Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 205: phản nghịch thiếu nữ

Chương 205: Thiếu nữ nổi loạn
Lâm Vân nghe vậy, trong lòng cạn lời.
"Đừng có suy nghĩ lung tung, ta là đồng nghiệp của chị ngươi."
"Đồng nghiệp mà tốt bụng giúp chị ta đến đón ta vậy sao? Đừng có ba hoa." An Manh hờ hững nói.
Lúc này, Hoàng Mao trước đó đến hỏi xin thuốc lá, đi tới, vừa đi vừa gặm hạt dưa.
"Em yêu!"
An Manh nhìn thấy Hoàng Mao, liền cười hì hì chạy đến trước mặt Hoàng Mao.
Xem ra, cái tên Hoàng Mao này là bạn trai của An Manh?
"Manh Manh, thằng nhãi này là ai vậy? Sao em lại trò chuyện với hắn?" Hoàng Mao hỏi.
"Hắn là bạn trai của chị ta." An Manh nói.
"Không thể nào, chị em trông cũng xinh đẹp đấy chứ, sao lại quen được một người bạn trai sợ sệt thế này?"
Hoàng Mao đánh giá Lâm Vân, trong mắt mang theo vẻ khinh thường, đồng thời hắn vẫn gặm hạt dưa.
Lúc này, một ông lão mặc đồng phục bảo vệ môi trường đi tới.
Ông lão bảo vệ môi trường quét đống vỏ hạt dưa Hoàng Mao vừa vứt xuống, sau đó ngẩng đầu nói với Hoàng Mao:
"Cậu thanh niên, cậu có thể đừng xả vỏ hạt dưa lung tung được không, vỏ hạt dưa rất khó quét dọn, cảm ơn cậu."
Hoàng Mao phẩy tay, cười nói: "Ông già, nếu bọn ta không xả rác, vậy chẳng phải những công nhân vệ sinh môi trường như các ông đều phải nghỉ việc sao? Cho nên, tôi xả vỏ hạt dưa là vì mấy ông có công ăn việc làm, hiểu không? Đừng có mà không biết tốt xấu!"
Hoàng Mao nói xong, đắc ý tiếp tục rải vỏ hạt dưa xuống đất.
"Ngươi...ngươi quả là ngụy biện!" Ông lão bảo vệ môi trường có chút không biết phải phản bác thế nào.
"Ngụy biện? Vậy thì ông cũng biện luận lại cho tôi nghe đi, nói được thì coi như ông thắng!" Hoàng Mao cười nói.
Nói xong, Hoàng Mao trực tiếp nhét vỏ hạt dưa vừa ăn vào mặt ông lão bảo vệ môi trường.
"Ngươi...ngươi..." Ông lão bảo vệ môi trường tức giận đến không nói được gì.
"Lão gia đừng nóng giận!" Lâm Vân đứng trước mặt ông lão bảo vệ môi trường, sau đó nhìn về phía Hoàng Mao.
"Thằng nhãi, mày muốn làm gì? Mày muốn đứng ra bênh ông già này à?" Hoàng Mao khinh thường nhìn Lâm Vân.
"Vừa nãy ngươi nói, ngươi vứt rác là vì làm cống hiến cho công nhân vệ sinh môi trường, đúng không?" Lâm Vân nhìn Hoàng Mao.
"Không sai!" Hoàng Mao ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ rất có lý.
"Ta nghe nói, khoa chỉnh hình bệnh viện dạo này làm ăn không tốt lắm, hay là để ta chặt chân ngươi, ngươi cũng vì khoa chỉnh hình làm chút cống hiến?" Lâm Vân như cười mà không phải cười nói.
"Ngươi..." Hoàng Mao lập tức biến sắc.
Lâm Vân lại vỗ đầu cười nói: "À đúng rồi, còn có cả lò hỏa táng, ta nghe nói lò hỏa táng giờ cũng không có mấy ai, hay là ngươi cũng cống hiến một chút đi?"
"Ngươi...ngươi..."
Sắc mặt Hoàng Mao càng thêm khó coi, hắn thực sự chưa từng gặp ai có thể cãi lý đến mức này.
"Ha ha, thằng nhãi này nói đúng đấy!" Ông lão bảo vệ môi trường nhịn không được bật cười.
"Thằng nhãi, mày cố tình gây sự đúng không!" Hoàng Mao trực tiếp túm lấy cổ áo Lâm Vân.
Lâm Vân cúi đầu nhìn tay Hoàng Mao đang túm áo mình, sau đó chậm rãi nói: "Túm áo ta? Ngươi cũng gan đấy, ta nói thật cho ngươi biết, những người dám túm áo ta, đều không có kết cục tốt đẹp."
"Ha ha, vậy thì cứ chờ mà xem, ai mới là người không có kết cục tốt đẹp!"
Hoàng Mao vừa nói, vừa vung nắm đấm muốn đánh Lâm Vân.
"Anh yêu, đừng động thủ, nếu không chị em lại mắng em cho mà xem, em không muốn nghe đâu." An Manh vội vàng kéo tay Hoàng Mao.
"Thằng nhãi, coi như hôm nay mày may mắn, nếu không phải nể mặt chị của An Manh, ông đây hôm nay sẽ đánh cho mày thành thằng ngốc!" Hoàng Mao chỉ vào mặt Lâm Vân.
Lâm Vân cười lạnh: "Phải nói là do ngươi may mắn, nếu như ngươi dám động tay, chuyện ta có thể chắc chắn là, hôm nay người phải vào bệnh viện hoặc nhà hỏa táng, khẳng định là ngươi!"
Ngay sau đó, Lâm Vân quay sang nhìn An Manh, nói: "An Manh, tên Hoàng Mao này là bạn trai của em đúng không? Ta thật sự cảm thấy gu của em quá thấp, cái loại người như này mà em cũng yêu được?"
Hoàng Mao nghe thấy thế, trong mắt lập tức lóe lên lửa giận.
"Thằng nhãi, mày muốn chết đúng không? Nói cho mày biết, ông đây là dân xã hội đen đấy nhé!" Hoàng Mao trợn trừng mắt, lộ ra vẻ hung tợn.
Ngay sau đó, Hoàng Mao vén tay áo lên, để lộ hình xăm Giao Long trên cánh tay.
Rõ ràng là hắn cố tình khoe hình xăm hù dọa Lâm Vân.
"Chỉ có cái loại như ngươi, mà cũng dám lượn lờ trên giang hồ à? Ta thấy ngươi xem phim xã hội đen nhiều quá rồi thì có." Lâm Vân cười lạnh.
Thanh Dương Thị bây giờ có hai thế lực lớn, một là thế lực của Hướng Kim Cường, hai là thế lực của Lâm Vân.
Cho nên, Lâm Vân có thể nói là đại ca ngầm của Thanh Dương Thị, thế mà một tên thanh niên lại dám khoe khoang là dân xã hội đen trước mặt Lâm Vân?
Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
"Đi thôi em yêu, đừng để ý tới hắn, chúng ta đi đến quầy rượu!" An Manh nói với Hoàng Mao.
"Được, chúng ta đi thôi!" Hoàng Mao hất tóc.
"An Manh, ta hy vọng em về nhà với ta." Lâm Vân ngăn cô lại.
"Đại thúc, ta nhất định sẽ không về nhà với anh đâu, nếu anh rảnh rỗi quá thì muốn đi theo ta, tùy anh." An Manh nói.
Hoàng Mao cũng trừng mắt nhìn Lâm Vân, như thể cảnh cáo, hăm dọa Lâm Vân.
Sau đó, hắn mới dẫn An Manh lên chiếc xe ô tô cũ nát đã được độ lại.
Nhìn An Manh rời đi, Lâm Vân suy nghĩ một chút, dựa vào mấy câu nói của mình mà để cô ta chịu về nhà, chắc chắn là không thực tế.
Lâm Vân lập tức lên xe, rồi theo sau xe của Hoàng Mao.
Hai mươi phút sau, An Manh và Hoàng Mao đến một quán bar, Lâm Vân cũng đi theo vào.
Vừa vào quán, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lập tức vang lên.
An Manh và Hoàng Mao chạy đến một vị trí trống để ngồi.
Quán bar thường chia thành ghế sofa, quầy bar và ghế tự do.
Ghế sofa thường có tiêu chuẩn tiêu thụ tối thiểu, thích hợp với những người có chút tài lực, còn quầy bar thích hợp với người độc thân, ghế tự do thì thích hợp với những người như Hoàng Mao và An Manh, không cần tiêu chuẩn quá cao.
An Manh và Hoàng Mao vừa ngồi xuống, Lâm Vân cũng chọn một chỗ ngồi tự do gần bên cạnh bọn họ.
Suy nghĩ của Lâm Vân rất đơn giản, dựa vào mấy câu nói mà thay đổi được cô bé này, chắc chắn là không thực tế.
Muốn thay đổi cô ấy, vậy trước tiên phải tìm hiểu cuộc sống của cô ấy,
"Đại thúc, anh đúng là đồ đỉa à, còn thật sự đi theo đấy!" An Manh khó chịu nhìn Lâm Vân.
"Ai bảo ta đã hứa với chị em cơ chứ? Em không chịu về nhà với ta, ta chỉ có thể theo em đến đây thôi." Lâm Vân nói.
"An Manh, để em đuổi thằng nhãi này đi!"
Hoàng Mao nói xong, liền đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Vân.
Hắn trợn mắt hung tợn nhìn Lâm Vân, uy hiếp nói: "Thằng nhãi, tốt nhất mày cút ngay đi, nếu không nắm đấm của tao không dễ đụng vào đâu, nói cho mày biết, bọn tao dân xã hội đen ra tay không có nể tình ai đâu, động vào bọn tao, tao sẽ khiến cho mày sống không yên ổn đâu!"
"Ha ha, quán rượu này không phải do nhà anh mở, ai muốn ngồi ghế tự do thì ngồi, trừ khi anh bao cả quán này lại, hoặc là anh ngồi ở ghế sofa, nếu không ta ngồi ở đây tiêu tiền là hợp tình hợp lý, hiểu chưa!" Lâm Vân cười như không cười nói.
Lâm Vân tiếp tục cười nói: "Đương nhiên, nếu anh muốn đánh ta, cứ lấy nắm đấm chĩa thẳng mặt ta mà đánh, có điều, gây sự đánh người trong quán bar, anh chắc chắn anh có khả năng che giấu được?"
"Ngươi..." Hoàng Mao biến sắc.
Thực ra, Hoàng Mao không dám ra tay đánh Lâm Vân trong quán bar, vì ở đây đánh người, hậu quả hắn không gánh nổi.
"Thằng nhãi, đợi ra khỏi quán rượu xem, nếu ông không thu thập mày, ông viết ngược tên cho mày coi!"
Hoàng Mao nói xong câu ngoan, mới quay về chỗ ngồi.
Hoàng Mao vừa ngồi xuống, An Manh đã nhìn hắn với vẻ chờ đợi, nói: "Anh yêu, anh nói muốn giới thiệu đại ca trong giới cho em làm quen, rồi đưa em vào thế lực xã hội đen, bao giờ anh mới thực hiện lời hứa vậy?"
Lâm Vân nghe vậy, không khỏi lắc đầu.
Xem ra, An Manh đây là một cô bé ở độ tuổi thanh xuân nổi loạn, mà lại nổi loạn rất nghiêm trọng, có vẻ rất ngưỡng mộ thế giới xã hội đen.
"Đại ca dạo này đang bận, để mấy hôm nữa đi." Hoàng Mao nói qua loa.
"Anh yêu, hay là kể cho em nghe chuyện trong giới xã hội đen đi, lần trước anh kể là đại ca của anh đi đánh nhau, kể cho em nghe đi!" An Manh vẻ mặt khao khát nói.
"Chuyện lần đó ấy à, lần đó người tình của đại ca bị người ta trêu ghẹo ở quán bar, cái tên kia là chủ tiệm cơm, đại ca tao trực tiếp dẫn người đi đập tiệm cơm của hắn, ép hắn quỳ xuống van xin đại ca tao tha thứ." Hoàng Mao nghênh ngang kể.
"Oa, lợi hại quá đi, lúc đó anh có ở đó không?" An Manh kích động nói.
"Đương nhiên là có!"
Hoàng Mao vuốt tóc, lộ vẻ rất tự hào và ngầu.
"Oa, em cũng muốn được tham gia mấy vụ đó một lần quá đi!" An Manh vẻ mặt hâm mộ, sùng bái.
Lâm Vân nghe xong mấy câu này, không nhịn được lắc đầu cười.
Chỉ có An Manh loại cô bé nổi loạn này mới ngưỡng mộ mấy chuyện như vậy, chứ thật sự mà gặp chuyện đó thì không biết cô ta sẽ sợ đến mức nào đâu.
Hoàng Mao thấy An Manh ngưỡng mộ và sùng bái mình, lòng hư vinh của hắn thỏa mãn đến tột độ.
Nhưng khi Hoàng Mao thấy Lâm Vân đang cười, trong lòng hắn lập tức cảm thấy khó chịu.
“Tiểu tử, ngươi cười cái gì mà cười! Loại cảnh tượng này ngươi từng thấy bao giờ chưa? Với cái vẻ sợ sệt của ngươi như vậy, để ngươi gặp phải chuyện như thế này, khéo mà dọa cho tè ra quần mất!” Hoàng Mao quay sang quát mắng Lâm Vân. “Vậy mà cũng gọi là cảnh tượng hoành tráng? Thật ngại quá, mấy ngàn người ta còn gặp rồi, ta còn lãnh đạo cả rồi đây này.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận