Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 133: thân phận công bố

Chương 133: Thân phận công bố
Nhân viên phục vụ một hơi báo ra tên mười đại lão bản, đại nhân vật.
Đám người mỗi khi nghe nhân viên phục vụ báo ra một cái tên, trong lòng đều run lên, những người này, ai mà chẳng phải phú hào có tiếng tăm lừng lẫy ở Thanh Dương Thị?
Đặc biệt là khi mọi người nghe nhân viên phục vụ báo ra cái tên cuối cùng, đầu óc ai nấy đều mờ mịt.
“Trời ạ, ngay cả Doãn Hội Trưởng của Thương Hội Thanh Dương Thị cũng đến? Ông ta trong giới kinh doanh Thanh Dương Thị, chính là nhân vật Thái Đẩu đức cao vọng trọng!” có một người bạn học nhịn không được kinh hô, giọng nói cũng trở nên the thé khác thường.
“Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ những người này đều tới gặp Lâm Vân?” Lúc này, Doãn Hội Trưởng đã dẫn theo mười vị đại lão bản, hấp tấp đi đến.
Tôn Lượng thấy đám đại lão bản này thì nuốt khan một ngụm nước bọt đã khô cạn, những nhân vật này, tùy tiện chọn một người ra thôi cũng đủ khiến hắn run rẩy, chứ đừng nói nhiều người tụ tập cùng một chỗ.
Còn những người khác ở đây, bất kể là lớp trưởng Lý Nhu, hoa khôi lớp Trương Vũ Huyên hay các bạn học khác, khi nhìn thấy đám đại nhân vật này đều khẩn trương toát mồ hôi lạnh, khí thế của đối phương dọa đến nỗi không dám nhúc nhích.
Bọn họ tự nhủ, chắc chắn chưa từng thấy nhiều đại nhân vật như vậy cùng một lúc!
Chuyện này, đủ để trở thành đề tài nói chuyện cả đời của bọn họ!
Doãn Hội Trưởng dẫn theo đám lão bản tiến vào phòng bao, trực tiếp chạy đến trước mặt Lâm Vân.
“Lâm Đổng tốt!” Những lão bản tài sản ròng lên đến mấy trăm triệu, thậm chí hơn mười tỷ này đều rất cung kính hành lễ với Lâm Vân.
“Lâm Đổng, ta và mấy lão bản này đang tụ họp ở phòng VIP 8888 sát vách, nghe nói ngài ở đây, mọi người đều muốn đến chào hỏi, uống chén rượu.” Doãn Hội Trưởng cười híp mắt nói.
“Các vị nể mặt, ta Lâm Vân đương nhiên không thể không nhận, ta xin mời mọi người một chén.” Lâm Vân thản nhiên nói.
Sau đó, Lâm Vân rót một chén rượu, cùng mọi người uống cạn.
Một màn này khiến tim gan các bạn học của Lâm Vân run rẩy, những nhân vật lớn ngưu bức này, sau khi gặp Lâm Vân mà tất cả đều muốn khom lưng cúi người?
Trời ạ, bọn họ không dám tưởng tượng thân phận của Lâm Vân rốt cuộc đáng sợ đến mức nào mới có thể đạt đến tình trạng như thế!
Tôn Lượng càng tuyệt vọng, mất hết tinh thần!
Đến giờ phút này, dù Tôn Lượng vẫn chưa biết Lâm Vân rốt cuộc là ai, nhưng hắn đã hiểu rõ một việc, chiếc Lamborghini của Lâm Vân tuyệt đối không phải xe đi thuê, Lâm Vân chắc chắn có được thân phận đủ để những lão bản này phải e ngại.
Chỉ là hắn không tài nào tưởng tượng nổi, Lâm Vân rốt cuộc có thân phận ngưu bức như thế nào mà khiến những người có tài sản mấy trăm triệu, thậm chí hàng tỷ phải cúi đầu hành lễ với Lâm Vân!
Doãn Hội Trưởng cùng đám lão bản mời rượu xong cũng biểu thị không làm phiền Lâm Vân nữa, rồi rời khỏi phòng bao.
Sau khi Doãn Hội Trưởng rời đi, cả phòng bao lập tức lâm vào yên tĩnh.
Không khí trong phòng, ngột ngạt, kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó tin nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân từ từ đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn về phía Tôn Lượng.
“Tôn Lượng, những lão bản đến chào hỏi mời rượu ta này, so với hai lão bản có mấy chục triệu tài sản của ngươi trước đó, chắc cũng không tệ chứ?” “Ta......” Tôn Lượng xoa mồ hôi lạnh trên trán, nghẹn đỏ cả mặt không nói nên lời.
Lúc này, Tôn Lượng đột nhiên nhớ lại câu nói trước đó của Lâm Vân.
Trước đó Lâm Vân từng nói, những lão bản có tài sản dưới 100 triệu không có tư cách gặp Lâm Vân, còn những lão bản có tài sản dưới 1 tỷ thì khi gặp Lâm Vân đều phải cung kính, dù có lão bản tài sản vài tỷ cũng phải khách khí với Lâm Vân.
Khi đó Tôn Lượng cùng các bạn học ở đây nghe Lâm Vân nói vậy, đều chỉ thấy đó là chuyện cười lớn.
Nhưng bây giờ, những lời của Lâm Vân đã trở thành sự thật......
“Bây giờ, còn ai thấy Lamborghini của ta là đi mượn không? Còn ai cảm thấy ta đang đánh mặt sưng để giả làm người béo không?” Lâm Vân từ tốn hỏi.
Các bạn học ở đây đều như đánh trống bỏi, lắc đầu liên tục.
Bây giờ, ai còn dám chất vấn Lâm Vân?
Bây giờ, ai còn dám xem thường Lâm Vân?
Bây giờ, ai còn dám chế giễu Lâm Vân?
Tuyệt! Đối! Không! Có!
“Lâm...... Lâm Vân, rốt cuộc ngươi có thân phận gì vậy, vì sao...... vì sao đến cả mấy đại lão có tài sản hơn một tỷ cũng phải cung cung kính kính với ngươi.” lớp trưởng Lý Nhu nhịn không được hỏi.
“Đúng đó Vân Ca, ngươi...... ngươi rốt cuộc có thân phận gì vậy!” bạn học cũ ngồi cùng bàn Cao Tuyền cũng mở miệng truy vấn.
Trận chiến vừa rồi cũng làm Cao Tuyền sợ hết hồn.
Mọi người đều nhìn Lâm Vân, ai nấy đều rất muốn biết, Lâm Vân rốt cuộc có thân phận gì mà có thể khiến đám đại nhân vật ngưu bức kia phải cúi đầu với hắn.
Ngay cả Tôn Lượng và hai tên cẩu săn của hắn cũng tò mò nhìn Lâm Vân, bọn hắn cũng rất muốn biết.
“Đến nước này rồi, vậy ta nói thẳng luôn vậy, ta là chủ tịch đương nhiệm của Phân Công Ty Hoa Đỉnh Tập Đoàn ở Thanh Dương.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Chủ tịch Hoa Đỉnh?” Đám người giật mình.
“Khó trách mọi người đều gọi hắn là Lâm Đổng, thì ra hắn là chủ tịch Hoa Đỉnh!” rất nhiều bạn học lập tức hiểu ra.
“Không! Tuyệt đối không chỉ vậy, thân phận chủ tịch Phân Công Ty Hoa Đỉnh Tập Đoàn ở Thanh Dương tuy rất ngưu bức, nhưng vẫn chưa đủ để Doãn Hội Trưởng phải cúi đầu khom lưng!” một bạn học nam nói.
Tôn Lượng không nhịn được gật đầu, hắn hiểu rõ, thân phận chủ tịch Phân Công Ty Hoa Đỉnh Tập Đoàn ở Thanh Dương, có thể khiến Doãn Hội Trưởng đối đãi khách khí với Lâm Vân, nhưng chưa đủ để bọn họ khúm núm! Đây là khác biệt một trời một vực!
Lâm Vân cười cười: “Không sai, ta còn có một thân phận nữa khiến bọn họ đều e ngại, ta là cháu ngoại của Liễu Chí Trung.” “Cháu...... cháu ngoại của Liễu Chí Trung?” “Tê tê!” Nghe đến đây, các bạn học ở đây không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Liễu Chí Trung là nhân vật nào? Người giàu nhất Tây Nam đấy!
Lâm Vân vậy mà lại là cháu ngoại của người giàu nhất!
Bọn họ, vậy mà lại có một bạn học là cháu ngoại của người giàu nhất?
Đồng thời mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao cả Doãn Hội Trưởng đều phải khúm núm!
Lúc này, không ai còn dám chất vấn Lâm Vân nữa.
Bây giờ mọi người mới hiểu, trong đám bạn học người thật sự nổi bật không phải là Tôn Lượng mà là Lâm Vân!
Nói một cách chính xác, tài lực của Tôn Lượng căn bản không có khả năng so sánh với Lâm Vân!
“Bịch!” Tôn Lượng nghe đến đây thì trực tiếp tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế salon.
Trời ạ, Lâm Vân lại là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, hắn không dám tưởng tượng, những thù hằn trước đây mà hắn đã từng khi dễ Lâm Vân, nếu Lâm Vân tìm hắn tính sổ thì hắn sẽ gánh nổi sao?
Hai tên cẩu săn Khương Đại Bình và Triệu Tử Minh của Tôn Lượng biết được thân phận của Lâm Vân thì bị dọa đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai chân run cầm cập.
“Đi thôi, mọi người đừng ngẩn ra đó nữa, rượu trên bàn, mọi người cứ thoải mái uống, đều là ta mời!” Lâm Vân lên tiếng.
“Được! Được!” mọi người nhao nhao gật đầu, coi lời nói của Lâm Vân như mệnh lệnh.
“Vân Ca, ta rót rượu cho ngươi.” Tôn Lượng vội vàng nặn ra nụ cười khó coi, chạy đến rót cho Lâm Vân một ly rượu Laphroaig 82, rồi lại rót cho mình một ly.
Rõ ràng, hắn muốn nịnh nọt Lâm Vân, để Lâm Vân tha thứ cho hắn.
“Vân Ca, trước kia ta còn trẻ tuổi nông nổi, nên đã gây ra nhiều chuyện đắc tội Vân Ca, ta xin kính Vân Ca một chén, xem như tạ lỗi.” Tôn Lượng nâng ly.
“Khoan đã!” Lâm Vân khoát tay.
Sau đó, Lâm Vân quay đầu nói với nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh: “Đi lấy một chai rượu cồn thấp màu đỏ đến đây.” Nhân viên phục vụ làm theo, rất nhanh một chai rượu cồn thấp màu đỏ được đưa tới.
“Tôn Lượng, Laphroaig 82 cậu đừng nghĩ tới uống, cậu còn chưa xứng! Cậu uống thứ này mới hợp, vừa hợp với cấp bậc của cậu.” Lâm Vân vừa nói, vừa đặt chai rượu cồn thấp lên bàn.
Mặt Tôn Lượng nghẹn đến đỏ bừng, hắn cảm nhận được Lâm Vân đang nhục nhã trắng trợn hắn, nhưng lại không dám nói gì.
“Còn về việc muốn ta tha thứ cho cậu, ta chỉ có thể nói với cậu rằng, cậu chỉ sợ đang nằm mơ thôi.” Lâm Vân cười lạnh.
“Không sai Vân Ca, Tôn Lượng và đám cẩu săn của hắn, hồi cấp ba đã khi dễ bọn ta thế nào, chắc chắn Vân Ca còn nhớ, bọn họ tuyệt đối không thể tha thứ!” Cao Tuyền tức giận nói.
Những chuyện bị ức hiếp hồi cấp ba để lại một bóng ma tâm lý rất lớn cho Cao Tuyền, cũng tạo thành ảnh hưởng lớn đến cuộc đời hắn.
Chỉ là trước đây Cao Tuyền không có khả năng báo thù.
Bây giờ Lâm Vân phát đạt, cũng khiến Cao Tuyền nhìn thấy hy vọng báo thù.
Tôn Lượng nghe Cao Tuyền nói xong thì sắc mặt lập tức âm trầm.
Khương Đại Bình, một trong hai tên cẩu săn phía sau Tôn Lượng, càng chỉ vào Cao Tuyền hét lớn:
“Cao Tuyền, thằng nhóc con mày muốn chết đúng không!” “Khương Đại Bình, tao thấy là mày muốn chết, đến giờ mà vẫn còn dám ngang ngược!” sắc mặt Lâm Vân trở nên âm trầm nhìn Khương Đại Bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận