Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 416: đột phát tình huống

“Khụ khụ, khụ khụ!” Mặt Dịch Vi trong nháy mắt vì sung huyết mà trở nên đỏ bừng, cổ họng nàng phát ra thanh âm thống khổ, hai tay cũng đang không ngừng giãy dụa.
Nhưng là, sức mạnh của Lâm Vân lớn như thế nào, nàng làm sao tránh thoát được?
Dưới sự sợ hãi của cái chết, lông tóc Dịch Vi dựng đứng lên như bị ma nhập, cả người nàng đều run rẩy, trong mắt càng tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng!
Khi cái chết đến gần, trong lòng Dịch Vi cuối cùng cũng sinh ra chút hối hận, nếu sớm biết Lâm Vân là “cha của Lục công tử”, nàng tuyệt đối không dám nhiều lần chế giễu, mỉa mai Lâm Vân, nếu sớm biết sẽ có kết cục này, nàng khẳng định không dám bán đứng Tô Yên.
Nàng vì tiền mà bán đứng Tô Yên, kết quả lại không có phúc được hưởng số tiền kia!
Một lát sau, con ngươi Dịch Vi tan rã, hô hấp cũng đột ngột dừng lại, rõ ràng đã tắt thở.
Chỉ là hai mắt nàng vẫn trừng tròn xoe, phảng phất đang nói sự không cam lòng khi còn sống.
Lâm Vân buông tay, Dịch Vi đã chết, trực tiếp mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
“Tô Yên, ngươi về phòng ngủ đi.” Lâm Vân nói với Tô Yên.
Sau đó, Lâm Vân phải xử lý hiện trường, không muốn để Tô Yên thấy cảnh tượng như vậy.
Tô Yên gật đầu, rồi đi thẳng về phòng ngủ.
Lâm Vân thì lấy từ trong túi đồ mang theo một viên hóa thi hoàn, thứ này cũng thuộc về đan dược, bất quá là loại cực kỳ rẻ tiền.
Lâm Vân cầm lấy cốc thủy tinh trên bàn trà, ném hóa thi hoàn vào trong, hóa thi hoàn trong nháy mắt hòa tan, nước trong ly cũng biến thành màu nâu.
Lâm Vân đổ trực tiếp chỗ hóa thi thủy trong ly lên người Dịch Vi.
“Tư tư!” Theo âm thanh vang lên, thi thể bị ăn mòn với tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Chưa đầy một phút, thi thể Dịch Vi đã biến thành một vũng máu, ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn.
Lâm Vân không khỏi cảm thán, cái viên hóa thi hoàn này vậy mà hiệu quả tốt như vậy.
Mục đích Lâm Vân làm như vậy rất đơn giản, chính là tránh phiền phức, dù sao Lâm Vân ở đế đô không có quyền thế dựa vào, nếu bị người nắm được nhược điểm này làm lớn chuyện thì rất phiền phức.
Sau khi Lâm Vân xử lý xong hết thảy, liền đi tới phòng ngủ của Tô Yên.
“Tô Yên, mọi chuyện đều xử lý xong rồi.” Lâm Vân nói.
“Cảm ơn ngươi Lâm Vân, nếu không có ngươi, có lẽ bây giờ ta vẫn còn mơ mơ màng màng, ta đến bây giờ cũng không biết, nguyên lai mọi chuyện đều do Dịch Vi làm.” Tô Yên sắc mặt tái nhợt, gắng gượng nở nụ cười.
Tô Yên trong lòng rõ ràng, sự thật Lâm Vân giúp nàng là rất nhiều.
Lâm Vân đến trước mặt Tô Yên.
“Tô Yên, ngươi yên tâm, vụ đạo văn này cứ giao cho ta giải quyết, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại sự trong sạch cho ngươi, ta sẽ khiến chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, ta muốn cả internet biết chân tướng sự việc, để bọn họ biết ngươi mới là người bị hại, Khương Tiểu Nhu mới là kẻ đạo văn!” Lâm Vân nhìn Tô Yên chăm chú.
“Lâm Vân, chuyện này quá khó, Khương Tiểu Nhu có bản quyền hai bài hát kia của ta, chỉ cần ta không có bản quyền, dù làm thế nào thì ta vẫn sẽ bị coi là kẻ đạo văn, cho dù có nói sự thật trên mạng, Khương Tiểu Nhu chắc chắn sẽ lập tức đứng ra, nói chúng ta đang bịa đặt chuyện hoang đường.” Tô Yên bất lực nói.
Tô Yên hiểu rất rõ, muốn cho chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ khó như lên trời!
“Tô Yên, những chuyện này không cần ngươi lo lắng, ta sẽ tìm cách, việc bây giờ ngươi cần làm là điều chỉnh lại cảm xúc, tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung, càng không được nghĩ quẩn, hiểu chưa?” Lâm Vân vừa nói, vừa đưa hai tay lên đỡ lấy vai Tô Yên.
Lâm Vân biết, lần này cú sốc đối với Tô Yên tuyệt đối rất lớn, bây giờ lại gặp phải bạn thân phản bội, cho nên Lâm Vân thực sự lo lắng Tô Yên có thể chịu được không.
“Ừ.” Tô Yên gượng gạo nở nụ cười.
“Đi, nhiệm vụ tiếp theo của ngươi là ngủ một giấc thật ngon, những thứ trên mạng kia, đừng để ý tới, ta đi trước đây.” Lâm Vân mỉm cười nói.
“Lâm Vân!” Lâm Vân vừa mới xoay người, Tô Yên liền bất chợt nắm lấy tay Lâm Vân.
“Lâm Vân, ta… ta thật sự rất sợ, ngươi có thể, ở lại đây bên cạnh ta được không?” Tô Yên nhỏ giọng nói.
Đối với Tô Yên mà nói, bây giờ tại cái đế đô rộng lớn này, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có Lâm Vân.
Lâm Vân trầm mặc vài giây, rồi mỉm cười gật đầu:
“Được!” Lâm Vân nghĩ, ở bên cạnh Tô Yên cũng tốt, miễn cho cô nghĩ quẩn làm chuyện dại dột.
Lâm Vân dồn ghế sofa ở phòng ngủ Tô Yên lại, rồi nằm thẳng lên ghế sofa.
Tô Yên thì nằm trên giường.
“Lâm Vân, ngươi có thể kể cho ta nghe một chút những chuyện ngươi đã trải qua ở Tây Xuyên tỉnh mấy tháng nay được không?” Tô Yên hỏi.
“Đương nhiên không vấn đề.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân liền kể cho Tô Yên nghe những chuyện mình đã trải qua ở Kim Đô, bất quá Lâm Vân chỉ kể một cách đại khái, ví như việc mình nhảy núi suýt chết, và việc mình nhận được truyền thừa tu luyện thì không kể, vì quá hư ảo.
Sau khi Lâm Vân kể xong.
“Thật không ngờ, mấy tháng nay ngươi ở Kim Đô vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thật không ngờ tập đoàn Hoa Đỉnh lại suýt bị Diệp gia tiêu diệt.” Tô Yên nghe Lâm Vân kể xong thì vô cùng khiếp sợ.
“Đúng vậy, thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng khiến ta trưởng thành rất nhiều.” Lâm Vân nhìn lên trần nhà.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngủ đi.” Lâm Vân nói xong liền nhắm mắt lại.
“Lâm Vân, ngươi... ngươi qua bên này ngủ đi.” Tô Yên nhỏ giọng nói.
“Tô Yên, ngươi… ngươi nói gì vậy?” Lâm Vân kinh ngạc mở mắt ra nhìn Tô Yên.
“Ta nói… có lẽ ta hơi sợ, để ngươi qua bên cạnh ta đi.” Khuôn mặt Tô Yên hơi ửng đỏ.
“Được thôi.” Lâm Vân vừa nói vừa ngồi dậy từ ghế sofa, Lâm Vân cũng không nghĩ nhiều, chỉ vì ở bên cạnh Tô Yên, không để cô sợ hãi, cũng không có ý nghĩ xấu nào khác.
Lâm Vân vừa mới đứng dậy thì điện thoại liền vang lên.
Lâm Vân xem xét, là Lưu Ba gọi đến.
“Alo Lưu Ba, có tin tức về việc thu mua tập đoàn Kinh Ngu sao?” Lâm Vân tranh thủ thời gian hỏi thăm.
Mặc dù Lâm Vân đã biết ca khúc của Tô Yên bị lộ bằng cách nào, nhưng đây mới chỉ là tìm được nguyên nhân.
Muốn giúp Tô Yên gột sạch oan khuất, muốn cho đám dân mạng biết chân tướng, vòng này của tập đoàn Kinh Ngu vô cùng quan trọng.
“Vân ca, e là việc thu mua sẽ thất bại, hai ngày này, tôi đã mua vào cổ phiếu tập đoàn Kinh Ngu với số lượng lớn trên thị trường chứng khoán, nhưng số lượng đó vẫn thiếu nhiều để có thể khống chế tập đoàn Kinh Ngu, nhất định phải mua cổ phiếu của cổ đông thứ hai, thứ ba của tập đoàn Kinh Ngu mới được.” Lưu Ba nói.
“Vậy thì tìm cách, mua lại hết cổ phiếu trong tay của cổ đông thứ hai và thứ ba tập đoàn Kinh Ngu, nếu họ không bán thì nện tiền, ta không tin bọn họ không xiêu lòng!” Lâm Vân nói.
Lâm Vân biết, thu mua tập đoàn Kinh Ngu vô cùng quan trọng, là mấu chốt quan trọng nhất để lật ngược thế cờ!
Cho nên, Lâm Vân nhất định phải ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Kinh Ngu!
“Vân ca, tôi đã đặc biệt bay máy bay đến đế đô vào tối qua, để thương lượng với cổ đông thứ hai và thứ ba của tập đoàn Kinh Ngu, cổ đông thứ ba thì bằng lòng bán, nhưng cổ đông thứ hai là Nhị bá của chủ tịch tập đoàn Kinh Ngu, ông ta nói thế nào cũng không chịu bán!” Lưu Ba nói.
“Hả? Bây giờ ngươi cũng ở đế đô à? Vậy thì ngươi đến tìm ta trước đã, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện sau.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân báo địa chỉ của mình cho Lưu Ba, để Lưu Ba bắt xe tới.
Sau khi cúp điện thoại, chừng nửa tiếng sau, Lâm Vân đứng dưới sảnh thang máy của tòa nhà, sau đó đi đến cổng khu dân cư, chuẩn bị đón Lưu Ba.
Lúc này, đã là hơn mười một giờ đêm.
“A! Cứu mạng với!” Lâm Vân vừa đứng ở đây được khoảng năm phút, thì nghe thấy một tiếng kêu cứu vang lên.
Lâm Vân vội vàng nhìn theo hướng tiếng kêu cứu, chỗ bồn hoa cách đó khoảng 30 mét, hai tên đại hán đang giở trò đồi bại với một cô gái trẻ.
“Hai tên khốn kiếp!” Lâm Vân tức giận mắng một tiếng, rồi xông thẳng tới.
Tuy Lâm Vân không dám nói mình là người tốt đến mức nào, nhưng gặp chuyện này, Lâm Vân nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn!
“Dừng tay cho ta!” Lâm Vân vừa tiến lên, vừa quát lớn một tiếng.
“Chạy mau!” Hai tên đại hán thấy Lâm Vân xông tới, liền ba chân bốn cẳng chạy, trực tiếp leo lên một chiếc xe điện ven đường, sau đó mở hết tốc lực phóng đi.
Trong nháy mắt, Lâm Vân đã xông tới trước mặt cô gái trẻ.
Hai tên đại hán đồi bại đã phóng xe điện chạy ra xa hơn 50 mét, hơn nữa còn đang nhanh chóng rời đi.
Lâm Vân đang chuẩn bị đuổi theo thì:
“Anh ơi, cứu em!” Tiếng kêu cứu yếu ớt của cô gái trẻ vang lên.
Nghe thấy vậy, Lâm Vân liền không đuổi theo nữa mà vội dừng lại, xem xét tình hình của cô gái trẻ.
“Ngươi sao rồi? Có bị thương ở đâu không?” Lâm Vân vội vàng hỏi thăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận