn đường.
“Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ta là do chủ tịch mời miệng! Không tin, các anh có thể đi hỏi hắn một tiếng.” Bàn Tử một mặt cạn lời.
Hai tên bảo an chẳng những không tin, ngược lại còn cười nhạo, phảng phất như nghe được một chuyện cười rất buồn cười.
Lúc này, quản lý đại sảnh mặc tây trang đi tới.
“Chuyện gì xảy ra? Nhốn nháo ồn ào còn ra thể thống gì?”
“Quản lý, vị tiên sinh này nói anh ta đến tham gia tiệc rượu của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, nhưng không có thư mời, anh ta nói là do chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn mời miệng anh ta.” hai tên bảo an nói.
Bàn Tử gật đầu: “Không sai, là chủ tịch mời miệng ta tới, ta và hắn là bạn tốt.”
Quản lý đại sảnh đánh giá Bàn Tử từ trên xuống dưới một chút, sau đó cười nhạo đứng lên: “Anh nói gì? Chủ tịch Hoa Đỉnh mời miệng anh? Anh và chủ tịch Hoa Đỉnh là bạn tốt?”
“Đúng vậy!” Bàn Tử lại gật đầu.
“Tiểu Bàn Tử, cậu đừng đùa được không, cái bộ dạng của cậu như này, mà lại là bạn của chủ tịch Hoa Đỉnh sao? Cậu cũng không soi gương xem mình là cái gì, tôi thấy cậu là muốn vào tiệc rượu ăn uống miễn phí thôi!” quản lý đại sảnh cười nhạo nói.
Bàn Tử nghẹn đỏ mặt, bị người xem thường như vậy, Bàn Tử đương nhiên rất khó chịu. Nếu như trước kia, bị người xem thường thì Bàn Tử cũng chỉ có thể nhịn, nhưng lần trước Lâm Vân đã nói với hắn, sau này ai dám xem thường chúng ta, trực tiếp đối đáp lại, có chuyện gì Lâm Vân sẽ giải quyết.
Nghĩ tới đây, Bàn Tử trực tiếp ngẩng đầu nói ra: “Không mặc bảng tên, thì nên bị anh xem thường sao? Tôi nói cho anh biết, đừng có chó mắt coi thường người khác!”
Quản lý đại sảnh lập tức hơi nhíu mày: “Mày mắng tao là chó? Mày muốn chết hả?”
“Tao chính đang chửi mày đấy! Đồ chó mắt coi thường người khác!” Bàn Tử không hề yếu thế.
“Thằng nhãi ranh, mày muốn chết hả!”
“Bốp!”
Tức giận, quản lý đại sảnh trực tiếp tát thẳng vào mặt mập của Bàn Tử một cái. Tiếng tát vang dội rơi xuống trên mặt Bàn Tử, Bàn Tử không kịp chuẩn bị, hắn tuyệt đối không ngờ tới, tên quản lý đại sảnh này lại trực tiếp động tay với hắn.
“Mày… mày đánh tao?” Bàn Tử ôm mặt, trừng lớn hai mắt.
Quản lý đại sảnh ngạo nghễ nói: “Đánh chính là mày đấy, dám mắng ông đây, cũng không nhìn lại xem mình là cái thứ gì, hai người bọn mày đem thằng điểu ti thối tha này, ném ra ngoài cho tao!”
Quản lý đại sảnh đối với hai bảo vệ bên cạnh vẫy tay.
Hai bảo vệ nghe vậy xong, trực tiếp tiến lên dựng Bàn Tử dậy.
“Mày… mày đợi đó cho tao! Mày đánh tao, tao nhất định sẽ khiến cho mày trả giá thật lớn!” Bàn Tử tức giận dùng tay chỉ vào quản lý đại sảnh.
“Được thôi, tao đợi!” quản lý đại sảnh cười lạnh nói.
Quản lý đại sảnh thường ngày đã gặp qua vô số người, hắn tự nhận có thể liếc mắt là nhận ra, đối phương là người ở thân phận địa vị nào, hắn nhận định Bàn Tử chính là kẻ thấp cổ bé họng dễ bị bắt nạt, cho nên hắn không sợ chút nào.
Sau khi bị hai bảo vệ ném ra, Bàn Tử trực tiếp móc điện thoại ra, lật tìm số của Lâm Vân để gọi...
Trong phòng nghỉ khách quý.
“Cái gì? Ngươi ở cửa tửu điếm bị đánh?” Lâm Vân kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế.
“Được, ngươi đừng vội, ta lập tức xuống lầu ngay!” Lâm Vân nói vào điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lâm Vân lộ ra vẻ hết sức âm trầm, huynh đệ của mình đến tham gia tiệc rượu do mình tổ chức, vậy mà lại bị đánh ngay ở cửa, chuyện này còn thể thống gì?
“Lâm Đổng, xảy ra chuyện gì?” Lưu Ba vội vàng hỏi thăm.
“Bạn của ta ở cửa tửu điếm, bị quản lý khách sạn đánh!” Lâm Vân ngữ khí băng lãnh.
“Cái gì!?” Lưu Ba cũng giật mình, đây chính là chuyện lớn à.
“Lưu Ba, theo ta đi!” Lâm Vân trực tiếp bước ra bên ngoài.
Lưu Ba ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, ông ta liền vội vàng đi theo ra ngoài....
Cửa tửu điếm.
Bàn Tử bị ném ra, lại một lần nữa trở lại cửa. Tên quản lý đại sảnh kia vẫn còn đứng ở cửa không hề rời đi.
“Thằng nhãi ranh, sao mày lại trở về! Vẫn còn muốn ăn đòn à!” quản lý đại sảnh chỉ vào Bàn Tử, phách lối không thôi.
“Câm miệng cho tao!”
Một tiếng hét lớn lanh lảnh, từ trong khách sạn truyền ra. Quản lý đại sảnh quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là Lâm Vân và Lưu Ba.
“Lâm Đổng, Lưu Tổng!” quản lý đại sảnh kinh ngạc một chút. Ngay sau đó, quản lý đại sảnh vội vàng lộ ra nụ cười nịnh nọt, nói: “Lâm Đổng, Lưu Tổng, sao hai vị đột nhiên lại đến đây?”
“Cút ngay cho tao!”
Lâm Vân một chưởng đẩy ra quản lý đại sảnh, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Bàn Tử.
“Lâm Vân, cuối cùng thì ngươi cũng đã đến!” Bàn Tử một mặt ấm ức.
“Bàn Tử, ai đánh ngươi!” Lâm Vân nheo mắt.
“Hắn!” Bàn Tử trực tiếp chỉ vào quản lý đại sảnh.
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía quản lý đại sảnh, trong hai mắt đã lóe lên hàn ý kinh người. Quản lý đại sảnh cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân xong, hắn bị dọa đến sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt. Quản lý đại sảnh không phải là người ngu, hắn thấy cảnh này xong, đã hiểu, Bàn Tử thật sự là bạn của vị chủ tịch mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn!
Nghĩ đến đây, tim của hắn lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng, hắn vậy mà đánh bạn của chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn!
“Mày gan không nhỏ đấy, một tên quản lý nhỏ nhoi, lại dám đánh cả bạn của tao! Có phải hay không là mày muốn đánh cả tao!” Lâm Vân giận dữ, một tay nắm chặt cổ áo quản lý đại sảnh.
“Lâm Đổng, tha mạng!” Quản lý đại sảnh hai chân run rẩy, trực tiếp quỳ trên mặt đất. Cả hai tên bảo vệ bên cạnh cũng bị dọa đến vội vàng quỳ trên mặt đất, bọn hắn cũng tuyệt đối không ngờ tới, Bàn Tử ăn mặc bình thường như vậy, mà lại thật sự là bạn của vị chủ tịch mới của Hoa Đỉnh Tập Đoàn! Với thân phận của bọn hắn, hậu quả đắc tội với chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn, sao có thể gánh nổi?
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Bàn Tử, nheo mắt nói: “Bàn Tử, vừa nãy hắn đánh ngươi như thế nào, ngươi liền trả lại gấp 10 lần! Gấp trăm lần cho ta!”
“Được!” Bàn Tử dùng sức gật đầu. Bàn Tử vừa nãy bị quản lý đại sảnh đánh, đã sớm tức sôi gan, hiện tại chính là lúc hắn báo thù.
Bàn Tử trực tiếp xắn tay áo lên, sau đó lao tới trước mặt quản lý đại sảnh."
"Quản lý, ngươi bây giờ tin tưởng ta là bạn của chủ tịch rồi chứ?" Bàn Tử nhìn xuống người quản lý đại sảnh đang quỳ trên mặt đất. "Tôi tin rồi! Tôi tin rồi! Bàn gia, là do tôi có mắt như mù, xin ngươi hãy tha cho tôi đi!" giọng của quản lý đại sảnh đều đang run rẩy. "Tha cho ngươi ư? Nằm mơ!" Sau khi Bàn Tử nói xong, "Đùng" một tiếng tát thẳng vào mặt của quản lý đại sảnh. "Một tát này là trả lại cho ngươi, tiếp theo, chính là tiền lãi!" "Đùng!" "Đùng!" "Đùng!" Bàn Tử không hề khách khí, hung hăng tát thêm mấy cái vào mặt quản lý đại sảnh. Trên mặt quản lý đại sảnh toàn là những vết đỏ, nhưng lại không dám phản kháng chút nào. Sau khi đánh xong vài cái tát này, Bàn Tử đã xả được chút hơi bực dọc trong lòng. Đánh xong, Bàn Tử lại dùng giọng điệu giáo huấn quát lớn với quản lý đại sảnh: "Nhớ kỹ, về sau đừng có mắt chó coi thường người khác nữa! Ngươi nghĩ ngươi giỏi giang cỡ nào chứ, dựa vào cái gì mà xem thường người khác? Người giỏi hơn ngươi còn đầy ra đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận