Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 566: ôn chuyện

"Chương 566: ôn chuyện
“Không khổ cực gì, chỉ là trên xe lửa gặp một thằng nhóc khoác lác, nói mình có 200 tỷ tài sản, thật sự làm ta cười muốn c·hế·t.” Thím trung niên vừa cười vừa nói.
Trong lúc nói chuyện, thím trung niên vừa khéo liếc nhìn Lâm Vân.
“Ngươi! Sao ngươi lại ở đây!?” Thím trung niên trừng lớn mắt, kinh ngạc không thôi nhìn Lâm Vân.
Lúc mới xuống xe, Lâm Vân đã thấy mẹ con họ rồi.
“Thật là trùng hợp, ta cũng không ngờ, lại gặp các ngươi ở đây.” Lâm Vân hờ hững nói.
Ngay khi xuống xe, Lâm Vân đã thấy hai người bọn họ, lúc đó Lâm Vân cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
“Các ngươi… Các ngươi quen nhau?” Mẹ Vương Tuyết lộ vẻ rất nghi hoặc.
“Bá mẫu, con chính là người khoác lác mà bọn họ nhắc tới trên xe lửa đó ạ.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“A!” Mẹ Vương Tuyết kinh ngạc xen lẫn xấu hổ.
“Mẹ Vương Tuyết, thằng nhóc này sao… Sao lại đi cùng với cô?” Thím trung niên không nhịn được hỏi.
“Hắn là bạn trai của con gái tôi, Lâm Vân đó.” Mẹ Vương Tuyết nói.
Lời này vừa thốt ra, thím trung niên cùng con gái đều lộ vẻ mặt đầy khiếp sợ.
“Cái gì, hắn… Hắn là chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn, Vân Diệu Tập Đoàn?” Thím trung niên che miệng kinh hô.
Họ biết bạn trai của Vương Tuyết là chủ tịch hai tập đoàn Vân Diệu, Hoa Đỉnh, còn là người giàu nhất mới nổi của tỉnh Tây Xuyên!
“Đúng vậy, chính là hắn!” Mẹ Vương Tuyết gật đầu.
Thím trung niên cùng con gái nhìn Lâm Vân với ánh mắt hoàn toàn thay đổi, dù sao trước đó họ còn cười nhạo, châm biếm Lâm Vân trên xe lửa.
Họ không ngờ Lâm Vân lại trâu bò đến vậy!
“Cái đó, cháu trai à, thật xin lỗi chuyện trên xe lửa, cô xin lỗi cháu.” Thím trung niên cười tươi đầy xấu hổ.
Ngay sau đó, thím trung niên nháy mắt mấy cái với con gái, ra hiệu cô con gái xin lỗi.
Cô gái trẻ tuổi đành phải tiến lên nói: “Lâm tiên sinh, xin lỗi.” “Hay là vào nhà trước đã.” Lâm Vân lộ vẻ rất bình tĩnh, mắt không hề nhìn hai người họ.
“Đúng đúng, vào nhà trước, đã là người quen thì chút chuyện nhỏ bỏ qua đi.” Mẹ Vương Tuyết hòa giải.
Sau khi vào nhà.
Lâm Vân cùng Vương Tuyết ngồi chung một chỗ, thím trung niên ngồi đối diện.
Bọn họ trước hết hỏi thăm vài câu khách sáo, như bệnh tình Vương Tuyết ra sao các kiểu.
Sau đó, thím trung niên đột nhiên vòng vo đến chuyện nhà họ.
“Vương Tuyết, mẹ Vương Tuyết, hai cô không biết đấy thôi, nhà chúng tôi dạo này đang gặp khó khăn, ba nó làm ăn thua lỗ, nên muốn mượn tầm 500 đến 10 triệu để vượt qua khó khăn.” Thím trung niên cười khan nói.
“Tam Cô, con chỉ mới tốt nghiệp, mẹ con bây giờ cũng chưa đi làm, bọn con không có tiền, đừng nói đến 10 triệu.” Vương Tuyết nói thẳng.
Vương Tuyết cũng không thích Tam Cô này lắm, bởi vì lúc trước nhà cô gặp khó khăn, đi mượn tiền Tam Cô thì Tam Cô luôn miệng chắc nịch là không có.
“Vương Tuyết, bạn trai con có tiền mà, với hắn mà nói 500, 10 triệu chẳng khác gì tiền lẻ!” Thím trung niên cười nói.
“10 triệu với tôi đúng là tiền lẻ, nhưng tại sao tôi phải cho các người mượn chứ? Không phải trên xe lửa bà còn khoe nhà bà có tiền sao?” Lâm Vân cười lạnh.
Trên đường trở về, Lâm Vân đã nghe Vương Tuyết kể, Tam Cô này là kẻ hám của nịnh bợ.
Hơn nữa, khi ở trên xe lửa, Lâm Vân cũng rất khó chịu với bà ta, mượn tiền? Mơ đi.
“Lâm Đổng Sự Trưởng, không thể nói như thế chứ, tôi là Tam Cô của Vương Tuyết, người một nhà mà.” Thím trung niên cười khan nói.
“Ở đây chờ tôi.” Vương Tuyết bỏ lại câu này rồi vội vã lên lầu.
Chốc lát sau, Vương Tuyết đi xuống.
“Tam Cô, đây là 50 ngàn tệ, trước kia lúc mẹ con bị bệnh nặng, con tìm các cô mượn tiền, cô mượn 5 ngàn, bây giờ con trả gấp 10 lần.” Vương Tuyết vừa nói vừa đưa 50 ngàn cho thím trung niên.
“Ngươi… Ngươi đuổi ăn mày đấy à!” Mặt thím trung niên sầm xuống.
“Khi đó, không phải cô cũng coi con như ăn mày đuổi đi sao?” Vương Tuyết cười lạnh.
Vương Tuyết không thể quên được vẻ mặt của Tam Cô khi xưa cô đi vay mượn người.
Lúc đó Vương Tuyết đã thề, nếu sau này cuộc sống tốt hơn, nhất định sẽ khiến bọn họ không với tới nổi.
Vương Tuyết vừa nói vừa đặt tiền lên bàn rồi nói:
“Tam Cô, nhà chúng con không đủ chỗ chứa các cô, mời cô về cho ạ.” Hồi xưa Vương Tuyết đi nhà Tam Cô, Tam Cô cũng đuổi cô đi như thế đấy.
Nụ cười trên mặt thím trung niên đã biến mất từ lâu, thay vào đó là vẻ mặt khó coi.
“Vương Tuyết, mày đúng là leo được cành cao, không thèm nhận cả người thân, sau này mày cứ chờ bị chúng tao khinh bỉ đi!” Thím trung niên tức giận nói xong câu đó rồi kéo con gái ra ngoài.
Nhưng đi được mấy bước, bà ta lại vội vã quay trở lại, cầm 50 ngàn tệ trên bàn lên rồi mới bỏ đi.
Sau khi hai người họ đi.
“Tuyết Nhi, như vậy… Không tốt lắm đâu…” Mẹ Vương Tuyết lên tiếng.
“Mẹ, hồi xưa lúc cần tiền, nếu như cô ấy thật tâm cho con vay mượn, bây giờ nhà cô ấy có khó khăn, cho dù không mở miệng, con cũng sẽ nhờ Lâm Vân giúp đỡ vượt qua khó khăn, lúc trước họ đối với con thế nào, giờ con đối lại như thế.” Vương Tuyết nói.
“Thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lâm Vân đề nghị.
“Ừ!” Vương Tuyết cười gật đầu liên tục.
Lúc ăn cơm, Lâm Vân gọi điện thoại, gọi cả Bàn Tử tới, đồng thời bảo Bàn Tử gọi cha cậu ta lên.
Bữa cơm này ăn trọn ba tiếng, mọi người ngồi ôn chuyện, nói chuyện phiếm, uống rượu.
Đương nhiên, nói nhiều nhất vẫn là chuyện của Lâm Vân liên quan đến kinh đô.
Ăn được nửa đường, Lâm Vân ra ngoài đi vệ sinh, ngoài hành lang lại đụng phải một bóng dáng xinh đẹp quen thuộc — Hoàng Mộng Di.
Lúc trước Lâm Vân ở ngoài cổng trường đại học ăn cơm, kết quả bị mất ví, chính nàng là người đã giúp Lâm Vân trả tiền.
Hoàng Mộng Di cột tóc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng, quần jean, tôn lên đôi chân thon dài, nàng ăn mặc rất đơn giản, nhưng lại toát lên vẻ tươi tắn, thanh xuân, thuần khiết.
Hơn nữa, nàng là một cô gái vô cùng thiện lương.
“Hoàng Mộng Di, đúng là cô rồi, trùng hợp thật!” Lâm Vân cười chào hỏi nàng.
“Lâm Vân!” Hoàng Mộng Di nhìn thấy Lâm Vân, đầu tiên là kinh ngạc, ngay lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Lâm Vân, anh về lại Dương Thị rồi hả? Về khi nào thế?” Hoàng Mộng Di cười hỏi thăm.
“Hôm nay mới về.” Lâm Vân cười đáp.
“Bây giờ anh là đại nhân vật rồi, nghe nói còn mở rộng kinh doanh đến kinh đô, làm ăn hồng phát nữa chứ, lúc trước tôi đã biết, chí hướng của anh, không phải một cái hồ nhỏ (Thanh Dương Thị) mà là biển lớn mênh mông.” Hoàng Mộng Di cười nói.
“Khụ, dạo này cô sống thế nào?” Lâm Vân mở miệng hỏi.
“Rất tốt ạ.” Hoàng Mộng Di đáp.
“Đi thôi, lát nữa rảnh chúng ta nói chuyện sau, mặt khác, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, nhớ nhé, tôi là bạn anh đấy.” Lâm Vân nói.
“Vâng!” Hoàng Mộng Di cười gật đầu liên tục.
Sau khi Lâm Vân đi xa, nàng nhìn theo bóng lưng Lâm Vân, lẩm bẩm: “Lâm Vân, người nhỏ bé như tôi, không xứng làm bạn anh đâu…” Sau khi ăn uống xong ở Thanh Sơn Đại Tửu Điếm thì trời đã tối, 8 giờ.
Khi ăn uống xong xuôi, lúc tan cuộc, Lâm Vân kéo Bàn Tử ra một bên rồi đưa cho cậu ta 500 triệu, bảo cậu ta tiêu xài.
Bàn Tử đương nhiên nhiều lần từ chối, nhưng Lâm Vân vẫn cứ ép cậu ta nhận.
Bây giờ Lâm Vân có quá nhiều của cải, 500 triệu chẳng đáng là bao.
Nhưng với Bàn Tử mà nói, đây chắc chắn là một số tiền lớn, cho dù một ngày tiêu hết 100 ngàn thì cũng đủ cậu ta xài đến 15 năm.
Ăn uống xong, trở về biệt thự.
“Lâm Vân, Vương Tuyết, hai đứa ngủ chung một phòng đi.” Mẹ Vương Tuyết lên tiếng.
Mặt Vương Tuyết thoáng chốc đỏ bừng khi nghe câu này.
Lúc đầu các cô vốn chuẩn bị ngủ chung rồi, nhưng lại bị mẹ Vương Tuyết nói thẳng ra như thế, Vương Tuyết khẳng định ngại ngùng rồi.
Ngay cả Lâm Vân cũng cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Bá mẫu, bác cứ đi ngủ sớm đi, đừng lo cho tụi con.” Lâm Vân cười gượng nói.
“Ha ha, vậy bác đi ngủ nhé, các con cứ thoải mái chơi đi.” Mẹ Vương Tuyết vừa cười vừa nói.
Lâm Vân nghe xong câu này, cảm giác sao có chút kỳ lạ.
Sau khi mẹ Vương Tuyết lên lầu, Lâm Vân cùng Vương Tuyết cũng lên.
Vừa mới vào phòng, Vương Tuyết đã chủ động ôm cổ Lâm Vân.
“Anh yêu, anh có biết em nhớ anh lắm không!” Vương Tuyết nũng nịu nói.
Vương Tuyết vừa nói vừa dụi người vào người Lâm Vân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận