Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 383: man thiên quá hải

Chương 383: man thiên quá hải
“Nếu đã đáp ứng, vậy hãy làm đúng lời hứa đi.” Lâm Vân khoanh tay.
Thái Thượng trưởng lão đành phải bước lên trước một bước, cúi người chào Lâm Vân nói: “Lâm Vân đạo hữu, chuyện hôm nay, ta xin lỗi ngươi, có lỗi với ngươi.”
Vì bảo mệnh, cũng vì toàn bộ Mộ Dung gia tộc không bị diệt, Thái Thượng trưởng lão chỉ có thể làm vậy.
Có thể tưởng tượng, nếu như Thái Thượng trưởng lão biết, Lâm Vân căn bản không có cách nào lần nữa triệu hồi kiếm linh, hoàn toàn là đang hù dọa hắn, hắn sẽ có tâm trạng như thế nào...
Các thành viên Mộ Dung gia tộc xung quanh, thấy Thái Thượng trưởng lão cúi đầu xin lỗi, đều không khỏi cảm thán.
Ngay cả đạo trưởng, cũng tỏ ra rất rung động, Nguyên Anh lại cúi đầu xin lỗi Hư Đan, đây là khái niệm gì?.
Trên đỉnh núi cách đó 1000 mét.
“Cường giả Nguyên Anh cúi đầu xin lỗi tu sĩ Hư Đan, thật là chuyện lạ thiên hạ a.” Lão giả cảm thán liên tục, cảnh tượng này khiến nội tâm ông nhận lấy một cú sốc lớn.
“Hắn bằng thực lực cảnh giới Hư Đan, vậy mà có thể ép cường giả Nguyên Anh phải cúi đầu xin lỗi trước mặt hắn, phần năng lực này, thật khiến ta theo không kịp...” Nữ tử áo trắng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Vân.
Nữ tử áo trắng cũng là Hư Đan cảnh, hơn nữa từ trước đến nay, nàng tự nhận là một nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ, mới hơn 20 tuổi đã đạt đến Hư Đan cảnh, nàng xác thực có tư cách để tự cao.
Nhưng, khi nhìn thấy Lâm Vân, nàng mới biết rằng, cùng là Hư Đan cảnh, mà sao có khoảng cách lớn đến vậy!
“Ta dám chắc chắn, người này nhất định có tiền đồ vô hạn, có lẽ hai mươi năm sau, người này có thể đứng trên đỉnh cao nhất giới tu luyện Hoa Quốc, hãy xem đi, đó chính là một thời đại thuộc về hắn!” Giọng điệu của lão giả đầy kiên định.
Phía dưới, ngay trước cửa Mộ Dung gia tộc.
Sau khi Thái Thượng trưởng lão cúi đầu xin lỗi, Mộ Dung gia chủ cũng tiến lên một bước.
Mặc dù Mộ Dung gia chủ rất không tình nguyện cúi đầu xin lỗi, nhưng sư phụ hắn đã làm như vậy, hắn không thể không làm theo.
“Lâm Vân, đối với chuyện hôm nay, ta xin lỗi ngươi.” Mộ Dung gia chủ nghiến răng nói ra.
Nói xong, Mộ Dung gia chủ cúi đầu trước Lâm Vân.
“Mộ Dung gia chủ, ta không cảm thấy thành ý của ngươi đâu a.” Lâm Vân khoanh tay nói.
“Ngươi…” Sắc mặt Mộ Dung gia chủ biến đổi.
“Đồ nhi, nếu hắn không cảm nhận được thành ý của ngươi, thì ngươi hãy tiếp tục cúi đầu xin lỗi đi, cho đến khi nào hắn cảm nhận được thành ý của ngươi thì thôi, tất cả cũng là vì Mộ Dung gia tộc.” Thái Thượng trưởng lão nói.
“Dạ, sư tôn.” Mộ Dung gia chủ nghiến răng gật đầu.
Mặc dù trong lòng Mộ Dung gia chủ không tình nguyện, nhưng vì Mộ Dung gia tộc, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Ngay sau đó, Mộ Dung gia chủ tiếp tục cúi đầu xin lỗi Lâm Vân.
Sau khi cúi đầu xong.
“Tốt, vậy được rồi.” Lâm Vân phẩy tay.
Lâm Vân cũng không dám chơi quá trớn, dù sao mình bây giờ chỉ là 'chỉ lão hổ', tuy có thể chấn nhiếp đối phương, nhưng đặc điểm của 'chỉ lão hổ' chính là, đối phương làm thật một cái thì mình toi mạng.
Mộ Dung gia chủ thấy Lâm Vân không còn gây khó dễ nữa, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Mộ Dung gia chủ quay người phân phó nói: “Đại trưởng lão, nhanh chóng đi đưa nữ nhân của Lâm Vân trở về.”
“Nhị trưởng lão, đi đem Diệp gia lão già mang đến!”
Hai vị trưởng lão vừa đáp lời liền chia nhau hành động.
Diệp lão gia tử vẫn đứng trong đám người vây xem, nên người đầu tiên được đưa đến trước mặt Lâm Vân.
Lúc đầu, Diệp lão gia tử vẫn kỳ vọng Mộ Dung gia tộc sẽ diệt được Lâm Vân, thay Diệp gia hắn báo thù, nhưng mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Vừa rồi những trận chiến đó, Diệp lão gia tử tận mắt chứng kiến, ông cũng hoàn toàn thấy rõ sự cường đại của Lâm Vân.
“Mộ Dung gia chủ, ngươi không thể bỏ mặc ta được! Chúng ta là thông gia mà!” Diệp lão gia tử vội vàng nhìn Mộ Dung gia chủ.
Mộ Dung gia chủ nhắm mắt lại, chẳng buồn để ý.
Lâm Vân nhìn Diệp lão gia tử.
“Diệp lão gia tử, ngươi là tàn dư cuối cùng của Diệp gia, ta đã nói muốn diệt cả nhà Diệp gia, lời nói ra là làm được!” Lâm Vân híp mắt, giọng điệu lạnh lùng.
Nói xong, Lâm Vân lập tức vung đao chém tới.
“Phập!”
Đầu Diệp lão gia tử trong nháy mắt bị chém xuống đất.
Từ đó, Diệp gia triệt để biến mất tại Kim Đô.
Ân oán giữa Lâm Vân và Diệp gia cũng hoàn toàn chấm dứt!
Rất nhanh, Giang Tĩnh Văn được Đại trưởng lão đưa đến từ trong Mộ Dung gia tộc.
“Lâm Vân!” Giang Tĩnh Văn vừa thấy Lâm Vân liền kích động lao đến, ôm chặt lấy Lâm Vân.
“Lâm Vân, trên người anh sao nhiều vết máu vậy? Anh có sao không? Anh không bị thương chứ? Đồ ngốc này, em không phải đã bảo anh đừng đến sao, bọn họ cố ý bày bẫy để anh vào đấy!” Giang Tĩnh Văn vừa nói vừa khóc sướt mướt.
“Người đàn ông của em là ai chứ? Một cái Mộ Dung gia tộc không làm khó được ta đâu, em xem ta bây giờ không phải không sao rồi sao.” Lâm Vân nở một nụ cười.
Lúc này, Thái Thượng trưởng lão của Mộ Dung gia tộc lên tiếng: “Lâm Vân, yêu cầu của ngươi chúng ta đều làm theo, xem như chúng ta đã hòa giải được chưa?”
“Không sai.” Lâm Vân bình tĩnh đáp ứng.
Mặc dù trong lòng Lâm Vân vẫn rất lo lắng, sợ lời nói dối của mình bị nhìn thấu.
Nhưng may mắn, Lâm Vân vẻ ngoài vẫn luôn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Mộ Dung gia chủ.
“Mộ Dung gia chủ, ta biết, ngươi bắt nữ nhân của ta, chính là muốn dụ ta đến đây, sau đó giết ta, ngươi nhớ kỹ, về sau đừng chơi trò này với ta nữa, nếu không lần sau ta lại đến Mộ Dung gia tộc, nhất định sẽ diệt cả nhà các ngươi.” Giọng điệu Lâm Vân lạnh băng.
“Đương nhiên, đương nhiên!” Mộ Dung gia chủ chỉ có thể gượng cười gật đầu.
“Chúng ta đi thôi!”
Lâm Vân trực tiếp phất tay, mang theo Giang Tĩnh Văn, Cô Lang, cá mập trắng cùng đạo trưởng quay người rời đi.
Để tránh cho việc bị nhìn thấu cái vỏ ngoài ‘chỉ lão hổ’ của mình, Lâm Vân đương nhiên muốn mau chóng rời đi.
Một khi cái vỏ 'chỉ lão hổ' bị nhìn thấu, hậu quả chính là bị Thái Thượng lão tổ của Mộ Dung gia tộc đánh chết, không có khả năng còn sống rời khỏi Mộ Dung gia tộc.
Tuy Lâm Vân hận không thể diệt cả nhà Mộ Dung gia tộc, nhưng cường giả Nguyên Anh giáng lâm khiến Lâm Vân hữu tâm vô lực.
Trong tình huống có cường giả Nguyên Anh xuất hiện, việc có thể cứu được Giang Tĩnh Văn, và đưa mọi người cùng nhau rời đi, lại tiện tay giết luôn Diệp lão gia tử, khiến cho Mộ Dung gia chủ và Thái Thượng trưởng lão phải cúi đầu xin lỗi.
Điều này đã có thể xem như là kết quả tốt nhất.
Nếu không phải Lâm Vân làm bộ mình vẫn có thể sử dụng kiếm linh, dùng điều này để trấn nhiếp Thái Thượng trưởng lão thì đừng nói cứu được Giang Tĩnh Văn, chỉ sợ chính mình cùng Cô Lang, cá mập trắng, các đạo trưởng đều không còn mạng để rời đi.
Đương nhiên, mối thù này, Lâm Vân ghi tạc trong lòng!
Mộ Dung gia chủ và Thái Thượng trưởng lão, nhìn bóng lưng Lâm Vân rời đi, cũng miễn cưỡng thở dài một hơi.
“Cuối cùng cũng đưa tiễn được cái ôn thần này!” Người Mộ Dung gia tộc nghiến răng nói.
Trước đây là hắn giăng bẫy, dẫn Lâm Vân đến đây, nhưng bây giờ hắn chỉ hy vọng Lâm Vân nhanh chóng rời đi.
“Đồ nhi, trong thời gian ta không có ở đây, ngươi làm Mộ Dung gia tộc ra cái dạng này sao? Ngươi suýt nữa khiến Mộ Dung gia tộc bị diệt rồi đó!” Thái Thượng trưởng lão tức giận nhìn Mộ Dung gia chủ.
“Sư tôn, con… con cũng không ngờ rằng hắn một tu sĩ Hư Đan cảnh, lại mạnh đến vậy, con vốn tưởng rằng con dễ dàng có thể giết hắn.” Mộ Dung gia chủ tỏ vẻ vô tội.
Thái Thượng trưởng lão nhắm hai mắt gật đầu: “Một kẻ Hư Đan cảnh, mà mạnh đến mức này, Lâm Vân này tuyệt đối không đơn giản, lời đồ nhi nói trước đó không sai, trên người hắn chắc chắn có bí mật lớn, có đại bảo tàng, thanh kiếm kia của hắn cũng tuyệt đối là bảo bối!”
“Sư tôn, lẽ nào chúng ta cứ để mọi chuyện như vậy sao?” Mộ Dung gia chủ tỏ ra không cam tâm.
Việc Lâm Vân giết con gái hắn, vốn là một mối thù lớn đối với hắn, thêm chuyện ngày hôm nay, càng khiến trong lòng Mộ Dung gia chủ thêm hận Lâm Vân!
Chỉ là vì vừa rồi Lâm Vân đã thể hiện thực lực quá cường đại, ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng bị đánh bại, hắn mới bất đắc dĩ phải cúi đầu trước Lâm Vân.
“Chỉ bằng một chiêu hắn dùng lúc nãy, khi chúng ta chưa có đủ chắc chắn đối phó được hắn thì đừng đi chọc vào hắn, chọc giận hắn.” Thái Thượng trưởng lão nói.
Thái Thượng trưởng lão nhớ đến sức mạnh đáng sợ của chiêu đó vừa rồi, liền vẫn còn sợ hãi.
Mặc dù Thái Thượng trưởng lão cũng thèm khát bí mật và bảo tàng trên người Lâm Vân, nhưng ông làm sao có khả năng đi lấy chứ.
“Vâng!” Mộ Dung gia chủ gật đầu đồng ý.
“Nhưng điều này cũng không có nghĩa là, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc, một khi ta đã xuất quan, ta sẽ đến Bạch Vân phái một chuyến, bàn bạc chuyện này với Bạch Vân phái.” Thái Thượng trưởng lão nhắm hai mắt, ánh mắt lạnh đi.
Trên đỉnh núi cách đó 1000 mét.
“Kết quả trận chiến này cuối cùng cũng xuất hiện, cuối cùng vẫn là Lâm Vân kia thắng.” Lão giả cảm thán không thôi.
Tuy rằng lần này Lâm Vân không thể tiêu diệt Mộ Dung gia tộc, nhưng đã cứu được người, còn buộc Mộ Dung gia tộc cúi đầu, trong trận đấu này, rõ ràng Lâm Vân là bên thắng.
Nữ tử áo trắng cũng nói: “Trận chiến ngày hôm nay thật sự là biến đổi khôn lường, mức độ đặc sắc quả thực không lời nào tả được, kết quả lại càng khiến chúng ta trở tay không kịp, Lâm Vân này, quả thực cho chúng ta quá nhiều bất ngờ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận