Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 7 gặp phải nguy cơ

Chương 7 gặp phải nguy cơ “Mỹ nữ ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu như Hoa Đỉnh Tập Đoàn cùng nhà Trương Hổ đoạn tuyệt hợp tác, công ty nhà Trương Hổ sẽ ra sao?” Lâm Vân hỏi người phụ nữ đẹp.
“Sẽ rất thảm, có thể nói công ty nhà Trương Hổ, liền dựa vào Hoa Đỉnh Tập Đoàn nuôi sống.” Người phụ nữ đẹp nói.
“Thật sao?” Khóe miệng Lâm Vân càng tươi cười, đồng thời trong lòng có ý nghĩ.
“Soái ca à, người ở đây đều gọi ta Hồng Tả, nếu như cậu không chê, cứ gọi ta Hồng Tả đi.” Người phụ nữ đẹp lộ ra nụ cười quyến rũ.
“Tốt, Hồng Tả!” Lâm Vân cười nhã nhặn.
“Không biết cậu tên gì vậy?” Hồng Tả cười hỏi.
Lâm Vân mặc một thân đồ rẻ tiền, ấn tượng đầu tiên cho người ta là một tên nghèo khó, rất không đáng chú ý. Nhưng lúc Lâm Vân nghe ngóng tin tức, vung tay rất hào phóng, điều này khiến Hồng Tả cảm giác người đàn ông trước mặt này không đơn giản.
Lâm Vân một hơi uống sạch rượu trong ly, đồng thời nói ra hai chữ: “Lâm Vân.” Hồng Tả nghĩ ngợi một lát, không nghĩ ra ở thành phố Thanh Dương có nhân vật nào tên này.
“Ly rượu này bao nhiêu tiền?” Lâm Vân đặt ly xuống.
“Ly rượu này, coi như Hồng Tả mời.” Hồng Tả cười nói.
“Vậy cảm ơn.” Sau khi Lâm Vân nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Vân không thích những chỗ như quán rượu cho lắm.
“Hửm?” Đúng lúc này, Lâm Vân đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Vương Tuyết!” Lâm Vân phát hiện, cô gái đang hát trên sân khấu ở quán rượu lúc này lại là lớp trưởng Vương Tuyết.
Nhìn thấy Vương Tuyết, Lâm Vân liền nghĩ đến chuyện chiều hôm nay ở lớp học. Lúc đó Dương Ngôn của Trương Hổ muốn đánh Lâm Vân, Vương Tuyết đã ra mặt ngăn cản Trương Hổ.
“Sao nàng lại hát ở chỗ này!” Lâm Vân vô cùng kinh ngạc. Trong ấn tượng của Lâm Vân, Vương Tuyết là một cô gái ít nói, nhưng học giỏi, là một cô gái tốt. Thế mà bây giờ nàng lại xuất hiện hát rong tại quán rượu, điều này hoàn toàn đảo ngược nhận thức của Lâm Vân về nàng. Nếu không phải tướng mạo giống y hệt, cộng thêm giọng nói cũng thế, Lâm Vân còn nghi ngờ mình nhìn lầm.
“Hát cũng không tệ.” Lâm Vân chỉ biết Vương Tuyết học giỏi, giọng nói dễ nghe, không ngờ hát cũng hay như vậy. Lâm Vân vốn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Vương Tuyết, liền quay người trở lại quán rượu, đồng thời đi đến đám người dưới sân khấu.
Giờ phút này, rất nhiều thanh niên bên dưới đều đang la hét với Vương Tuyết trên sân khấu, trong đó không thiếu những lời lẽ tục tĩu khó nghe. Đương nhiên, đa phần chỉ nói cho sướng miệng, không dám thật sự làm loạn, dù sao chỗ này là người trong giới bảo kê, người bình thường không dám làm càn ở đây.
Sau khi hát xong một bài. Lâm Vân ở chỗ Vương Tuyết xuống sân khấu, chặn Vương Tuyết lại. Vương Tuyết hôm nay trang điểm, nhìn gần, Lâm Vân thấy nàng xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.
“Lớp trưởng Vương Tuyết, thật là khéo, không ngờ lại có thể gặp cậu ở chỗ này.” Khi Vương Tuyết nhìn thấy Lâm Vân, trong mắt nàng lập tức hiện lên vẻ bối rối.
“Cậu… Cậu nhầm người rồi? Tôi không phải Vương Tuyết.” Vương Tuyết né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng Lâm Vân. Vương Tuyết cố tình chọn một quán rượu xa trường học một chút, chính là sợ gặp phải bạn học, nàng không ngờ lại vẫn gặp.
“Lớp trưởng Vương Tuyết, có thể trùng hợp tướng mạo, trùng hợp giọng nói, ngay cả nốt ruồi trên mắt cá chân cũng giống y như đúc, tôi nghĩ cái này không thể trùng hợp được đúng không?” Lâm Vân mỉm cười nói.
Vương Tuyết hơi giật mình, không biết nên đáp lại thế nào.
“Lớp trưởng Vương Tuyết, chiều nay ở lớp học, cậu đã giúp tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu, để cảm tạ, tôi mời cậu uống ly rượu đi.” Lâm Vân nói. Lâm Vân định nói chuyện với Vương Tuyết, tại sao nàng lại đến chỗ này hát? Trực giác mách bảo Lâm Vân, Vương Tuyết không phải là một cô gái hư, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm.
“Lâm Vân, uống rượu thì không cần đâu, tôi không biết uống rượu, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì xin cậu đừng nói cho người khác biết chuyện tôi hát ở đây, được không?” Vương Tuyết mang giọng khẩn cầu.
“Yên tâm đi, ta Lâm Vân không phải là người thích buôn chuyện, chỉ là ta rất muốn biết, vì sao cậu lại đến đây hát, ta cảm thấy cậu không phải là một cô gái hư.” Lâm Vân nói.
Vương Tuyết cúi đầu, nói ra hai chữ: “Thiếu tiền.” “Thiếu tiền có thể đi làm thêm chỗ khác mà, làm gì phải đến đây? Nơi này là chỗ nào, cậu hẳn phải rõ, con gái xinh đẹp như cậu, ở đây không an toàn đâu.” Lâm Vân nói.
“Không sao, ở đây có người bảo kê, người thường không dám làm loạn, cảm ơn cậu quan tâm.” Vương Tuyết ngẩng đầu lên.
Lúc này, một người đàn ông mặc tây trang đi tới.
“Chu Kinh Lý!” Vương Tuyết vội vàng chào hỏi người đàn ông mặc âu phục. Xem ra người đàn ông này là quản lý quán rượu.
Người đàn ông mặc âu phục liếc nhìn Lâm Vân, sau đó quay sang ra lệnh với Vương Tuyết: “Tiểu Tuyết, còn đứng đây làm gì, mau đi trang điểm lại, lát nữa chuẩn bị hát tiếp đi!” Vương Tuyết gật đầu, sau đó đi vào với quản lý.
“Chờ một chút!” Lâm Vân ngăn quản lý lại, nói: “Nàng không hát!” Quản lý hơi nhíu mày: “Thằng nhãi ranh, mày là ai vậy! Mày nói không hát là không hát? Mày là cái thá gì?” “Quản lý, cậu ấy là bạn học của tôi, anh đừng tức giận.” Vương Tuyết vội vàng ngăn quản lý lại.
“Bạn học cậu? Tiểu Tuyết, không lẽ đây là bạn trai của cậu? Cho nên mới không muốn cho cậu hát ở đây?” Vừa nói quản lý vừa đánh giá Lâm Vân từ trên xuống dưới. Ngay sau đó, quản lý khinh thường nói với Lâm Vân: “Trông mày đúng là thằng nhãi ranh nghèo khó, ta nói cho mày biết, cút xéo đi!” “Thằng nhãi ranh nghèo khó? Ha ha.” Lâm Vân cười lạnh. Ngay sau đó, Lâm Vân móc ra một nắm tiền lớn, hung hăng ném lên người quản lý, sau đó rơi lả tả trên mặt đất.
“Số tiền này, mua việc cô ta không hát tối nay, đủ chưa?!” Giọng nói của Lâm Vân vang dội.
Quản lý thấy Lâm Vân móc ra nhiều tiền như vậy, liền ngơ ngác. Lúc này, Lâm Vân lại móc ra một nắm tiền, hung hăng ném lên người quản lý, đồng thời lớn tiếng nói: “Bây giờ, đủ chưa!” Quản lý nuốt một ngụm nước bọt, số tiền này ít nhất cũng phải mấy vạn? Cứ như vậy mà tùy tiện lấy ra ném người? Hắn chưa từng gặp khách như vậy.
Lâm Vân lại móc ra một nắm tiền, sau đó ném vào mặt quản lý, nghiêm giọng hỏi: “Ta hỏi ngươi đấy! Có đủ chưa!!” “Đủ… Đủ!” Quản lý vội vàng gật đầu. Quản lý cũng không phải đồ ngốc, một người có thể tùy tiện cầm tiền ném người, có thể là người bình thường sao? Chắc chắn gia thế không tầm thường, loại người này hắn không dám đắc tội. Hơn nữa trên đất còn có rất nhiều tiền cho hắn nhặt nữa chứ.
“Nếu đủ, vậy thì nhặt tiền rồi cút đi!” Sau khi Lâm Vân nói xong, liền trực tiếp kéo Vương Tuyết ra ngoài.
Sau khi ra khỏi quán rượu, Vương Tuyết vẫn còn hơi ngơ ngác. “Lâm Vân, sao… Sao cậu có nhiều tiền như vậy? Cậu có phải làm chuyện gì phi pháp không đấy?” Trong ấn tượng của Vương Tuyết, gia cảnh Lâm Vân nghèo khó, hai học kỳ trước còn xin học bổng, sao tự dưng lại có nhiều tiền thế?
“Nếu tôi nói, tôi là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, cậu tin không?” Lâm Vân cười nói.
“Liễu Chí Trung của Hoa Đỉnh Tập Đoàn? Không thể nào?” Vương Tuyết tỏ vẻ không thể tin được.
“Cậu không tin cũng bình thường, chính tôi còn không dám tin, cứ coi như tôi trúng số đi.” Lâm Vân buông tay nói. Ngay sau đó, Lâm Vân lại móc ra 20.000 tệ, đưa cho Vương Tuyết: “Tiền này cậu cầm, sau này đừng đến chỗ như thế hát nữa.” “Không được! Không được! Chúng ta chỉ là bạn học, sao tôi có thể nhận tiền của cậu, hơn nữa còn nhiều như vậy.” Vương Tuyết vội vàng khoát tay.
“Không sao cả, cậu là một cô gái tốt, không nên để chỗ này làm vẩn đục, nhất là vì tiền mà thế này.” Nói xong, Lâm Vân trực tiếp đưa tiền cho Vương Tuyết.
“Yên tâm đi, chuyện đêm nay, ta sẽ không nói cho các bạn học biết đâu, ta đi trước.” Lâm Vân cười với Vương Tuyết. Sau khi nói xong, Lâm Vân liền quay người rời đi.
“Lâm Vân…” Vương Tuyết nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Vân, lại nhìn 20.000 tệ trong tay, ánh mắt phức tạp… Sau khi rời khỏi quán rượu, Lâm Vân chuẩn bị bắt xe về. Đồng thời Lâm Vân cũng nghĩ, bây giờ mình có nhiều tiền như vậy, nhất định phải mua một chiếc xe. Đa số con trai đều có giấc mộng về xe hơi, đặc biệt là xe sang, Lâm Vân trước kia khi nhìn thấy xe sang trên đường, đã từng vô cùng ngưỡng mộ. Chỉ có điều khi đó Lâm Vân căn bản không dám nghĩ đến việc mua xe. Mà bây giờ, là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, đừng nói mua xe, mua cả máy bay cũng không thành vấn đề!
“Rầm!” Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt Lâm Vân. Cửa xe mở ra, bốn gã đàn ông áo đen xông xuống.
“Thằng nhãi, đi theo bọn ta!” Bốn gã đàn ông áo đen không nói một lời, trực tiếp ấn Lâm Vân vào trong xe. Ngay sau đó, chiếc xe thương vụ màu đen nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Bên trong chiếc xe thương vụ màu đen. “Các ngươi là ai?” Nhìn bốn gã đàn ông áo đen trước mắt, trong lòng Lâm Vân có một dự cảm không lành.
“Thằng nhãi, mày không cần biết chúng tao là ai, mày chỉ cần biết, chúng tao sẽ kéo mày đến chỗ không người, sau đó đánh cho mày thành người thực vật.” Gã đầu trọc nói.
Nghe vậy Lâm Vân liền biến sắc. Mặc dù Lâm Vân bây giờ thành người giàu có hàng đầu, nhưng Lâm Vân không biết võ công mà.
“Các ngươi là người của cha con Ngô gia phái đến? Hay là Trương Hổ phái đến?” Lâm Vân nhíu mày hỏi. Lâm Vân chỉ có thể nghĩ đến hai kẻ thù này! "Im miệng!" gã đại hán đầu trọc trừng mắt nhìn Lâm Vân. Lâm Vân nghiến răng nói: "Vô luận là ai, bọn họ cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho gấp đôi, các ngươi đi bắt lấy người chủ sự cho ta." "Ta bảo ngươi im miệng, ngươi không nghe thấy sao? Chúng ta làm nghề này cũng cần phải giảng đạo đức nghề nghiệp, hiểu không?" gã đại hán đầu trọc lại trừng Lâm Vân. "Gấp năm lần! Ta cho các ngươi gấp năm lần tiền!" Lâm Vân giơ ra năm đầu ngón tay. "Gấp năm lần?!" Ba gã đại hán áo đen còn lại, nghe được giá gấp năm lần, lập tức động lòng. Gã đại hán đầu trọc cũng có chút động tâm. Lâm Vân lên tiếng lần nữa: "Vậy thì thế này đi, gấp 10 lần, mà lại ta không cần các ngươi đi bắt người chủ sự, chỉ cần nói cho ta biết, ai là người sai sử các ngươi là được rồi." "Gấp 10 lần! Đại ca, hắn cho gấp 10 lần! Còn không cần chúng ta làm việc!" ba gã đại hán áo đen còn lại hoàn toàn không ngồi yên được. Gã đại hán đầu trọc cũng không nhịn được hỏi: "Ngươi...... ngươi thật có thể cho gấp 10 lần giá cả? Kim chủ cho chúng ta một triệu thù lao, gấp 10 lần nhưng là 10 triệu đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận