Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 100: thiên hô vạn hoán bắt đầu đi ra

Chương 100: Tiếng reo hò vang dậy bắt đầu xuất hiện Thời gian không ngừng trôi qua, rất nhanh đã đến một giờ chiều.
Trong khoảng thời gian này, đám Bàn Tử vô cùng lo lắng.
Thế nhưng, đội tuyển Việt Nam của CBA vẫn không xuất hiện.
Lúc này, Đỗ Kiệt đi đến trước mặt Lâm Vân, cười nhạo nói:
“Nhóc con, thời gian đã đến rồi, ngươi đừng có mà nói dối nữa, đội Việt Nam còn đang kẹt ở trên đường đi.”
“Không sai, xác thực còn đang trên đường.” Lâm Vân nói.
“Phì!”
Đám đội viên sau lưng Đỗ Kiệt nghe vậy liền che miệng cười nhạo.
Đỗ Kiệt khoát tay nói: “Được rồi, bây giờ thời gian đã đến, vô luận ngươi có viện cớ gì cũng vô dụng thôi, trong vòng 1 phút nữa, nếu như các ngươi không ra sân, thì coi như các ngươi tự động đầu hàng.”
Sau khi nói xong, Đỗ Kiệt liền trực tiếp dẫn theo đội viên của hắn đi vào sân đấu.
“Vân ca, phải làm sao bây giờ?” Bàn Tử lo lắng hỏi.
Những thành viên đội giáo viên khác cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Lâm Vân suy nghĩ một chút rồi nói:
“Như thế này đi, các ngươi cứ lên sân trước cầm cự, đợi bọn họ vừa đến, ta sẽ gọi tạm dừng, thay các ngươi ra, lúc các ngươi thi đấu, không cần nghĩ đến việc ghi điểm, cứ dốc toàn lực phòng thủ, đừng để cho bọn họ ghi quá nhiều điểm là được.”
“Cũng chỉ còn cách đó thôi.” Bàn Tử gật đầu.
“Haizz, hy vọng bọn họ có thể đến kịp, nếu bỏ lỡ hết cả trận, vậy thì hôm nay xong đời.” Các đội viên khác đều lộ ra vẻ rất lo lắng.
“Đánh nhanh lên, chỉ còn 30 giây nữa thôi, không ra sân thì coi như các ngươi đầu hàng đó!” Đỗ Kiệt ở trong sân đấu kêu to lên.
“Đỗ ca, em thấy bọn họ chắc là bị dọa đến mức không dám lên sân rồi!”
“Ha ha!”
Đám đội viên sau lưng Đỗ Kiệt đều cười ha hả.
Nghe thấy từng tràng tiếng cười chói tai của bọn họ, sắc mặt của Lâm Vân càng trở nên âm trầm.
“Ta cam đoan với ngươi, bây giờ các ngươi cười vui vẻ bao nhiêu, lát nữa sẽ khóc xấu xí bấy nhiêu!” Lâm Vân híp mắt lẩm bẩm.
Bàn Tử và những người khác nghe vậy thì sắc mặt cũng lộ ra vẻ rất khó coi.
“Đi! Chúng ta lên sân trước!” Sau khi nói xong, Bàn Tử liền dẫn đội bóng rổ đi vào sân đấu.
Những sinh viên của trường Đại học Thanh Dương đang vây xem xung quanh nhìn thấy Bàn Tử lên sân, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
“Lần trước bọn họ đã thua thảm như vậy rồi, lần này đánh làm sao thắng nổi Học viện Chức Nghiệp Thanh Dương chứ.”
“Đúng vậy, cảm giác đây là một trận đấu căn bản không có cơ hội thắng, đến bây giờ ta vẫn không hiểu, Lâm Vân tại sao lại đi làm đơn khiêu chiến.”
Rất nhiều bạn học đều không hiểu nổi.
Cũng có bạn học nói: “Lâm Vân nếu dám đi làm đơn khiêu chiến, chắc là có cách của hắn, nhỡ đâu sau khi bọn họ ra sân, lại có thể thắng thì sao? Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, đợi trận đấu bắt đầu rồi nói sau.”
Trong sân.
“Đám nhóc nhát gan, đã các ngươi dám làm đơn khiêu chiến, thì các gia gia đành phải dạy dỗ các ngươi một chút vậy!” Đỗ Kiệt giễu cợt nói.
“Nha rống!”
Đám đội viên sau lưng Đỗ Kiệt đều kêu quái dị một tiếng, cười gian xảo, vẻ đắc ý lộ rõ không cần phải nói.
“Các ngươi... các ngươi...”
Bàn Tử và những người khác nghe được những lời nhục nhã như vậy thì mặt mày tức giận đỏ bừng.
“Làm sao? Không phục à? Không phục thì thắng chúng ta đi!” Đỗ Kiệt giơ ngón cái xuống, làm ra động tác khinh bỉ.
Sau khi Đỗ Kiệt bỏ lại một câu như vậy, trọng tài cũng chính thức thổi còi, trận đấu lập tức bắt đầu.
Bàn Tử và những người khác bị tức không nhẹ, đương nhiên là dồn hết sức lực, dốc toàn bộ thực lực ra.
Nhưng mà thực lực hai bên có chút chênh lệch lớn, cho dù Bàn Tử và những người khác đã dốc toàn lực phòng thủ, nhưng khả năng phá phòng của Đỗ Kiệt rất mạnh.
Trận đấu vừa bắt đầu được 1 phút, Đỗ Kiệt đã ghi được hai điểm, chớp mắt Đỗ Kiệt lại thành công ném một quả bóng 3 điểm.
Sau khi trận đấu bắt đầu được 5 phút, điểm số đã bị kéo dãn ra đến 12 - 0.
Khoảng gần 4000 sinh viên của trường Đại học Thanh Dương đang xem trận đấu lúc này đều mặt mày khó coi.
“Thua rồi! Thua rồi! Tiếp tục như thế này, Đại học Thanh Dương của chúng ta nhất định thua!”
“Ta còn tưởng là, Lâm Vân dám đi làm đơn khiêu chiến là có nắm chắc phần thắng, là có chiêu trò gì, kết quả lại thành ra thế này!”
“Nếu như không có nắm chắc phần thắng, hắn tại sao còn muốn đi làm đơn khiêu chiến? Đây không phải là hại trường Đại học Thanh Dương của chúng ta sao? Đại học Thanh Dương của chúng ta, từ hôm nay trở đi, e là không thể ngóc đầu lên nổi nữa!”
Nếu như trước khi trận đấu bắt đầu, còn có một bộ phận người, vì nguyên nhân Lâm Vân mà ôm hi vọng vào trận đấu này.
Thì bây giờ lúc này, khi nhìn thấy số liệu của trận đấu hiện tại, toàn bộ hi vọng và ảo tưởng của bọn họ đều vỡ tan tành, những sinh viên vây xem khắp nơi đều kêu than.
Trong lòng rất nhiều người đều đang trách Lâm Vân, trách Lâm Vân không nên đi làm đơn khiêu chiến, bởi vì bọn họ căn bản không thể nào thắng đối phương, vậy mà lại đi làm đơn khiêu chiến, đây không phải tự tìm khổ sao?
Mà trên sân thi đấu, Bàn Tử và những người khác cũng không thể trụ nổi nữa.
Sau khi Đỗ Kiệt lại ghi một bàn thắng.
“Nha rống!”
Các đội viên của Đỗ Kiệt hưng phấn, lại hú hét, lại huýt sáo, thậm chí còn làm ra những động tác khinh bỉ.
Bàn Tử và những người khác thấy tình huống này, đương nhiên là vừa tức vừa giận, nhưng bọn họ lại không thể làm gì, dù sao thắng làm vua thua làm giặc, bọn họ là đội yếu thế hơn.
“Tạm dừng!”
Lúc này, Lâm Vân thay Bàn Tử và những người khác gọi tạm dừng.
Dù sao một trận đấu có hai lần được gọi tạm dừng, không thể lãng phí được, Lâm Vân muốn lợi dụng thời gian tạm dừng để kéo dài thời gian.
Bàn Tử và những người khác xuống sân, trở về phía sau Lâm Vân.
“Vân ca, bọn họ mà không đến nữa thì hôm nay chúng ta sợ là phải thua.” Bàn Tử lo lắng nói.
“Đúng vậy.” Những đội viên khác cũng lộ vẻ mặt đầy lo âu.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Đỗ Kiệt ở đối diện, lúc này đang cười nhạo giơ ngón giữa về phía Lâm Vân, vẻ mặt đắc ý không cần nói cũng biết.
Giờ phút này, gần 4000 học sinh đang vây xem cũng một mảnh ồn ào, kêu than liên tục.
Bầu không khí trong sân đấu đã bị kìm nén đến cực điểm!
Cho dù là Lâm Vân, trong lòng cũng đang hoang mang, bởi vì Lâm Vân biết, nếu đội tuyển Việt Nam mà không đến nữa, thì hôm nay sẽ thất bại thật sự!
Ầm ầm!
Ngay lúc này, một chiếc xe buýt chạy nhanh đến bên cạnh sân bóng, những người đang vây xem thấy xe buýt bấm còi liền nhao nhao tránh đường.
“Xe buýt này ở đâu ra vậy?”
“Đúng vậy đó, xe buýt làm sao lại chạy tới đây?”
Những sinh viên vây xem đều nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt, mặt mày đầy vẻ nghi hoặc.
Chiếc xe buýt đột ngột xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người ở đây.
Cuối cùng xe buýt dừng lại bên cạnh sân đấu, cửa xe buýt mở ra.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào xe buýt, muốn biết rốt cuộc ai ở trên xe bước xuống.
Lúc này, một bóng người cao lớn bước xuống từ trên xe buýt.
Người này cao khoảng hai mét, thân hình cao lớn.
“Người này dáng vẻ làm sao có chút giống Chu Bằng của đội tuyển Việt Nam nhỉ?”
“Ta dựa vào! Cái gì gọi là giống chứ, đây… đây chính là Chu Bằng của đội tuyển Việt Nam! Đây chính là người mà ta chỉ có thể nhìn thấy trên TV! Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây vậy!”
Trong đám bạn học đang vây xem, có người đã nhận ra người vừa xuống xe.
“Mau nhìn mau nhìn! Mọi người mau nhìn quần áo hắn mặc kìa!” Có người kinh hô lên!
Mọi người tập trung nhìn vào, thì thấy Chu Bằng đang mặc trên người trang phục bóng đá của đội tuyển bóng rổ Đại học Thanh Dương, bốn chữ “Đại học Thanh Dương” in phía trên thật sự quá bắt mắt!
“Ta dựa vào, hắn làm sao lại đến Đại học Thanh Dương của chúng ta, lại còn mặc cả đồng phục bóng đá của trường chúng ta nữa!”
Tất cả mọi người đều nhịn không được mà kinh hô lên, Chu Bằng dù gì cũng là đội viên chủ lực của đội tuyển Việt Nam, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tiếng kinh hô lan khắp xung quanh, khiến cho những người không biết Chu Bằng cũng hiểu ra được đây là đội viên của đội tuyển Việt Nam!
Ngay lúc này, người thứ hai cũng từ trên xe buýt đi xuống, người này cao đến hơn 2m, trong mắt mọi người, đây quả thực là một người khổng lồ thu nhỏ!
“Tô Duy! Đây là Tô Duy của đội tuyển Việt Nam! Trời ạ, lại thêm một thành viên của đội tuyển Việt Nam.”
Lại có người nhận ra người vừa bước xuống.
“Hắn mặc quần áo cũng là đồng phục bóng rổ của Đại học Thanh Dương!”
Lúc này, người thứ ba bước xuống từ trên xe buýt.
“Dịch Liên Kiến! Ta dựa vào! Đây là Dịch Liên Kiến! Đây thật là Dịch Liên Kiến!”
“Không ngờ rằng ta lại có thể tận mắt nhìn thấy Dịch Liên! Ta… ta không phải đang mơ chứ?”
Sau khi Dịch Liên Kiến xuống xe, toàn trường đều sôi trào lên đến cực điểm!
Mặc dù ở đây có rất nhiều người không hiểu biết nhiều về bóng rổ, nhưng rất nhiều người đều đã nghe qua cái tên Dịch Liên.
“Trời ơi, ngay cả Dịch Liên Kiến cũng tới! Hơn nữa còn mặc cả đồng phục bóng đá của trường chúng ta nữa! Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy! Chuyện gì đang xảy ra!”
Trong sự sôi trào của mọi người, trên xe buýt còn không ngừng có cầu thủ của đội tuyển Việt Nam bước xuống.
Một bên khác.
“Oa! Là Chu Bằng! Tô Duy! Dịch Liên Kiến! Đội tuyển Việt Nam rốt cuộc đã đến! Rốt cuộc đã đến!” Bàn Tử kích động đến mức như muốn nhảy dựng lên.
“Đội tuyển Việt Nam thật sự tới rồi! Thật sự tới rồi!” Mập mạp và những đội viên khác cũng đều kích động liên tục kêu to.
Đối với bọn họ mà nói, việc được nhìn thấy thần tượng của mình chỉ là một mặt, quan trọng hơn là, đây là cứu tinh của bọn họ!
“Cuối cùng cũng đã đến rồi.”
Sau khi nhìn thấy các đội viên của đội tuyển Việt Nam, Lâm Vân cũng nở một nụ cười tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận