Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 336: chém Mộ Dung Dật

Chương 336: Giết Mộ Dung Dật
“Phanh!”
Lại một quyền đối chọi nảy lửa vang lên.
Mộ Dung Dật mặt mày trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, Mộ Dung Dật đã bị thương, nhiều nhất chỉ còn bảy thành thực lực, tình thế lên xuống, hắn đã bại chắc rồi.
“Ngươi thua rồi.” Lâm Vân bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộ Dung Dật.
“Tiểu tử, dù ngươi có đánh bại ta thì sao? Sau lưng ta là toàn bộ Mộ Dung gia tộc, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn cút ra ngoài, nếu ngươi dám giết ta, dám giết bất cứ ai của Diệp Gia, chính là khiêu chiến cả Mộ Dung gia tộc, ngươi nhất định sẽ thân bại danh liệt!” Mộ Dung Dật ác độc nói.
“Xin lỗi, mạng của ngươi và mạng của Diệp Gia, ta đều định đoạt hết rồi, Da Tô đến cũng vô dụng, ta! Nói!!” Trong mắt Lâm Vân lóe lên sát ý vô tận.
“Muốn giết ta? Nằm mơ!” Mặt Mộ Dung Dật lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Sinh mệnh cấm thuật, cho ta ra!” Mộ Dung Dật hét lớn một tiếng.
Khi hét to lên, khí tức của Mộ Dung Dật đột nhiên tăng vọt.
Sinh mệnh cấm thuật là chiêu thức lấy việc thiêu đốt sinh mệnh lực làm cái giá, sau khi thi triển, có thể tăng thực lực của bản thân trong một thời gian ngắn. Nhưng hậu quả là sinh mệnh sẽ bị bào mòn, một khi thi triển, nhiều nhất chỉ còn sống được thêm mười năm sẽ chết.
Chiêu này học rất dễ, nhưng tu sĩ bình thường tuyệt đối không tùy tiện sử dụng, trừ phi bị dồn vào đường cùng, liều mạng một phen.
Việc Mộ Dung Dật đã tung cả sinh mệnh cấm thuật ra, hiển nhiên đã bị dồn đến bước đường cùng.
“Tiểu tử, nhận lấy cái chết!” Mộ Dung Dật sau khi thi triển sinh mệnh cấm thuật xong, liền chủ động lao vào Lâm Vân.
Diệp Quảng Đức và Diệp Như Long phụ tử thầm cầu nguyện Mộ Dung Dật có thể cầm cự được đến khi Trịnh Kỷ gọi cứu viện đến, chỉ cần cứu viện tới kịp thì cục diện có thể sáng sủa hơn.
Giữa sân, “Phanh phanh phanh!”
Mộ Dung Dật và Lâm Vân lại giao chiến với nhau. Mộ Dung Dật sau khi thi triển sinh mệnh cấm thuật, thực lực lúc này có thể sánh với cảnh giới thực đan, vì thế hắn và Lâm Vân nhất thời khó phân cao thấp.
“Ha ha, thoải mái!” Lâm Vân lại tươi cười đầy mặt, không hề hoảng hốt.
Với Lâm Vân mà nói, thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là kinh nghiệm thực chiến, việc đối chiến với Mộ Dung Dật hiện tại vừa hay có thể tăng thêm kinh nghiệm thực chiến của mình.
Đúng lúc này, Mộ Dung Dật chớp lấy một sơ hở của Lâm Vân, vung một chưởng về phía Lâm Vân.
“Đông đông đông!”
Lâm Vân liền lùi lại mấy bước, mỗi bước chân lùi lại đều giẫm nứt nền gạch.
Cá mập trắng đứng phía sau xem trận, nhìn thấy cảnh này liền vội vàng tiến lên đỡ Lâm Vân.
“Vân Ca, để ta cùng anh đồng loạt ra tay, hai chúng ta liên thủ nhất định có thể đánh bại hắn.” cá mập trắng nói.
“Không cần, ta vẫn còn át chủ bài chưa dùng.” Lâm Vân lộ ra một nụ cười, không hề khẩn trương.
Ngay sau đó, Lâm Vân tháo Xích Huyết kiếm ở sau lưng xuống.
“Đốt!” Bảo kiếm rời vỏ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân sử dụng Xích Huyết kiếm trong thực chiến.
“Mộ Dung Dật, ngươi có thể ép ta phải dùng Xích Huyết kiếm, dù có chết, ngươi cũng đủ kiêu ngạo rồi.” Lâm Vân nheo mắt nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp vung một kiếm đâm tới.
“Kiếm!” Mộ Dung Dật con ngươi bỗng co rút, hắn không hề tinh thông bất cứ loại vũ khí nào.
Nhưng kiếm đã đâm tới, Mộ Dung Dật không còn cách nào, hắn liên tục lùi về sau, đồng thời chộp lấy một cây gậy bóng chày trên giá gần đó để cản một kiếm này.
“Đốt!” Gậy bóng chày và Xích Huyết kiếm va chạm, ngay lập tức gậy bóng chày bị chém làm hai khúc, nhưng Xích Huyết kiếm không hề dừng lại, trực tiếp xuyên thủng phòng ngự cơ thể của Mộ Dung Dật, đâm vào lồng ngực.
Chỉ trong chớp mắt, máu tươi chảy lênh láng.
“Sao... sao lại sắc bén đến vậy!”
Hai mắt Mộ Dung Dật trừng lớn, hắn không ngờ kiếm trong tay Lâm Vân lại dễ dàng chém gậy bóng chày làm đôi như vậy, lực dư còn tùy tiện phá tan được phòng ngự cơ thể của hắn.
Sau một khắc, đầu Mộ Dung Dật gục xuống, trực tiếp tắt thở, dù sao kiếm đã đâm xuyên tim hắn.
Mộ Dung Dật cứ thế mất mạng!
Kẻ giết người, Lâm Vân!
Lâm Vân rút Xích Huyết kiếm ra, Mộ Dung Dật theo đó ngã gục xuống mặt đất, máu tươi loang lổ khắp nơi. Kỳ lạ là, trên Xích Huyết kiếm không hề dính một chút máu nào, không hổ là bảo kiếm.
Lâm Vân ngẩng đầu lên, lẩm bẩm: “Cô lang, người giết ngươi đã chết rồi! Nếu ngươi có linh thiêng trên trời cũng có thể an nghỉ.”
Dù đã báo thù cho Cô Lang, nỗi bi thương trong lòng Lâm Vân cũng không hề giảm bớt.
Sau khi bi thương chuyển hóa thành phẫn nộ, Lâm Vân muốn tất cả những kẻ liên quan phải trả một cái giá đắt thảm thương!
Giờ phút này, toàn trường chìm vào im lặng như tờ.
Diệp Như Long, Diệp Quảng Đức, Mộ Dung Mỹ, thậm chí cả đám thương ngạc đều xanh mặt.
“Đáng chết, Dật Thúc mạnh đến thế mà lại bị hắn giết chết, tên sát tinh này sao mà mạnh vậy!” Diệp Như Long vừa ước ao vừa ghen tị.
Trong mắt Diệp Như Long, Lâm Vân vốn chỉ là một tên phế vật con nhà giàu, chẳng có bản lĩnh gì, hắn luôn xem thường Lâm Vân.
Nhưng bây giờ, thực lực của Lâm Vân đã vượt xa hắn, khiến hắn phải ngước nhìn, thậm chí không theo kịp! Điều này khiến Diệp Như Long trong lòng vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, Mộ Dung Dật là chỗ dựa võ lực mạnh nhất của bọn họ, Mộ Dung Dật vừa chết, bọn họ liền mất đi chỗ dựa.
“Sao người gọi đến cứu viện vẫn chưa tới!” Diệp Quảng Đức cũng sốt ruột như lửa đốt.
Mộ Dung Dật vừa ngã xuống, dựa theo tình thế bây giờ thì người Trịnh Kỷ gọi đến chính là chỗ dựa và hy vọng cuối cùng của bọn họ. Chỉ cần viện binh tới, bọn họ sẽ có thể giết chết Lâm Vân, xoay chuyển cục diện.
Dù tu sĩ có lợi hại thì cũng không thể chống lại vũ khí nóng của tu sĩ hư đan cảnh.
Lý do thời đại mạt pháp tu sĩ ngày càng ít cũng là vì vũ khí nóng quá mạnh, việc tu luyện không còn đạt đủ tỷ lệ hiệu quả nữa.
Một tu sĩ bình thường mất mười mấy năm tu luyện mới đến hư đan cảnh, một người bình thường cầm một khẩu súng có thể hạ gục được họ.
“Diệp Gia Chủ đừng nóng, chắc là sắp đến rồi.” Trịnh Kỷ liếc đồng hồ một cái.
“Phanh!”
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy mạnh ra.
“Viện binh đến rồi! Chắc chắn là viện binh đến!” Diệp Quảng Đức kích động nhìn về phía cửa.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía cửa, mặt đầy chờ đợi.
Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, một đội vũ trang xông vào trong phòng, sau đó bao vây cả căn phòng.
“Tình huống thế nào? Đây không phải là thuộc hạ của Lý Trạch Lương sao?” mọi người vẻ mặt nghi hoặc vô cùng.
Đây căn bản không phải là cứu viện mà bọn họ đã gọi.
“Diệp Gia Chủ, đây là người mà ông đã gọi đến sao?” Trịnh Kỷ nhìn Diệp Gia Chủ.
“Ta... ta không có gọi!” Diệp Quảng Đức cũng mộng mị cả mặt.
Lúc này, nam tử dẫn đầu đi đến trước mặt Lâm Vân.
“Lâm tiên sinh!” Nam tử đó cúi người chào Lâm Vân.
“Dát!”
Sau khi chứng kiến cảnh này, mọi người ở đó đều hóa đá, đây là chuyện gì vậy, chẳng lẽ những người này là Lâm Vân gọi đến?
Đặc biệt là Diệp Như Long phụ tử, mặt mũi càng tràn đầy kinh ngạc và khó hiểu.
“Lâm Vân hắn làm gì có năng lực như vậy? Sao lại có thể điều động được những người này? Rốt cuộc là chuyện gì!” Diệp Như Long nghiến răng gầm nhẹ.
Đúng lúc này, một nhóm người mặc vest, trên cổ áo đeo huy hiệu đi vào. Người đi đầu là Lục Thành, mọi người đều nhận ra.
“Lão Lục, ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy.” Trịnh Kỷ đứng dậy cười.
“Lão Trịnh, tôi đến mời cậu đi uống trà thôi.” Lục Thành mặt nghiêm túc.
“Lão Lục, cậu nói đùa gì vậy, hai anh em chúng ta ai mà lạ gì nhau nữa.” Trịnh Kỷ mặt vẫn tươi cười.
“Cậu thấy tôi giống đang nói đùa sao?” Sắc mặt Lục Thành trầm xuống.
Ngay sau đó Lục Thành vung tay lên: “Bắt hết lại.”
“Vâng!” Người phía sau Lục Thành lập tức xông lên, đè Trịnh Kỷ lại.
Lục Thành tiếp tục nói: “Còn có Trương Tuyền, Ngô Vĩ Quang... tất cả mang hết đi cho tôi!”
Bảy tám nhân vật quan trọng trên bàn đều bị khống chế.
Những nhân vật này, người nào cũng có sức nặng khiến cả Kim Đô phải rùng mình. Gặp phải hành động của Lục Thành, sắc mặt của tất cả mọi người trở nên vô cùng khó coi.
“Lục Thành! Anh đang làm gì vậy! Đã bắt một lúc nhiều nhân vật quan trọng của Kim Đô như vậy, chẳng lẽ anh muốn cả Kim Đô phải ngừng trệ sao? Anh to gan quá rồi đấy? Ai cho anh cái gan này!” Trịnh Đại Thanh quát lớn.
“Lão Trịnh, người của Lý Lão nhà cậu đều xuất động rồi, chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhìn ra sao? Đây là ý của Lý Trạch Lương.” Lục Thành vừa cười vừa nói.
“Cái gì! Lý Lão!” Trịnh Thư Kỷ kinh hãi.
Mọi người ở đó nghe xong thì kinh hãi không thôi, hóa ra đám người vừa xông vào kia là do Lý Lão phái tới?
Trời ơi, sao Lý Lão đột nhiên lại nhúng tay vào?
“Tại sao lại thành ra thế này!” Diệp Quảng Đức và Diệp Như Long cũng lo lắng không yên.
Những người này đều là mạng lưới quan hệ của Diệp Gia, thậm chí là cả mạng lưới quan hệ của Mộ Dung gia. Những người này bị bắt đi đồng nghĩa với việc mạng lưới quan hệ của Diệp Gia, thậm chí cả Mộ Dung gia đều gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận