Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 305: Ngô Lão bệnh tình nguy kịch

"Chương 305: Ông Ngô bệnh tình nguy kịch
"Có thể làm cho Diệp Thị Tập Đoàn đóng cửa, cũng không tệ." Lâm Vân cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù không thể g·iết được Diệp Như Long có chút tiếc nuối, nhưng có thể đ·á·n·h vào Diệp Thị Tập Đoàn, kết quả này Lâm Vân cũng tương đối hài lòng.
"Vân Nhi, chờ Diệp Thị Tập Đoàn đóng cửa xong, ta sẽ về hưu, đến lúc đó, vị trí chủ tịch Hoa Đỉnh, sẽ nhường lại cho cháu ngồi." Ông ngoại nói.
"Chủ tịch? Ông ngoại, cháu còn ít tuổi, tư cách cũng chưa đủ, hay là ông cứ từ từ rồi tính."
Lâm Vân có vẻ hơi kinh ngạc, không nghĩ tới ông ngoại nhanh như vậy, liền định nhường lại vị trí chủ tịch cho mình.
"Vân Nhi, cháu đừng khiêm tốn. Cháu có năng lực như vậy cùng tư cách, hơn nữa lần này đối phó Diệp Thị Tập Đoàn, công lao của cháu là lớn nhất, tiền phần lớn là cháu bỏ ra, chuyện hợp tác với Triệu gia cũng là cháu nói." Ông ngoại cười híp mắt nói.
Dừng một chút, ông ngoại tiếp tục nói: "Hơn nữa, ta hiện tại cũng đã hơn 70 tuổi, ta đã chán ghét thương trường, muốn lui về hưởng phúc, đi du lịch các nước một chuyến."
"Cũng đúng, ông ngoại đã vất vả cả đời, cũng nên hảo hảo hưởng thụ một chút." Lâm Vân cười gật đầu.
Đã lớn tuổi rồi, còn ngày ngày đau đầu mệt sức làm việc, thực sự không ổn.
"Lâm Vân, gần đây Kim Đô Đại Học, muốn tìm chúng ta bàn về một dự án công ích, muốn Hoa Đỉnh tài trợ xây một thư viện mới cho Kim Đô Đại Học, cháu đi một chuyến tới Kim Đô Đại Học, thương lượng với hiệu trưởng của họ một chút." Ông ngoại nói.
"Không thành vấn đề!" Lâm Vân gật đầu.
Lúc này, điện thoại của ông ngoại đột nhiên vang lên.
"Alo?" Ông ngoại nghe điện thoại.
"Cháu nói cái gì?" Sau khi nghe điện thoại, sắc mặt của ông ngoại đột nhiên thay đổi.
Sau khi cúp máy.
"Ông ngoại, làm sao vậy?" Lâm Vân vội hỏi thăm.
Lâm Vân rất ít khi thấy sắc mặt của ông ngoại thay đổi lợi hại như vậy.
"Ông Ngô đột phát bệnh tim." Vẻ mặt ông ngoại nghiêm trọng.
Ông Ngô, chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ngoại và Hoa Đỉnh Tập Đoàn.
"Cái gì? Ông Ngô đột phát bệnh tim? Vậy tình hình của ông Ngô bây giờ thế nào?" Lâm Vân tranh thủ thời gian hỏi.
Lâm Vân biết rất rõ, nếu như ông Ngô xảy ra chuyện bất trắc, vậy thì Hoa Đỉnh mất đi chỗ dựa lớn này, không có núi cao để dựa vào, tình hình có lẽ sẽ đảo ngược.
"Không biết, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu, chúng ta tranh thủ thời gian qua đó." Ông ngoại nói.
Thế là Lâm Vân đi theo ông ngoại, một đường chạy đến Nhân Ái Y Viện.
Khi Lâm Vân và ông ngoại đến bệnh viện thì ông Ngô đã được cấp cứu xong, đang nằm trong phòng bệnh ICU.
Trong phòng bệnh.
Ông Ngô nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch không chút máu, trông rất ốm yếu.
Dù sao tuổi của ông Ngô đã cao, cũng gần đất xa trời, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
"Lão Ngô, ông không sao chứ?" Ông ngoại ân cần hỏi thăm.
"Không sao, chưa c·h·ết được." Ông Ngô trả lời một câu, chỉ là giọng nói có hơi yếu ớt.
"Liễu Đổng, tình trạng bệnh nhân hiện tại không tốt, đề nghị để ông ấy nghỉ ngơi, đừng để ông ấy nói chuyện." Bác sĩ nói.
"Được, vậy chúng ta ra ngoài trước, Lão Ngô ông nghỉ ngơi trước."
Ông ngoại sau khi nói xong, liền dẫn Lâm Vân ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh.
"Lâm Vân, cháu đi làm việc của mình đi, ta ở đây bồi Lão Ngô." Ông ngoại nói.
Lâm Vân gật đầu đáp ứng, sau đó rời bệnh viện đi đến Kim Đô Đại Học.
Cổng trường Kim Đô Đại Học.
Bởi vì Lâm Vân không gọi điện báo trước cho hiệu trưởng, nên hiệu trưởng không ra đón Lâm Vân ở cổng trường.
Xe của Lâm Vân bị chặn ở cửa.
"Trường học có quy định, xe từ bên ngoài vào không có giấy thông hành thì không được vào, xin lỗi tiên sinh, chúng tôi cũng chỉ là làm theo quy định thôi." Bảo vệ khách khí nói.
"Không sao, vậy tôi đậu ở ngoài đi." Lâm Vân nói.
Lâm Vân không phải là người cố chấp, bảo vệ cũng chỉ là người tầng lớp dưới xã hội, anh ta chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình, mà thái độ cũng rất tốt, Lâm Vân không nhất thiết phải làm khó anh ta.
Ngay sau đó, Lâm Vân đi bộ vào Kim Đô Đại Học.
Đi bộ cũng có thú vị riêng, đó là có thể thong thả ngắm cảnh ven đường.
"Kim Đô Đại Học, cho dù là môi trường hay không khí, quả thực tốt hơn nhiều so với Thanh Dương Đại Học của chúng ta." Lâm Vân cảm thán.
Kim Đô Đại Học là trường đại học cao cấp nhất của tỉnh Tây Xuyên, quy mô trường rất lớn, sinh viên cũng rất đông, nhiều gấp hai ba lần so với Thanh Dương Đại Học.
Qua lại, không thiếu những mỹ nữ.
Đi trên đường trong sân trường, Lâm Vân thấy một nhân viên vệ sinh đang cố hết sức đẩy một chiếc xe chứa đầy rác lên một con dốc.
Sau khi thấy cảnh tượng này, Lâm Vân không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy đến giúp người công nhân vệ sinh này đẩy xe lên.
Mặc dù trong xe chở đầy rác thải rất hôi, nhưng Lâm Vân không hề ghét bỏ.
Bởi vì mẹ của Lâm Vân, từng làm công nhân vệ sinh, Lâm Vân biết sự vất vả của mẹ mình, từ đó cũng biết những khó khăn của người lao công.
"Dùng sức!"
Lâm Vân dốc hết sức lực, đẩy xe rác lên dốc, mặt vì quá dùng sức mà đỏ lên, nhưng dường như vẫn còn thiếu chút sức.
Đúng lúc này, một nam sinh gầy gò lao đến, cùng đẩy chiếc xe rác.
Dưới nỗ lực chung của Lâm Vân và nam sinh gầy gò, xe rác được từ từ đẩy qua dốc.
"Hai bạn học, thực sự cảm ơn các cậu, xe của tôi bị hết điện, chỉ có thể dùng sức đẩy, nếu không có các cậu giúp, tôi chắc chắn không đẩy nổi." Công nhân vệ sinh liên tục cảm ơn.
Lâm Vân nhìn người công nhân vệ sinh một chút, da bà ngăm đen, hai bàn tay giống như vỏ cây già xù xì, giống hệt dáng vẻ của mẹ mình.
"Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà." Lâm Vân mỉm cười nói.
"Đúng vậy, chỉ là tiện tay thôi mà." Nam sinh gầy gò cũng cười nói.
Sau khi chiếc xe rác của người công nhân rời đi.
"Bạn học, cảm ơn cậu vừa giúp đỡ." Lâm Vân quay đầu nói với nam sinh gầy gò.
Vừa nãy đi qua đây có ít nhất hơn ba mươi sinh viên, nhưng chỉ có nam sinh gầy gò này, chọn giúp một tay.
Đa số đều chê xe rác quá bẩn, không muốn giúp.
Nếu như vừa rồi không có nam sinh gầy gò này giúp, chỉ mình Lâm Vân ra tay, vẫn không thể thuận lợi đẩy được chiếc xe rác lên.
"Bạn học, cậu khách sáo quá, chúng ta đều giúp đỡ nhau mà, không cần cảm ơn đâu." Nam sinh gầy gò nói.
"Ha ha, cũng đúng." Lâm Vân ha ha cười một tiếng.
Lâm Vân đánh giá nam sinh gầy gò này, ăn mặc rất mộc mạc, quần áo đều bị phai màu, thậm chí trên quần áo còn có một chỗ rách.
Người trẻ tuổi bây giờ, có rất ít người mặc quần áo rách ra ngoài.
Có thể thấy, nam sinh gầy gò này, chắc chắn là một học sinh nghèo, nhà có lẽ rất khó khăn.
"Bạn học, tôi còn có chút việc, đi trước nhé." Nam sinh gầy gò nói.
Sau khi chào tạm biệt nam sinh kia, Lâm Vân tiếp tục đi đến văn phòng của hiệu trưởng.
Bên ngoài văn phòng hiệu trưởng.
"Bạn học, đây là văn phòng hiệu trưởng, người không phận sự không được vào, cậu có việc gì sao?" Một nữ thư ký mặc đồng phục nhìn Lâm Vân.
"Cô là thư ký của hiệu trưởng phải không? Tôi là Lâm Vân, Phó chủ tịch Hoa Đỉnh Tập Đoàn, đến tìm hiệu trưởng của các cô để nói chuyện." Lâm Vân bình thản nói.
"Cái gì? Cậu nói cậu là Phó chủ tịch Hoa Đỉnh? Bạn học cậu gan lớn thật đấy, mũi h·e·o mà lại cắm hành tây, chạy đến đây giả danh." Nữ thư ký cười lạnh nói.
Cô ta nhìn dáng vẻ của Lâm Vân, rõ ràng là bộ dạng của một sinh viên nghèo, đâu giống một Phó chủ tịch? Cô ta cho rằng Lâm Vân là sinh viên trong trường.
Hơn nữa, theo ý cô ta thì, cho dù là Phó chủ tịch Hoa Đỉnh muốn đến, nhân vật cỡ đó chắc chắn phải báo trước cho hiệu trưởng, để hiệu trưởng tự mình ra đón tận cổng trường, sao lại tự mình chạy đến đây?
Lâm Vân hơi nhíu mày: "Tôi không có đùa giỡn với cô, thời gian của tôi rất quý, tranh thủ thông báo cho hiệu trưởng của các cô."
"Bạn học, tôi cũng nói cho cậu biết, nếu cậu còn gây sự ở đây, tôi phải báo cho phòng bảo vệ của trường đấy, đến lúc đó cậu không thể tránh khỏi bị ghi vào sổ kỷ luật, biết điều thì cút nhanh lên!" Nữ thư ký xụ mặt nói.
"Để cho ta cút? Cô chỉ sợ còn chưa đủ tư cách." Lâm Vân híp mắt nói.
Cô ta không biết Lâm Vân, Lâm Vân có thể hiểu, nhưng cô ta lại lớn tiếng hống hách ở đây, thậm chí còn muốn Lâm Vân cút, thì Lâm Vân không thể hiểu được.
Lâm Vân ghét nhất chính là loại người này, cầm lông gà làm lệnh tiễn.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra một tập tài liệu, nhét vào trước mặt cô ta.
"Mở to mắt c·h·ó ra mà nhìn xem, đây là trường học của các cô, gởi cho Hoa Đỉnh văn bản tài liệu, trên đó còn có con dấu." Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lúc Lâm Vân ném tập tài liệu ra, vô tình lộ ra chiếc đồng hồ.
"Đồng hồ phiên bản Âu mét cà đĩa bay!"
Khi thư ký nhìn thấy đồng hồ của Lâm Vân, lập tức biến sắc mặt.
Cô ta có một chút hiểu biết về đồng hồ xa xỉ, cô ta biết chiếc đồng hồ Lâm Vân đang đeo trên tay kia, đủ để mua một chiếc xe thể thao hạng sang!
Cô ta cầm văn kiện lên xem xét, quả nhiên là văn bản mà trường cô ta gởi cho Hoa Đỉnh.
"
Bạn cần đăng nhập để bình luận