Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 497: mất mặt

“Ngươi không tin? Đi, vậy ta sẽ gọi điện thoại cho công ty, để bọn họ liên hệ công ty quan hệ xã hội làm ầm lên một chút, đại tiểu thư Tần gia chủ động ôm ấp yêu thương một người đàn ông.” Lâm Vân cười nói.
“Đừng! Coi như... coi như ta van ngươi, được chưa.” Thanh âm của Tần Thi rất nhỏ.
Tần Thi phát hiện, cho dù tính tình cô lớn đến đâu, khi đối mặt với Lâm Vân, cô vẫn bị Lâm Vân làm cho hết cách. Nàng tức giận, nhưng vẫn không thể làm gì.
“Đi, đùa với ngươi thôi.” Lâm Vân nhếch mép cười.
“Ngươi… ngươi dám đùa với ta, ngươi không biết ta là đại tiểu thư Tần gia sao!” Tần Thi tức giận giơ hai bàn tay trắng như phấn lên, đấm loạn trên vai Lâm Vân.
“Ôi, đau! Đau!” Mặc dù chỉ như gãi ngứa cho Lâm Vân, nhưng Lâm Vân vẫn rất phối hợp làm ra vẻ đau đớn… Xe chạy một mạch đến Đại khách sạn Phú Lâm Cung.
Rõ ràng Tần Thi không phải lần đầu đến đây, quản lý đại sảnh lập tức nhận ra cô, và dành cho cô sự phục vụ nhiệt tình nhất.
Tại quầy lễ tân đại sảnh.
Quản lý đại sảnh đang giúp Tần Thi tra phòng riêng, thì một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Tần Thi, thật là cậu à!” Lâm Vân quay đầu nhìn lại, trước mắt là một nam một nữ, nam cao khoảng một mét tám, mặc bộ vest cao cấp đặt may, đeo đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn, hốc mắt sâu, trông rất lịch lãm.
Nữ có mái tóc màu vàng kim, dáng người cao gầy, tạo cảm giác con lai, khuôn mặt trông xinh đẹp, nhưng hơi thiếu tự nhiên, chắc là đã qua phẫu thuật thẩm mỹ.
Tần Thi nghe tiếng gọi cũng quay lại.
“Ồ, là Hàn An Lôi à, không phải cậu đang đi du lịch Đông Doanh Quốc với vị hôn phu sao?” Tần Thi vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy, hôm nay mới về, vừa xuống máy bay, chồng mình nói muốn ăn trưa, nên vừa xuống máy bay bọn mình liền đến đây luôn.” Hàn An Lôi cười đáp.
Sau đó, Hàn An Lôi nhìn sang Lâm Vân bên cạnh Tần Thi.
“Ồ, tiểu thư Tần gia của chúng ta, vậy mà lại cùng một chàng trai bằng tuổi ra ngoài ăn cơm, đúng là tin hot đó, chắc đây là bạn trai cậu nhỉ?” Hàn An Lôi vừa nói, vừa đánh giá Lâm Vân từ trên xuống dưới, sau đó che miệng cười nói: “Tần Thi, gu của cậu cũng kém quá đấy? Vậy mà chọn một tên cặn bã làm bạn trai? Cao mới mét bảy à? Vẻ ngoài thì quá bình thường, mà đã bình thường lại còn ăn mặc bình thường.” Tần Thi nghe vậy, sắc mặt có chút không được tự nhiên.
Lâm Vân cũng hơi cau mày, ban đầu Lâm Vân còn tưởng là bạn của Tần Thi, nhưng xem ra quan hệ của hai người chẳng ra sao cả? Nếu không cô gái tên Hàn An Lôi này đã không cố tình nói móc Tần Thi như vậy.
“Tôi đâu có dựa vào mặt để kiếm cơm, lớn lên đẹp trai để làm gì?” Lâm Vân lên tiếng.
“Phụt!” Vừa dứt lời, Hàn An Lôi cùng bạn trai đều che miệng cười ồ lên.
“Lâm Vân! Đừng nói nữa!” Tần Thi kéo tay Lâm Vân từ phía sau, có vẻ như cô cảm thấy Lâm Vân đang làm cô mất mặt.
“Ôi, sao lại có mùi chua thế này.” Hàn An Lôi hít hà mũi.
Rồi Hàn An Lôi xấn đến trước mặt Lâm Vân.
“A, thì ra mùi chua từ người cậu phát ra, trời ạ, đây là thế kỷ 21 rồi, mà vẫn còn người luộm thuộm như cậu sao? Chắc không phải là dân quê mới lên đó chứ.” Hàn An Lôi che mũi, khinh bỉ nhìn Lâm Vân.
Sau đó, Hàn An Lôi quay sang Tần Thi.
“Tần Thi, dạo này gu của cậu nặng quá nhỉ, đường đường là đại tiểu thư Tần gia, vậy mà lại yêu đương với người như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải là mất hết thể diện của nhà Tần sao!” Hàn An Lôi che miệng cười khẩy.
Sắc mặt của Tần Thi lại càng trở nên khó coi, và cô cũng không có lý do gì để phản bác, dù sao cô đang đi cùng Lâm Vân.
Lúc này, bạn trai của Hàn An Lôi là Hắc Xuyên Tiểu Lang, cười và tiến lên nói: “Tiểu thư Tần Thi, nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu cho cô mấy người đẹp trai.” “Không cần!” Tần Thi lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Tần Thi, bọn mình còn phải ăn cơm với chồng mình, khi khác nói chuyện nha.” Hàn An Lôi nói xong, liền kéo tay bạn trai, tươi cười bước vào.
Sau khi hai người Hàn An Lôi rời đi.
“Lâm Vân, anh có biết không, mặt mũi của tôi mất hết rồi! Anh có biết không, tôi với con Hàn An Lôi đó không ưa gì nhau, lần này vậy mà lại để cô ta chế giễu!” Tần Thi tức giận giậm chân.
“Tại tôi à.” Lâm Vân bất lực dang tay.
Lâm Vân bình thường tuy ăn mặc không xa xỉ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, hôm nay quả thật vì luyện đan mà khiến Lâm Vân ra nhiều mồ hôi, đi vội ra ngoài nên mới có chút mùi mồ hôi trên người, Lâm Vân cũng rất bất đắc dĩ...
Lâm Vân hiểu, bây giờ Tần Thi đang nghĩ là Lâm Vân đã làm cô mất mặt, lại còn ngay trước mặt kẻ thù.
Nhưng hành vi của hai người Hàn An Lôi này cũng khiến Lâm Vân rất khó chịu, cô ta không chỉ đang ép Tần Thi, mà còn chế nhạo cả Lâm Vân!
Lúc nãy, Lâm Vân định phản bác Hàn An Lôi, nhưng bị Tần Thi kéo lại, có lẽ cô ấy sợ làm như vậy sẽ càng mất mặt.
Sau khi được quản lý đại sảnh sắp xếp, Lâm Vân và Tần Thi đi vào một phòng riêng sang trọng.
“Hai vị, muốn dùng gì ạ?” Quản lý hỏi.
“Đem tất cả món đặc trưng của nhà hàng lên cho ta một phần.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Thưa tiên sinh, món đặc trưng của chúng tôi rất nhiều, lên hết thì sẽ quá nhiều.” quản lý nói.
“Không sao, dù sao thì hôm nay Tần Thi mời tôi ăn cơm.” Lâm Vân nhếch mép cười.
Nghe Lâm Vân nói vậy, trong lòng quản lý đại sảnh lập tức xem thường Lâm Vân.
Quản lý nhìn bộ dạng của Lâm Vân, trong lòng hắn cũng cảm thấy Lâm Vân chỉ là một tên nhà quê, hắn rất tò mò, đường đường là đại tiểu thư Tần gia, sao lại đi ăn cơm với một người nhỏ bé ở tầng lớp dưới như vậy?
Chỉ là hắn ngại không hỏi ra thôi.
Hắn đoán rằng, chắc là tên tiểu tử này bằng cách nào đó lừa được cô Tần đây một bữa ăn, nên mới ra sức tạo nét.
“À đúng rồi, cho tôi thêm một chai... rượu vang đỏ Bạch Mã Tửu Trang 1947.” Lâm Vân lại bổ sung.
Nghe Lâm Vân gọi rượu, quản lý trong lòng không khỏi thở dài, bởi vì giá đấu giá chai rượu này tương đương một chiếc xe sang, cho dù là nhà hàng của bọn họ, cũng chỉ có vài chai hiếm.
Hắn khẳng định Lâm Vân đang muốn tiêu tiền như rác của đại tiểu thư Tần gia.
Tần Thi lại không cảm thấy gì, cô biết viên thần dược vạn năng mà Lâm Vân cho ông nội cô có giá trên trời đến cả chục tỷ, nhưng Lâm Vân lại miễn phí tặng cho ông nội cô, tiền một bữa ăn chẳng khác gì muối bỏ biển.
Sau khi quản lý rời đi.
“Tiểu thư Tần gia, vừa rồi gặp hai người kia, rốt cuộc là có lai lịch gì vậy, con bé tên Hàn An Lôi đó lại dám đối đầu với cô, chẳng lẽ nó không sợ nhà Tần của cô à?” Lâm Vân hỏi dò.
“Con Hàn An Lôi đó, trước đây là bạn thân của tôi, nhưng đến khi học đại học, bạn trai nó thích tôi, còn bày tỏ với tôi nữa, thế là quan hệ giữa nó và tôi tan vỡ, trở thành kẻ thù của nhau.” Tần Thi nói.
Tần Thi nói tiếp: “Nó dám đối đầu với tôi, vì cha nó là một nhà buôn nổi tiếng, quốc tịch của nó cũng chuyển sang Đông Doanh từ lâu rồi, ở Hoa Quốc, nó được xem như người nước ngoài, nếu như đụng vào nó thì rất phiền, hơn nữa bạn trai nó là người lai Trung-Nhật, bạn trai nó cũng là con cháu của gia tộc lớn có thế lực ở Đông Doanh.” “Thì ra là vậy.” Lâm Vân bừng tỉnh ngộ ra.
Với thân phận đặc biệt của Tần gia, chắc chắn sẽ không thể tùy tiện làm chuyện ảnh hưởng đến tình hình quốc tế.
Tần Thi cũng sẽ không vì ân oán cá nhân với Hàn An Lôi mà dùng mối quan hệ gia đình để đối phó với nó, cô hiểu như vậy sẽ gây rắc rối quốc tế cho Tần gia.
“Tần Thi, tôi đi vệ sinh.” Nói xong Lâm Vân đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang nhà hàng.
Quản lý đại sảnh đang ở hành lang, nhiệt tình tiếp đón mấy vị đại lão bản.
“Quản lý, làm phiền cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?” Lâm Vân hỏi.
“Tôi đang bận, lát nữa sẽ nói cho anh biết.” Quản lý đại sảnh hời hợt qua loa đáp một câu, sau đó quay người tiếp chuyện vị đại lão bản kia, Lâm Vân nhận thấy, có vẻ như quản lý đại sảnh rất xem thường Lâm Vân? Thậm chí còn không muốn để ý đến Lâm Vân.
“Lâm Gia!” Vị đại lão bản này lại nhận ra Lâm Vân.
Vị đại lão bản này là chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn, hôm qua trong buổi họp báo, ông còn mua thần tiên nước uống!
“Lâm Gia, ngài cũng đến đây ăn cơm à!” Chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn chạy đến trước mặt Lâm Vân, tươi cười cung kính.
“Ừm.” Lâm Vân hời hợt đáp một tiếng.
Quản lý đại sảnh khi chứng kiến cảnh này thì vừa kinh hãi vừa nghi ngờ.
“Giả Đổng, cậu ta…cậu ta là ai vậy?” quản lý đại sảnh không nhịn được hỏi.
“Anh ta là chủ tịch tập đoàn Vân Diệu Y Dược, Lâm Gia đấy! Vừa rồi cậu không phải vẫn đang hóng hớt à, vị này chính là Lâm Gia bằng xương bằng thịt đấy!” Chủ tịch tập đoàn Thanh Sơn nói.
“Cái gì? Anh…anh ta là Lâm Gia?” người quản lý đại sảnh trừng mắt nhìn Lâm Vân với vẻ mặt ngơ ngác, lộ rõ vẻ không tin nổi vào mắt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận