Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 143: quân sư diệu kế

Chương 143: Quân sư diệu kế
Hắc Báo sau khi nói xong, trực tiếp quay người rời đi, hắn hiển nhiên tại hướng thủ hạ của Kim Cường không ở nổi nữa, chuẩn bị đổi thành phố khác tiếp tục phát triển. Hướng Kim Cường biết Hắc Báo lợi hại, cho nên hắn cũng không dám ngăn cản, tùy ý Hắc Báo rời đi...
Lâm Vân và Cô Lang rời khỏi võ đài quyền Anh dưới lòng đất, hai người đi thẳng đến bệnh viện. Cá mập trắng bây giờ sống hay chết, đều làm hai người lo lắng. Mặc dù Lâm Vân biết, cá mập trắng cơ bản không có hy vọng, nhưng Lâm Vân vẫn ôm lấy may mắn và kỳ vọng. Mặc dù Lâm Vân và cá mập trắng quen biết không bao lâu, nhưng Lâm Vân đã hứa với hắn, dẫn hắn rời khỏi giới đấu quyền dưới lòng đất, đã đáp ứng để hắn có một cuộc sống mới. Hơn nữa cá mập trắng cũng là vì thay mình ra sân, mới bị đánh thành như thế.
Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện, Lâm Vân và Cô Lang lo lắng chờ đợi. Trải qua bốn giờ cấp cứu, bác sĩ cuối cùng từ phòng cấp cứu đi ra.
"Bác sĩ, hắn thế nào rồi?" Lâm Vân lập tức đứng dậy hỏi.
Bác sĩ lắc đầu: "Mặc dù giữ được mạng, nhưng đại não bị thương nặng, về phần hắn khi nào có thể tỉnh lại, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh của hắn, mà cho dù tỉnh lại, tình huống cũng khó mà nói trước."
Lâm Vân cũng không biết, đây coi như là tin tốt hay là tin xấu. Nếu nói là tin xấu thì ít nhất cá mập trắng đã bảo toàn được tính mạng. Nếu nói tin tốt thì có thể cá mập trắng lại thành người thực vật.
"Vân ca, chí ít có hy vọng, so với không có hy vọng đã là tốt hơn rồi." Cô Lang an ủi.
"Cũng đúng." Lâm Vân gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía một người đàn ông trung niên bên cạnh, hắn là người của giới đấu quyền dưới lòng đất phái đến, dù sao cá mập trắng cũng là người của giới đấu quyền ngầm.
"Cá mập trắng hiện tại vẫn là người của các ngươi, các ngươi định xử lý như thế nào?" Lâm Vân hỏi.
"Lâm Đổng sự trưởng, cá mập trắng chúng tôi không quản nữa, nếu như anh muốn nhúng tay vào thì chúng tôi bán lại cho anh giá 10 triệu." Người đàn ông nói.
Người đàn ông đã nghe nói cá mập trắng thành người thực vật, nếu bọn họ tiếp tục phụ trách cá mập trắng, chi phí nằm viện mỗi ngày của cá mập trắng đều sẽ do bọn họ gánh. Mà tình trạng của cá mập trắng như vậy, cho dù tỉnh lại, về sau cũng không còn tác dụng gì nữa, giới đấu quyền ngầm đương nhiên không muốn giữ một kẻ phế vật, có người tiếp nhận đương nhiên là tốt hơn, còn có thể cuối cùng kiếm lại một khoản.
"Được, 10 triệu, ta chuộc thân cho hắn, ta sẽ quản hắn." Lâm Vân trực tiếp đồng ý.
Lúc này Lâm Vân chuyển khoản 10 triệu cho giới đấu quyền dưới lòng đất, sau đó sắp xếp ở bệnh viện, cho cá mập trắng một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, cộng thêm người chăm sóc tốt nhất. Những chi phí này, đối với người bình thường mà nói, có lẽ là một khoản tiền lớn, nhưng đối với Lâm Vân mà nói, không tính là gì. Thật ra với tình huống của cá mập trắng, nếu đổi lại ông chủ khác, tuyệt đối sẽ không quản cá mập trắng, nhưng Lâm Vân tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nếu không Lâm Vân chính mình cũng xem thường chính mình!
Lâm Vân vừa giao xong phí đi đến cửa bệnh viện, một bóng người liền chặn đường Lâm Vân. Lâm Vân nhìn kỹ lại thì ra là quân sư của Hướng Kim Cường.
"Chặn đường ta làm gì?" Lâm Vân lạnh lùng nhìn hắn.
"Hướng gia đã chuẩn bị xong 500 triệu, mà hơn nữa Hướng gia bây giờ đang ở trong bệnh viện, hắn muốn đích thân giao cho anh." Quân sư nói.
"Hắn tốt bụng vậy sao? Nhanh như vậy liền muốn đưa tiền cho ta? Bảo ta đi gặp hắn, không phải là có bẫy đấy chứ?" Lâm Vân cười lạnh nói. Hướng Kim Cường sẽ chủ động muốn đưa tiền cho mình như vậy sao? Lâm Vân không tin, trong lòng Lâm Vân dâng lên vài phần cảnh giác.
"Sao có thể có bẫy được? Hướng gia chỉ là muốn trước mặt anh giao tiền cho anh." Quân sư nói.
"Vân ca, không cần sợ có em ở đây!" Cô Lang nói.
Lâm Vân gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Được, ta đi theo ngươi gặp hắn!"
Dưới sự dẫn dắt của quân sư Hướng Kim Cường, hai người đến một phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Hướng Kim Cường đang ngồi ở trên giường bệnh, cánh tay trái của hắn đã bị băng bó, trong phòng còn có hơn mười tên vệ sĩ áo đen.
"Hướng Kim Cường, ta nghe nói ngươi muốn giao trực tiếp 500 triệu cho ta, tranh thủ thời gian lấy ra đi, ta bận nhiều việc, không rảnh phí lời với ngươi." Lâm Vân đi đến trước giường bệnh của Hướng Kim Cường.
Hướng Kim Cường kìm nén lửa giận trong lòng, nói: "Tiền ta đã chuẩn bị, nhưng không phải cho không, ta có một yêu cầu, muốn có được 500 triệu này, phải trả lại cánh tay cho ta."
"Nguyên lai là nghĩ đến cánh tay của ngươi a." Lâm Vân cười lạnh một tiếng, đồng thời hiểu được, Hướng Kim Cường là muốn lấy lại cánh tay, sau đó lắp lại. Lâm Vân cười lạnh tiếp tục nói: "Cái 500 triệu kia vốn chính là ngươi thua cho ta, ngươi phải vô điều kiện đưa cho ta, ngươi không có tư cách đưa ra yêu cầu."
"Nhưng tiền đang ở trong tay ta, ngươi muốn thì phải giao ra cánh tay của ta!" Hướng Kim Cường nói.
"Được thôi, tiền đó ta không cần, dù sao ta cũng không thiếu chút tiền này của ngươi, ngươi cũng đừng mong có lại được cánh tay của ngươi! Gặp lại!" Lâm Vân nói xong câu đó, liền xoay người đi ra ngoài.
"Dừng lại!" Mấy tên vệ sĩ ngăn Lâm Vân và Cô Lang lại.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, Hướng Kim Cường đang cầm một khẩu súng lục, chĩa vào Lâm Vân, trên họng súng lắp ống giảm thanh.
"Hướng Kim Cường, ngươi lại chơi trò này sao? Lần trước ta đã nói cho ngươi biết rồi, ngươi có bản lĩnh thì cứ động thủ, bệnh viện là nơi công cộng, ngươi nếu giết ta, ông ngoại của ta sẽ dễ dàng tìm ra được ngươi, ngươi cũng phải xong đời!" Lâm Vân lạnh giọng nói.
"Ngươi nói đúng thật, ta đúng là không dám, nhưng... ta dám giết vệ sĩ của ngươi!" Hướng Kim Cường lộ ra một nụ cười dữ tợn, sau đó nhắm ngay Cô Lang. "Hoặc là giao ra cánh tay, hoặc là ta sẽ giết hắn! Ta đảm bảo, ép ta, ta tuyệt đối làm được!" Hướng Kim Cường hung hãn nói.
"Tốt, ngươi cứ động thủ đi!" Lâm Vân vừa nói, vừa đứng trước người Cô Lang, che cho Cô Lang. Hiện tại, Hướng Kim Cường nếu như động thủ, chỉ có thể bắn trúng Lâm Vân, không thể bắn trúng Cô Lang.
"Ngươi..." Cơ mặt Hướng Kim Cường đột nhiên giật mạnh.
"Hướng Kim Cường, 500 triệu đó ngươi không cho ta không sao, nhưng chuyện này ta nhất định sẽ tung ra ngoài, ta muốn cho người dân Thanh Dương đều biết, ngươi Hướng Kim Cường là một kẻ tiểu nhân thua không nổi!" Lâm Vân lạnh giọng nói.
"Ngươi..." Hướng Kim Cường biến sắc.
"Cô Lang, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài!" Lâm Vân chắn trước người Cô Lang, cùng nhau lui ra ngoài. Có hai tên vệ sĩ muốn ngăn cản, bị Cô Lang hai quyền đánh ngất xỉu rồi, những hộ vệ khác trong phòng còn dám cản? Cứ như vậy, Lâm Vân và Cô Lang cùng nhau rời khỏi phòng bệnh. Hướng Kim Cường vẫn không dám động thủ.
Dưới lầu bệnh viện.
"Vân ca, không ngờ lần này là anh bảo vệ em." Cô Lang lộ ra một nụ cười khổ.
"Ha ha." Lâm Vân ha ha cười một tiếng.
"Bất quá Vân ca, cho dù hắn dám, em cũng không sợ, gân cốt da thịt em đã được tôi luyện, cái loại đồ vật đó uy lực, có lẽ sẽ làm em bị thương, nhưng không uy hiếp đến tính mạng của em được." Cô Lang nói. Đối với Cô Lang mà nói, cho dù Hướng Kim Cường liều lĩnh, dám động thủ với Lâm Vân, hắn cũng nhất định sẽ xông lên chắn cho Lâm Vân.
"Tên Hướng Kim Cường này, chắc chắn hận không thể lập tức cho chúng ta biến mất, dù thế nào đi nữa, một khoảng thời gian tới, chúng ta phải cẩn thận phòng bị, đề phòng Hướng Kim Cường này giở trò gì." Lâm Vân nói.
"Không sai!" Cô Lang gật đầu.
Về phần cánh tay của Hướng Kim Cường kia, Lâm Vân để Cô Lang mang cho chó ăn, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không để hắn nối lại cái tay này. Đồng thời Lâm Vân gọi điện cho tổng quản lý Lưu Ba, một là để anh ta đề cao cảnh giác, đề phòng Hướng Kim Cường giở trò xấu, hai là để anh ta tung tin, việc Hướng Kim Cường thua cược nhưng lại quỵt nợ không đưa tiền, tung tin ra để Hướng Kim Cường tức chết. Thứ ba, Lâm Vân để Lưu Ba nghĩ biện pháp, không tiếc giá thu mua mấy nhân viên quản lý cấp cao bên trong Kim Cường Tập Đoàn, Lâm Vân nhất định phải nghĩ biện pháp để Hướng Kim Cường xong đời...
Ngày thứ hai. Trong bệnh viện.
"Hướng gia, hiện tại khắp nơi đều đang truyền, nói ngài không giữ lời hứa, cùng chủ tịch Hoa Đỉnh đánh cược thua 500 triệu, lại quỵt nợ không đưa, ngay cả rất nhiều dân thường cũng đang bàn tán." Quân sư báo cáo với Hướng Kim Cường.
"Khốn nạn!" "Bành!" Hướng Kim Cường cầm lên chiếc cốc trà ở đầu giường, hung hăng đập xuống đất, hắn tức đến cơ mặt run rẩy. Hắn nhớ lại việc bị thua thiệt liên tục dưới tay Lâm Vân, hắn tức đến phổi muốn nổ tung, hết lần này tới lần khác hắn còn không làm gì được. Hiện tại đến cả tay trái của hắn cũng bị chặt!
"Quân sư, tên Hắc Báo kia là do ngươi giới thiệu, hắn làm hỏng chuyện, ngươi nhất định phải cho ta nghĩ ra biện pháp hữu hiệu để đối phó thằng nhóc đó, nếu như ngươi không nghĩ ra, ta bắt ngươi hỏi tội!" Hướng Kim Cường hung hãn nói. Hiện tại Hướng Kim Cường hận không thể lóc thịt rút gân Lâm Vân.
"Hướng gia, tôi còn có một cách! Cách này, tuyệt đối rất hay!" Quân sư lộ ra một nụ cười.
Ngay sau đó, quân sư tiến đến bên tai Hướng Kim Cường, nhỏ giọng nói: "Chúng ta có thể mời sát thủ, bọn chúng bị sát thủ giết chết, chúng ta cũng có thể loại bỏ quan hệ hoàn toàn."
"Sát thủ? Nhưng vệ sĩ của thằng nhóc đó, lợi hại lắm!" Hướng Kim Cường nghi ngờ nói.
"Hướng gia, chúng ta mời loại sát thủ chuyên nghiệp, trực tiếp ám sát từ xa, vệ sĩ của hắn có lợi hại đến mấy cũng vô dụng! Cả hắn và vệ sĩ của hắn đều phải chết!" Quân sư cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận