Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 594: kế hoạch

“Năm phần? Thạch Dã Quân, cái này… cũng quá nhiều rồi.” Sắc mặt của Hắc Xuyên Trạch có chút khó coi.
“Nhiều? Hắc Xuyên Quân tốt nhất nên suy nghĩ một chút, nếu như chúng ta không đi kiếm được phương thuốc, các ngươi cái gì cũng không có được, mà lại không đủ lợi ích, ngươi cảm thấy sư huynh của ta sẽ ra tay sao?” Thạch Dã nói.
“Cái này… được thôi, ta đồng ý!” Hắc Xuyên Trạch suy tư một lúc rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Hắn biết Thạch Dã nói không sai, nếu không có bọn họ đi tìm phương thuốc, thì cái gì cũng chẳng có.
“Rất tốt, Hắc Xuyên Quân ngươi sắp xếp một chút đi, ta phải lập tức rời khỏi đế đô, trở về Đông Doanh, đích thân mời sư huynh ta.” Người áo đen Thạch Dã nói.
“Nhưng mà… Thạch Dã Quân bây giờ ngươi đang bị thương, không dưỡng thương trước rồi lên đường sao?” Hắc Xuyên Trạch hỏi.
“Yên tâm, trên đường trở về, ta sẽ chữa thương, hiện tại đã đánh rắn động cỏ rồi, nên chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài!” Người áo đen Thạch Dã nói.
“Được, ta sẽ sắp xếp ngay” Hắc Xuyên Trạch gật đầu đồng ý…
Một bên khác.
Trong nơi ở của Hắc Xuyên Nại Tử.
Một lão giả tóc hoa râm, vội vàng đi tới.
“Tiểu thư, Thạch Dã ninja đi giết Lâm Vân đã trở về rồi, bất quá xem ra, hẳn là thất bại.” Lão giả nói.
“Tốt.” Hắc Xuyên Nại Tử nghe được tin tức này, ngược lại trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một chút vui thích.
Đối với Hắc Xuyên Nại Tử mà nói, nếu như cha nàng cùng em trai thành công giết Lâm Vân, đồng thời đoạt được phương thuốc, vậy sau này toàn bộ gia tộc Hắc Xuyên, sẽ không còn chuyện gì liên quan đến Hắc Xuyên Nại Tử!
Cho nên, trước khi hành động lần này, Hắc Xuyên Nại Tử đã rất không mong muốn Lâm Vân bị giết.
Nàng đã chuẩn bị tốt kế hoạch, muốn lợi dụng Lâm Vân để đạt được mục đích của nàng, nàng cần phải nhờ chính mình, đi đến đỉnh cao!
“Nếu nhiệm vụ của bọn họ đã thất bại, vậy nhiệm vụ của chúng ta, liền có thể chính thức bắt đầu, Phúc bá, những chuyện ta an bài, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Hắc Xuyên Nại Tử hỏi.
“Đã chuẩn bị xong.” Lão giả gật gật đầu.
“Nhưng mà tiểu thư… làm như vậy, sẽ hi sinh cả hạnh phúc của cô đó, tiểu thư hay là nên suy nghĩ lại đi.” Lão giả khuyên nhủ một cách chân thành.
“Ý ta đã quyết, dù có phải trả giá lớn hơn nữa! Ta cũng không từ chối, ta muốn lợi dụng hắn, để đi đến đỉnh cao của cuộc đời! Chờ sau khi ta lớn mạnh rồi, ta sẽ đem gia tộc Hắc Xuyên giẫm dưới chân, ta sẽ thâu tóm lại gia tộc Hắc Xuyên! Ta muốn để cho cha ta phải hiểu ra rằng, việc xem thường ta, việc không xem ta ra gì, không trọng dụng ta, là một quyết định sai lầm khiến ông ta hối hận!” Hắc Xuyên Nại Tử nói, trong đôi mắt đẹp ánh lên một luồng ánh sáng kinh người!
Lão giả chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hắn biết, tiểu thư nhà mình đã bị phẫn nộ và không cam lòng làm cho mờ mắt, nên mới liều lĩnh như vậy.
“Phúc bá, người từ nhỏ đã chứng kiến ta lớn lên, ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, người nhất định phải giúp ta đến cùng!” Trong đôi mắt trong trẻo của Hắc Xuyên Nại Tử lóe lên vẻ kiên định.
“Đương nhiên rồi, lão già này dù có phải đánh đổi cả cái mạng này, cũng sẽ giúp tiểu thư đến cùng, ta đi sắp xếp nốt những việc còn lại đây.” Lão giả nói…
Một bên khác.
Trong biệt thự của Lâm Vân.
Lâm Vân ngồi xuống khoảng một tiếng, mới chậm rãi mở hai mắt ra.
Trải qua một giờ vận công, cộng thêm tác dụng của đan dược, thương thế của Lâm Vân đã khôi phục được không ít.
Lúc này sắc mặt của Lâm Vân, cũng đã hồi phục từ màu đen, chỉ là có vẻ hơi tái nhợt.
Trong một giờ này, Tần Thi luôn yên lặng ngồi đối diện Lâm Vân.
Tần Thi thấy sắc mặt của Lâm Vân đã khá hơn nhiều, cô mới miễn cưỡng an tâm.
“Lâm Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại ra nông nỗi này?” Tần Thi vội vàng hỏi.
“Là gia tộc Hắc Xuyên, bọn chúng đã mời sát thủ từ Đông Doanh đến giết ta.” Lâm Vân đáp.
“Cái gì?! Gia tộc Hắc Xuyên!” Tần Thi che miệng nhỏ, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc.
Ngay sau đó, Tần Thi có chút áy náy nói: “Cái này… Tại mình hết, trước đó vì giúp mình, mà anh mới đắc tội với tên Hắc Xuyên Tiểu Lang kia.”
“Đừng có suy nghĩ linh tinh, chuyện này thật sự không trách cô, gia tộc Hắc Xuyên ra tay với tôi, là vì bọn họ nhắm đến thần tiên thủy của tôi.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Đây chính là đạo lý thất phu vô tội, mang ngọc có tội.
Thần tiên nước uống của Lâm Vân cực kỳ hot, chắc chắn sẽ bị vô số người nhòm ngó, thậm chí về sau có thể vì chuyện này mà còn gây ra nhiều phiền toái lớn hơn nữa, tất nhiên sẽ có rất nhiều thế lực lớn trong và ngoài nước, muốn có được công thức thần tiên thủy.
Cho nên, về sau Lâm Vân phải càng thêm cẩn trọng mới được.
Tần Thi nghe đến đây mới vỡ lẽ.
“Cái gia tộc Hắc Xuyên đáng chết này, ta sẽ đi tìm ông nội của ta! Để ông nội ta nghĩ cách thu thập bọn chúng!” Tần Thi giận dữ đứng dậy.
“Không cần đâu Tần Thi, chuyện này cứ giao cho tôi tự mình giải quyết đi.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân hiểu rõ, Tần gia tuy ở đế đô có được địa vị cực cao, nhưng gia tộc Hắc Xuyên có thân phận đặc thù, Tần gia cũng không tiện đối phó với bọn chúng.
“Bất quá, thật không ngờ rằng Tần Thi cô cũng quan tâm tôi đến như vậy nha.” Lâm Vân nhếch mép cười.
Hai má của Tần Thi đỏ ửng lên.
“Anh bị người ta ám sát, còn cười được!” Tần Thi hờn dỗi trừng mắt nhìn Lâm Vân.
“Yên tâm đi, món nợ này, tôi nhớ kỹ!” Ánh mắt Lâm Vân ngưng lại, trong đôi mắt hiện lên một tia sắc lạnh.
Trước đây gia tộc Hắc Xuyên mấy lần đối phó với Lâm Vân, Lâm Vân chỉ cho bọn chúng một chút giáo huấn mà thôi, coi như bỏ qua.
Nhưng lần này, bọn chúng lại muốn đẩy mình vào chỗ chết, hơn nữa còn suýt thành công.
“Hay là tôi quá nhân từ!” Lâm Vân nghiến răng thì thầm.
Có đôi khi, Lâm Vân không muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, nhưng đối phương lại không nghĩ vậy!
Nếu Lâm Vân sớm nghĩ cách diệt trừ gia tộc Hắc Xuyên, sao lại xảy ra chuyện hôm nay? Sao để Lâm Vân suýt mất mạng?
Có người sẽ nói Lâm Vân đối xử với địch nhân quá ác, làm việc không cho người ta đường lui, người thành đại sự, ai không phải là người sát phạt quyết đoán? Không quyết đoán thì sao thành được đại sự?
Nhân từ với địch nhân, hậu quả chính là, thả người đi, rồi để người ta liên tục trả thù mình, lâm vào vô tận phiền phức, thậm chí để người thân, người yêu, bạn bè của mình đều rơi vào nguy hiểm!
Nhân từ là dùng để đối đãi với người yêu, bạn bè, người thân, còn không phải dùng cho địch nhân!
“Được thôi, nếu anh đã nói vậy, thì tôi tin là anh có thể giải quyết tốt, nếu có gì cần tôi giúp, nhớ nói với tôi.” Tần Thi nói.
Dừng một lát, Tần Thi lại vội vàng bổ sung thêm: “Còn nữa, đừng có suy nghĩ linh tinh, tôi giúp anh, là vì trước kia anh đã giúp tôi, tôi nợ anh ân tình mà thôi!”
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Lâm Vân nhếch miệng cười.
“Đúng rồi, anh định làm sao đối phó với gia tộc Hắc Xuyên?” Tần Thi hỏi.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau, ngày mai tôi sẽ đích thân đi gặp bọn chúng.” Lâm Vân khép hai mắt lại…
Bởi vì Lâm Vân còn đang bị thương, Tần Thi cũng không quấy rầy thêm.
Sau khi Tần Thi rời đi, Lâm Vân lại tiếp tục tiến vào trạng thái chữa thương.
Đương nhiên, trước khi vào trạng thái chữa thương, Lâm Vân còn gọi điện cho Lưu Ba, để anh ta giúp mình sắp xếp một vài việc.
Gia tộc Hắc Xuyên muốn giết chết mình, món nợ này, Lâm Vân đương nhiên có thể coi như xong!
Ngay sau đó, Lâm Vân cũng âm thầm tổng kết lại trận chiến này.
Mặc dù trận chiến này, làm Lâm Vân bị thương khá nặng, nhưng Lâm Vân không hề hối hận về lựa chọn của mình.
Bản thân mình đã không dùng kiếm linh, để cơ hội cuối cùng của kiếm linh không bị lãng phí, con bài tẩy này vẫn còn có thể giữ lại trong tay của Lâm Vân!
Mà hơn nữa trận chiến này, giúp Lâm Vân phát hiện ra một điều khiến người khác kinh ngạc hơn nữa, ngọc bội vậy mà có thể bổ sung nội lực cho mình trong lúc chiến đấu!
“Cái này thật sự là một bảo bối mà!” Lâm Vân lấy ngọc bội ra, vẻ mặt tươi cười.
Trước đây mỗi lần chiến đấu, Lâm Vân lo lắng nhất điều gì? Đó chính là cảnh giới của bản thân còn thấp, dẫn đến việc bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ quá, sẽ tiêu hao nội lực một cách kinh người, làm cho Lâm Vân không thể kéo dài tác chiến.
Sức chiến đấu mạnh mà không bền thì cũng vô dụng thôi!
Nếu gặp phải đối thủ có thực lực yếu hơn thì không nói, một khi gặp phải đối thủ ngang tầm, Lâm Vân cũng chỉ có thể gắng gượng một lúc, sau đó sẽ hết sạch nội lực.
Nhưng có ngọc bội rồi, thì vấn đề này sau này sẽ được giải quyết dễ dàng, ngược lại Lâm Vân còn có thể làm đối phương phải chết vì hao tổn!
Phát hiện này, tuyệt đối là thu hoạch lớn nhất trong trận chiến này!
Mặt khác, qua trận chiến này, Lâm Vân mới biết được, không chỉ có nước mình có cao thủ, nước khác cũng có những cao thủ giống như tu sĩ, ít nhất là Đông Doanh có!
Điều này cũng khiến cho Lâm Vân càng thêm cảm thấy có chút cấp bách, thực lực của mình, vẫn còn quá thấp, nhất định phải mau chóng nâng cao thực lực, mới có thể đối mặt với càng nhiều nguy cơ hơn nữa!…
Một đêm hồi phục, vết thương của Lâm Vân cũng đã dịu đi không ít, sau đó nghỉ ngơi một thời gian nữa là có thể hoàn toàn bình phục.
Sáng ngày hôm sau.
Tại gia tộc Hắc Xuyên.
“Thưa cha, theo lệnh của người, chúng ta đã đưa Thạch Dã Quân lên thuyền về Đông Doanh ngay trong đêm rồi.” Hắc Xuyên Tiểu Lang nói.
“Rất tốt, bây giờ chỉ cần đợi đến khi sư huynh của Thạch Dã tới là, lúc đó chính là ngày tàn của thằng Lâm Vân kia!” Hắc Xuyên Trạch lộ ra nụ cười tươi.
“Cha, sư huynh của Thạch Dã Quân, lợi hại lắm đúng không? Chẳng lẽ không phải là đối thủ của Lâm Vân chứ?” Hắc Xuyên Tiểu Lang lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi, sư huynh của Thạch Dã Quân, lợi hại hơn Thạch Dã nhiều, anh ta ra tay, nhất định có thể giải quyết được, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đợi anh ta đến là được.” Hắc Xuyên Trạch nói chắc như đinh đóng cột!
Ngay lúc đó, một tên gia nhân vội vàng chạy vào.
“Thưa gia chủ, chủ tịch tập đoàn Vân Diệu đang dẫn người tới trước cửa, muốn người ra tiếp kiến!” Người gia nhân nói một cách vội vàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận