Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 458: Tô Yên xảy ra chuyện

Chương 458: Tô Yên gặp chuyện
Lâm Vân nhìn về phía Trương Thành này.
“Trương Thành đúng không? Đưa lão đổng sự trưởng của các ngươi rời khỏi công ty.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Vâng Lâm đổng!” Tổng quản lý Trương Thành vội vàng đáp ứng.
Ngay sau đó, hắn đi đến trước mặt Lưu Đổng.
“Lưu Đổng, mời đi.” Tổng quản lý Trương Thành làm ra động tác mời.
“Ngươi...ngươi...” Sắc mặt Lưu Đổng khác thường, khó coi.
“Lưu Đổng, nếu ông không đi, vậy tôi chỉ có thể gọi bảo vệ!” Tổng quản lý Trương Thành nói.
Lưu Đổng nghe vậy, ánh mắt oán độc nhìn Lâm Vân, nói:
“Tiểu tử, chúng ta cứ chờ xem!”
Sau khi nói xong, Lưu Đổng mới quay người bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Lưu Đổng rời đi.
“Lưu Ba, sau khi cậu nhậm chức tổng quản lý Kinh Ngu Tập Đoàn, phải tiến hành cải tổ trùng kiến Kinh Ngu Tập Đoàn, đem toàn bộ tâm phúc của Lưu Đổng thanh trừ.” Lâm Vân nói.
“Vâng Vân ca.” Lưu Ba gật đầu đáp ứng.
“Vậy tôi thì sao, Lưu đổng.” Nguyên tổng quản lý Trương Thành nhìn Lâm Vân.
“Cậu tạm thời xuống làm phó tổng quản lý, phối hợp thật tốt với Lưu Ba làm việc, chỉ cần làm tốt, sau này ta sẽ lại cất nhắc cậu lên.” Lâm Vân nói.
“Vâng Lâm đổng, tôi nhất định toàn lực phối hợp.” Trương Thành vội vàng gật đầu đáp ứng.
Lâm Vân lại nhìn về phía Lưu Ba.
“Lưu Ba, cậu biết ta mua lại Kinh Ngu Tập Đoàn là vì cái gì, cho nên, việc quan trọng nhất bây giờ của cậu là triển khai điều tra về sự việc của Khương Tiểu Nhu, thu thập đầy đủ chứng cứ!” Lâm Vân nghiêm mặt nói.
“Vâng Vân ca, tôi đi làm ngay đây!”
Sau khi Lưu Ba nói xong liền trực tiếp quay người rời đi.
Việc Lâm Vân hiện tại muốn làm, chính là chờ đợi.
Đối với chuyện này, muốn giải oan cho Tô Yên là một chuyện rất khó giải quyết.
Lâm Vân cảm thấy biện pháp tốt nhất, chính là sưu tập đủ chứng cứ, sau đó khởi tố Khương Tiểu Nhu.
Đến lúc đó, Lâm Vân ném tiền mua nhiệt độ, để cả internet đều biết, Tô Yên muốn phản cáo Khương Tiểu Nhu, cho tất cả mọi người đều biết, người xét ca Tô Yên là Khương Tiểu Nhu.
Chỉ cần thắng kiện, chính là chứng minh mạnh mẽ nhất, đến lúc đó có thể khiến chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, có thể giải oan cho Tô Yên.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đủ chứng cứ, chứng cứ đầy đủ hữu lực, nhất định phải thắng kiện.
Nếu không, với độ chú ý cao như vậy, một khi chứng cứ không đủ dẫn đến tố tụng thất bại, chắc chắn sẽ lại gây ra một trận chửi bới, đến lúc đó Khương Tiểu Nhu khẳng định sẽ lại giả bộ đáng thương.
Như vậy, muốn lật bàn, liền không thể.
Cho nên, nhất định phải có đủ chứng cứ, chứng cứ đầy đủ hữu lực.
Có người có thể sẽ hỏi, vì sao không giữ lại Dịch Vi làm chứng?
Nguyên nhân rất đơn giản, để nàng làm nhân chứng, lúc nào nàng cũng có thể phản bội, nếu như lúc ra tòa, nàng trở mặt, nói Lâm Vân uy hiếp nàng làm chứng giả, vậy thì phiền phức lớn rồi, cho nên Lâm Vân không thể để nàng làm người làm chứng.
Về phần chứng cứ chuyển khoản giữa nàng và Khương Tiểu Nhu, lại càng không đủ để làm chứng, Khương Tiểu Nhu hoàn toàn có thể phản bác nói, giữa bọn họ là bạn bè, cô ta cho bạn bè tiền thì có vấn đề gì?
Tại Hoa Quốc, khởi tố là một chuyện rất phiền phức.
Muốn định án, cần là 100% chứng cứ, không phải chứng cứ suy đoán, đồ vật suy đoán thì không thể làm chứng cứ.
Mà lúc đó, Lâm Vân rất phẫn nộ, cảm xúc đã lên đến đỉnh điểm, nên Lâm Vân đã chọn g·i·ế·t Dịch Vi.
Về phần khởi tố Khương Tiểu Nhu, điều kiện tiên quyết là phải có 100% nắm chắc thắng kiện, Lâm Vân mới có thể làm vậy, ít hơn 100, Lâm Vân thà muốn những biện pháp khác.
Bởi vì một khi thất bại, Tô Yên sẽ không còn khả năng xoay người.

Sau khi rời khỏi Kinh Ngu Tập Đoàn, Lâm Vân trực tiếp quay về nơi Tô Yên ở, muốn xem tình hình của nàng bây giờ thế nào.
Với tình trạng hiện tại của Tô Yên, một mình cô ấy rất dễ nghĩ quẩn, cần phải có người bên cạnh, mà ở cái kinh thành rộng lớn này, chỉ sợ hiện tại chỉ có Lâm Vân có thể ở bên cô.
Về phần chuyện điều tra, có Lưu Ba làm, Lâm Vân cũng tin tưởng Lưu Ba có thể làm tốt.
Tối hôm qua Tô Yên đã cho Lâm Vân một chìa khóa phòng, Lâm Vân mở cửa sau khi vào phòng.
“Tô Yên, ta về rồi.” Lâm Vân nói một tiếng, đồng thời đi về phía phòng ngủ của Tô Yên.
Cửa phòng ngủ của Tô Yên không khóa, Lâm Vân trực tiếp đẩy cửa bước vào, nhưng trong phòng ngủ không có một ai.
“Ơ? Tô Yên đâu?” Lâm Vân có vẻ hơi nghi hoặc.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay người ra khỏi phòng ngủ.
“Tô Yên! Tô Yên!”
Lâm Vân liên tục gọi mấy tiếng nhưng không có phản hồi.
Lâm Vân đứng trong phòng khách, lẩm bẩm: “Tô Yên đi đâu rồi?”
Đúng lúc này, Lâm Vân nhìn thấy trên bàn phòng khách, có một bức thư đặt chính giữa bàn.
Lâm Vân vội vàng lao tới, cầm bức thư này lên.
Bên trên là bút tích của Tô Yên.
“Lâm Vân, lúc ngươi thấy lá thư này, có lẽ ta đã ở một thế giới khác rồi, xin lỗi, là do ta vô dụng, cuối cùng ta vẫn là không chịu nổi, ta biết, Khương Tiểu Nhu có bản quyền, chúng ta muốn lật bàn căn bản không có hy vọng, ta muốn sống nốt quãng đời còn lại trong sự nguyền rủa và oan ức, xin lỗi, à đúng rồi Lâm Vân, ta còn muốn nói với ngươi một chuyện, thật ra từ sau khi đến đế đô ta đã viết ba bài hát, nhân vật nam chính đều là ngươi, ta có một bí mật vẫn luôn chưa nói cho ngươi, thật ra... ta là thích ngươi...”
Ký tên là Tô Yên.
Khi Lâm Vân thấy lá thư này, tim như bị búa nện, nhói lên một cái.
Đôi mắt Lâm Vân, trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu.
“Tô Yên!”
Lâm Vân phát ra một tiếng gào thét chói tai.
Giờ phút này, Lâm Vân có cảm giác trời đất quay cuồng.
Điều Lâm Vân lo lắng nhất, sợ nhất, cuối cùng vẫn là xảy ra!
“Chữ còn chưa khô! Nàng... nhất định còn ở đây!” Giọng Lâm Vân run lên, tay cầm thư cũng run rẩy.
Ngay sau đó, Lâm Vân xông ra khỏi cửa.
“Tô Yên, cô ở đâu!” Sau khi ra cửa, Lâm Vân nhìn ngó xung quanh, nhất thời hoảng loạn không biết phải làm sao bây giờ.
Lâm Vân căn bản không biết, Tô Yên bây giờ ở đâu, lại biết dùng cách thức gì để t·ự s·á·t?
“Phải làm sao bây giờ! Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!” Lâm Vân hai tay nắm chặt, không ngừng tự nhủ mình phải bình tĩnh.
Chỉ có bình tĩnh lại, mới có thể nghĩ chu toàn mọi vấn đề!
“Đúng rồi, mái nhà!”
Đột nhiên Lâm Vân vỗ đầu một cái.
Lâm Vân nhớ đến trong bài hát thứ ba của Tô Yên, có một câu hát, đại khái là nếu như sau này muốn rời khỏi thế giới này, sẽ muốn hóa thành chim nhỏ, bay lượn trên bầu trời.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không có tâm trí chờ thang máy, lao thẳng vào thang bộ, như điên cuồng lao về phía mái nhà.
“Tô Yên! Cô nhất định phải không sao! Nhất định phải không sao!”
Lâm Vân vừa xông về phía mái nhà, vừa không ngừng niệm trong lòng.
Lâm Vân chỉ hy vọng Tô Yên thật sự ở mái nhà, đồng thời không có chuyện gì, bằng không mà nói, Lâm Vân thật không biết cô ấy ở đâu!
Dưới sự xông pha của Lâm Vân, rất nhanh đã tới mái nhà.
“Không có!”
Lâm Vân đứng ở trên mái nhà, nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng Tô Yên.
Ngay sau đó, Lâm Vân lại vội vàng chạy về phía bên kia mái nhà.
Khi Lâm Vân chạy đến phía bên kia.
Lâm Vân liếc mắt liền nhìn thấy Tô Yên.
Cô đã ngồi trên tường rào mái nhà, hai chân đã lơ lửng giữa trời, chỉ cần cô ấy nhẹ nhàng về phía trước, sẽ té lầu!
Mà tòa nhà này, khoảng 38 tầng cao!
“Tô Yên! Cô đừng làm chuyện điên rồ!” Lâm Vân vội vàng hét lớn với Tô Yên.
Tô Yên nghe thấy giọng Lâm Vân, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lâm Vân.
“Lâm Vân, anh… sao anh về nhanh vậy.” Tô Yên nói.
“Tô Yên, cô mau xuống đây! Trên đó nguy hiểm quá!” Lâm Vân hét lớn với Tô Yên.
Lâm Vân cũng không dám tùy tiện tiến lên, dù sao hiện tại trạng thái của Tô Yên rất không ổn định, nếu Tô Yên bị kích thích, sơ sảy một chút có thể sẽ té lầu.
“Lâm Vân, xin lỗi, là tại tôi vô dụng, cái khó này, tôi thật không qua được, tôi... tôi không chịu nổi sự oan ức này, tôi thật không chịu nổi sự chửi rủa và công kích trên mạng.”
Giọng Tô Yên nghẹn ngào, cả người đều đã sụp đổ.
Lâm Vân biết, dù là ai thì trong lòng cũng có giới hạn chịu đựng, những chuyện mà Tô Yên gặp phải gần đây, đã vượt quá giới hạn chịu đựng trong lòng cô, cho nên cô ấy muốn c·h·ế·t.
“Tô Yên, nếu như cô nhảy xuống, Khương Tiểu Nhu sẽ ngang nhiên tuyên truyền trên mạng, cô là sợ tội tự sát, như vậy cô vĩnh viễn sẽ mang tiếng xấu, nàng sẽ mãi mãi tiêu diêu tự tại!” Lâm Vân lớn tiếng nói.
Giọng Lâm Vân kiên định tiếp tục nói: “Tô Yên, tin ta, cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ làm rõ chân tướng khắp thiên hạ, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô!”
“Lâm Vân, tôi biết anh đang an ủi tôi, tôi biết là không thể nào, tôi... thật sự rất mệt mỏi, tôi thật rất muốn giải thoát! Anh có thể... có thể để cho tôi hoàn toàn giải thoát không!” Tô Yên vừa nói vừa khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận