Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 500: Nhị trưởng lão đến

Chương 500: Nhị trưởng lão đến
Tần Thi thấy Lâm Vân báo giá, trong lòng nàng rung động, kinh ngạc, không hiểu, nhưng lại cảm thấy một cỗ ấm áp chưa từng có... Hàn An Lôi cùng Hắc Xuyên Tiểu Lang bọn người cũng đều kinh ngạc nhìn Lâm Vân, bọn họ tuyệt đối không ngờ Lâm Vân lại đột nhiên báo giá.
“Tiểu tử ngươi vậy mà ra giá?” Hàn An Lôi nhịn không được hỏi.
“Có vấn đề gì sao? Bạn trai ngươi có thể giúp ngươi đấu giá, ta liền không thể giúp Tần Thi đấu giá sao?” Lâm Vân hời hợt nói.
“Đương nhiên có thể, chỉ là ngươi có nhiều tiền như vậy sao? Ngươi có biết 500 triệu là bao nhiêu tiền không?” Hàn An Lôi cười lạnh.
“Đây không phải là vấn đề ngươi cần lo lắng.” Lâm Vân hời hợt nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Hắc Xuyên Tiểu Lang: “Ta ra 500 triệu, ngươi còn muốn ra giá sao?”
Sắc mặt Hắc Xuyên Tiểu Lang, có vẻ hơi khó coi.
Lâm Vân một lần mạnh mẽ tăng 300 triệu, nói thật khiến hắn có chút khó mà chịu đựng.
Trong nhà hắn mặc dù rất có tiền, nhà hắn ở Đông Doanh mặc dù có rất nhiều công việc làm ăn, nhưng hắn chỉ là đàn em, hắn không có nắm giữ quyền quyết định về kinh tế.
Hắn đấu giá dùng chính là tiền riêng của mình, 500 triệu đối với hắn mà nói, tuyệt đối khiến lòng hắn đang rỉ máu.
Trước đó 250 triệu, thật ra đã khiến hắn có chút đau lòng, chỉ là hắn muốn ra oai trước mặt Tần Thi, cùng thỏa mãn bạn gái của hắn, mới kêu ra giá.
“Anh yêu, nhanh chóng báo giá đi!” Hàn An Lôi nũng nịu nói.
“Được, ta ra 550 triệu!” Hắc Xuyên Tiểu Lang khẽ cắn môi, vẫn cố gắng gắng gượng báo giá.
“Một tỷ!”
Cơ hồ là khi Hắc Xuyên Tiểu Lang vừa dứt lời, Lâm Vân liền nhanh chóng báo giá mới, mà lần này là mạnh mẽ thêm 500 triệu.
Theo tiếng báo giá một tỷ vang lên, cả hội trường hoàn toàn sôi trào.
Không nói đến tiểu tử này có tiền hay không, coi như thật có tiền, cũng không phải kiểu thêm giá như thế này! Không phải kiểu phá tiền như thế này chứ!
Hắc Xuyên Tiểu Lang cùng Hàn Tiểu Lôi nghe được báo giá sau, cơ mặt đều đột nhiên giật mạnh, cái giá này đã tăng khiến bọn họ chịu không nổi.
“Còn thêm không?” Lâm Vân tươi cười nhìn bọn họ.
Hắc Xuyên Tiểu Lang tiến thoái lưỡng nan, sắc mặt khó coi.
Thêm nữa, hắn hiển nhiên đã khó có thể chịu đựng, không thêm thì hắn lại cảm thấy không nuốt trôi cục tức này.
“Nếu như ngươi còn thêm, ta nhất định phụng bồi tới cùng.” Lâm Vân cười nói.
“Ngươi...” Hắc Xuyên Tiểu Lang con ngươi co lại một cái.
“Một tỷ lần thứ nhất!”
Đấu giá sư ở trên đã bắt đầu đếm ngược.
“Một tỷ lần thứ hai, còn có ai ra giá sao?”
Dưới đài không ai ra giá.
“Anh yêu, mau ra giá đi!” Hàn An Lôi vội vàng nói.
Nhưng Hắc Xuyên Tiểu Lang cũng không có báo giá lại, hiển nhiên hắn đã quyết định từ bỏ.
“Một tỷ lần thứ ba, chúc mừng vị tiên sinh này, giành được dây chuyền lam bảo thạch này!”
Đấu giá sư dứt khoát giải quyết.
“Ta nghi ngờ tiểu tử này căn bản không có tiền, là đang mù quáng kêu giá làm loạn trật tự đấu giá!”
Búa đấu giá vừa hạ xuống, Hắc Xuyên Tiểu Lang lập tức đứng dậy hô lớn.
Chỉ cần Lâm Vân không trả nổi tiền, thì hắn có thể một lần nữa mua được món đồ này, mà còn tốn ít tiền hơn rất nhiều.
“Đúng đó, tiểu tử này làm sao có thể lấy ra một tỷ!” Hàn An Lôi cũng vội phụ họa.
Lâm Vân nghe vậy, chỉ lộ ra một nụ cười khinh thường.
Rất nhanh, một nhân viên công tác đi tới trước mặt Lâm Vân.
“Tiên sinh, một tỷ, ngài muốn quẹt thẻ sao?” nhân viên công tác hỏi.
“Đương nhiên.” Lâm Vân lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho nhân viên công tác.
Nhân viên công tác lập tức chạy tới quẹt thẻ.
Việc Lâm Vân có tiền hay không, kết quả rất nhanh liền có thể có được.
Rất nhanh nhân viên công tác quẹt thẻ xong, đi đến trước mặt Lâm Vân, thái độ còn vô cùng cung kính.
“Tiên sinh, đây là hóa đơn thanh toán của ngài, và dây chuyền lam bảo thạch mà ngài đã đấu giá thành công.”
Nhân viên công tác dùng hai tay dâng lên đồ vật.
Vừa nãy lúc nhân viên công tác quẹt thẻ, nhìn thấy số dư còn lại hơn năm mươi tỷ, thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.
“Vậy mà quẹt thẻ thành công?”
“Hắn… trong thẻ lại có hơn 10 ức tiền?”
“Chẳng lẽ tiểu tử này là người có tiền? Cố ý mặc bình thường như vậy để giả heo ăn thịt hổ?”
Hắc Xuyên Tiểu Lang cùng Hàn An Lôi bọn người, thấy quẹt thẻ thành công, bọn họ chấn kinh, nghi hoặc, không dám tin...
Dù sao trong mắt bọn họ, Lâm Vân chính là một kẻ nghèo kiết xác!
Nhưng Lâm Vân đã quẹt thẻ thành công, cho dù bọn họ có không tin, cũng không thể không tin!
Tùy tiện có thể lấy ra 10 ức để chơi, bọn họ đang suy nghĩ tiểu tử này rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
“Tần Thi, tặng cho cô.” Lâm Vân đưa dây chuyền lam bảo thạch cho Tần Thi.
“Cái này…”
Tần Thi nhìn dây chuyền lam bảo thạch đưa tới trước mặt mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nàng biết rõ Lâm Vân mua được món này là vì giúp nàng ra mặt.
“Lâm Vân, khiến anh tốn kém rồi.” Tần Thi có vẻ hơi thẹn thùng.
“Không sao, một tỷ thôi mà, đối với ta mà nói chỉ là tiền tiêu vặt, ta không hề để ý đến nó.” Lâm Vân tùy ý nói.
Lâm Vân trước đó ở đấu trường dưới đất, trực tiếp có được hơn bốn mươi tỷ, số tiền kia kiếm được dễ dàng, Lâm Vân dùng cũng không hề đau lòng.
Một tỷ so với hơn bốn mươi tỷ, thực sự không tính là gì.
“Lâm Vân, cảm… cảm ơn anh.” Tần Thi hướng về phía Lâm Vân nở nụ cười.
“Tần Thi, nhìn cô cười một cái cũng không dễ dàng, hơn nữa, sao tự nhiên cô khách khí với tôi vậy?” Lâm Vân cười nói.
Tần Thi nghe xong, vội vàng thu hồi nụ cười, bĩu môi nói “Tôi chỉ là cảm ơn anh, giúp tôi hả giận thôi, anh… anh cũng đừng nghĩ lung tung.”
Tần Thi ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng thực sự có một cảm giác ấm áp.
Ngay sau đó, Tần Thi nhìn về phía Hàn An Lôi.
“Hàn An Lôi, thật là ngại quá, dây chuyền lam bảo thạch này thuộc về tôi, bạn trai cô có thể giúp cô cướp đoạt, bạn của tôi cũng có thể giúp tôi đoạt lại!” Trên mặt Tần Thi là vẻ tươi cười.
Những uất ức trong lòng trước đó, cuối cùng Tần Thi cảm thấy vui sướng trút ra được.
Hàn An Lôi nghe vậy, sắc mặt lộ ra vô cùng khó coi, hết lần này tới lần khác nàng lại không tìm được lời cãi lại.
“Tiểu Lang à, tiểu tử này một lần có thể lấy ra một tỷ, có vẻ không tầm thường đâu.” một công tử nói.
Mấy công tử, tiểu thư khác cũng nhao nhao gật đầu.
Hắc Xuyên Tiểu Lang lạnh giọng nói: “Chỉ cái dáng vẻ của tiểu tử đó, tuyệt đối không phải người có tiền, ta nhìn người không ít, người có tiền thật, ta nhìn một cái liền có thể biết ngay! Một tỷ kia của hắn, nói không chừng là Tần Thi cho hắn.”
“Ừm, cũng không phải không có khả năng này.” mọi người nhao nhao gật đầu.
Hắc Xuyên Tiểu Lang mắt híp lại nhìn về phía Lâm Vân, cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi dựa vào một người phụ nữ đưa tiền để giả bộ giàu có, tính là đàn ông gì chứ, hơn nữa, tiêu một tỷ mua một món đồ chỉ đáng một hai trăm vạn, kẻ lỗ chính là ngươi, giờ phút này trong lòng ngươi chắc đau lắm đi?”
“Đau lòng ư? Xin lỗi, với ta mà nói, đây chỉ là chút tiền tiêu vặt mà thôi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Sau khi món đồ này được đấu giá xong, buổi đấu giá hôm nay cũng kết thúc.
“Chúng ta đi thôi!” Hắc Xuyên Tiểu Lang đứng dậy.
Trước khi đi, Hắc Xuyên Tiểu Lang nhìn chằm chằm Lâm Vân, lạnh giọng nói: “Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi!”
Nói xong, Hắc Xuyên Tiểu Lang mới dẫn theo Hàn An Lôi bọn người rời đi.
“Tần Thi, chúng ta cũng đi thôi.” Lâm Vân đứng dậy...
Ra khách sạn sau.
“Lâm Vân, lúc đấu giá anh tuy đã giúp em lấy lại thể diện, nhưng mà, về sau anh vẫn nên mua mấy bộ quần áo tốt một chút đi, à đúng rồi, xe tốt nhất cũng đổi một chiếc, ít nhất cũng phải xứng với thân phận Lâm gia của anh chứ.” Tần Thi nói.
Có lẽ là vì thắng trong cuộc đấu giá, tâm trạng của Tần Thi lúc này có vẻ khá tốt.
“Tôi biết rồi.” Lâm Vân bất đắc dĩ buông tay.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Tần Thi, cô đường đường là đại tiểu thư Tần gia, so đo với Hàn An Lôi kia làm gì, về sau gặp loại tình huống này, cô đừng để ý đến cô ta là được rồi.”
“Chuyện giữa phụ nữ, anh biết cái gì!” Tần Thi lườm Lâm Vân một cái.
“Được được được, tôi không hiểu là được chứ gì, mau lên xe đi.” Lâm Vân khoát tay.
...
Một bên khác.
Công Tôn gia.
Công Tôn Lưu Vân cùng ba hắn, đang đứng ở cửa chính Công Tôn gia, có vẻ như đang chờ đợi ai đó.
Lúc này Công Tôn Lưu Vân, lộ ra vô cùng cao hứng.
Bởi vì hắn biết, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão của ẩn sĩ Công Tôn gia tộc sắp đến.
Lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới.
Cửa xe mở ra, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão của Công Tôn gia tộc, từ hàng ghế sau đi xuống.
“Cung nghênh hai vị trưởng lão!”
Công Tôn Lưu Vân cùng ba hắn, đều vội vàng hướng hai vị trưởng lão hành lễ.
“Hai vị trưởng lão tranh thủ thời gian mời vào bên trong, tôi đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu, là để khoản đãi hai vị trưởng lão.” Gia chủ Công Tôn mặt đầy lấy lòng tươi cười.
“Không cần, đợi giải quyết xong địch nhân, rồi hẵng nói đến việc ăn mừng.” Nhị trưởng lão chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.
“Nói cách khác, bây giờ liền ra tay sao? Thế nhưng sắc trời đã tối rồi, hay là ngày mai hãy đi?” Gia chủ Công Tôn nói.
“Chúng ta cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy để lãng phí ở đây, giải quyết xong người này, chúng ta liền phải nhanh chóng trở về gia tộc báo cáo công việc.” Tứ trưởng lão nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận