Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 90: mối tình đầu tiệc cưới

Chương 90: Tiệc cưới tình đầu Đối với Lâm Vân mà nói, một chiếc xe tiền cũng chẳng là gì. Hơn nữa, Lâm Vân không thể nào mấy tháng mà không có xe dùng được?
Buổi chiều sau khi tan học.
Lâm Vân nhận được một số lạ gọi đến.
“Alo, xin hỏi là ai?” Lâm Vân nghe điện thoại.
“Cậu là Lâm Vân sao?” Trong điện thoại truyền ra giọng của một người phụ nữ.
“Tôi là Lâm Vân, xin hỏi cô là ai?” Lâm Vân hỏi.
“Tôi là Từ Mạn, bạn học cấp hai của cậu.” Đối phương nói.
“Từ Mạn?” Lâm Vân ngẩn người.
Đối với cái tên này, Lâm Vân không thể quên được, bởi vì nàng là mối tình đầu của mình.
Hồi lớp 7, Lâm Vân mới biết yêu, thích bạn học cùng lớp Từ Mạn.
Cô nàng Từ Mạn này không những có ngoại hình xinh xắn, mà người cũng rất hoạt bát.
Lúc đó, Lâm Vân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, viết cho Từ Mạn một lá thư tình, sau đó lén lút đặt ở bàn học của Từ Mạn.
Điều mà Lâm Vân nằm mơ cũng không ngờ tới là, Từ Mạn vậy mà hồi âm cho mình, hơn nữa còn đồng ý hẹn hò với Lâm Vân.
Đến tận bây giờ, Lâm Vân vẫn còn nhớ rõ, khi đó mình đã vui sướng và kích động đến nhường nào.
Chỉ tiếc là, mối tình này chỉ kéo dài vỏn vẹn ba tháng, Từ Mạn liền đá Lâm Vân.
Nguyên nhân là, có một nam sinh ưu tú hơn theo đuổi cô nàng, và cô nàng đã đồng ý với nam sinh kia.
Lúc đó, Lâm Vân bị sốc nặng, đi tìm nam sinh kia nói chuyện, kết quả ngược lại bị nam sinh kia đánh cho một trận.
Lâm Vân vẫn còn nhớ rõ, khi đó mình đã đau khổ suốt hơn một năm, vốn dĩ thành tích của Lâm Vân đứng đầu lớp, lần đó thành tích của Lâm Vân tụt dốc không phanh.
Đương nhiên, Lâm Vân hiện tại đã sớm quên chuyện đó rồi, đây coi như là một mẩu chuyện hồi ức thời thanh xuân.
“Từ Mạn, không biết cô gọi điện có chuyện gì không?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.
Lâm Vân tuyệt đối không nghĩ tới, Từ Mạn nhiều năm không liên lạc lại đột nhiên gọi điện cho mình.
“Lâm Vân, trưa mai 12 giờ, tôi sẽ cử hành hôn lễ ở khách sạn Thiên Lạc, mời cậu đến tham dự.” Từ Mạn nói.
“Mời tôi?” Lâm Vân khẽ giật mình.
Cô ta kết hôn mà lại còn mời mình? Lâm Vân rất kinh ngạc.
“Đúng vậy, dù sao cậu cũng là mối tình đầu của tôi, đương nhiên tôi muốn mời cậu rồi.” Từ Mạn nói.
“Ừm, tôi e là không rảnh.” Lâm Vân đáp lời.
Đối với hôn lễ này, Lâm Vân cũng chẳng có hứng thú tham dự.
“Không rảnh? Sao có thể? Tôi nghe nói cậu vẫn còn đang học đại học, mà ngày mai vừa đúng thứ bảy, sao cậu lại không có thời gian được? Hay là cậu không có tiền mừng cưới? Nếu là như vậy, thì cậu có thể không cần phải mừng cưới.” Từ Mạn nói.
Trong giọng nói của Từ Mạn, mang theo vài phần mỉa mai.
“Không có tiền mừng cưới? Ha ha.” Lâm Vân cười.
Nếu là trước kia, Lâm Vân có thể sẽ thật sự không có tiền mừng cưới, nhưng bây giờ, Lâm Vân là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam, thì sao có chuyện không có tiền mừng cưới chứ?
“Thôi được, tự cậu xem xét đi, thời gian địa điểm tôi đều đã nói cho cậu rồi đấy.” Từ Mạn nói.
Sau khi nói xong, Từ Mạn liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân suy nghĩ một chút.
“Ngày mai vừa vặn không có việc gì, vậy thì cứ đi xem sao.” Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lâm Vân quyết định đi tham dự, không vì điều gì khác, mà chỉ là để cho thanh xuân xui xẻo của mình có một cái kết thúc trọn vẹn.
Sáng ngày hôm sau, quản lý liền lái một chiếc Lamborghini Đại Ngưu hoàn toàn mới đến trước nhà của Lâm Vân.
Chiếc Lamborghini Đại Ngưu này có màu xanh lá, theo lời quản lý nói, nó được điều từ cửa hàng Lamborghini 4S ở tỉnh thành tới trong đêm.
Lâm Vân trực tiếp lái chiếc Lamborghini Đại Ngưu màu xanh lá này đi đến dự hôn lễ của Từ Mạn.
Khách sạn Thiên Lạc là một khách sạn bốn sao, đối với người bình thường mà nói, có thể tổ chức hôn lễ tại một khách sạn bốn sao đã rất là đáng nể.
Lâm Vân lái chiếc Lamborghini xanh lá nổi bật, từ từ tiến vào khách sạn Thiên Lạc.
“Oa! Chiếc Lamborghini kia đẹp và ngầu quá!” “Không biết trong xe là công tử nhà giàu nào đây!” Sự xuất hiện của chiếc Lamborghini đương nhiên là rất thu hút ánh mắt, thậm chí còn khiến vài cô gái phải thốt lên.
“Soái ca, soái ca ơi, cho em xin Wechat được không?” Lâm Vân vừa xuống xe, hai cô nàng ăn mặc hở hang và trang điểm đậm liền tiến đến xin Wechat của Lâm Vân.
“Xin lỗi, không thể.” Lâm Vân không có chút hứng thú nào phẩy tay, sau đó trực tiếp đi vào trong khách sạn.
Đối với loại phụ nữ hám giàu và vật chất này, Lâm Vân khá là phản cảm, sao Lâm Vân có thể cho các cô ta Wechat được?
Nói xong, Lâm Vân liền trực tiếp hướng vào trong khách sạn.
Ở cửa khách sạn có chỗ đăng ký mừng cưới.
“Cho hỏi đây là hôn lễ của Từ Mạn đúng không?” Lâm Vân hỏi.
“Đúng vậy thưa tiên sinh, anh có đi tiền mừng không? Mừng bao nhiêu? Tên là gì ạ?” Nam nhân ghi lễ hỏi.
“500 tệ đi, tôi tên là Lâm Vân.” Lâm Vân tùy ý đưa ra 500 tệ.
Mặc dù hiện tại Lâm Vân rất có tiền, nhưng Lâm Vân cũng không cần thiết phải mừng cưới cho Từ Mạn nhiều tiền quá làm gì.
“Nha, Lâm Vân?” Một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến, Lâm Vân quay đầu lại, đập vào mắt là một chàng trai trẻ để tóc xoăn, mặc bộ vest xanh nhạt trông rất mốt.
“Cậu là?” Lâm Vân đánh giá người kia một chút.
“Tôi, Hồ Bình, người năm xưa cướp Từ Mạn từ tay cậu, cậu không nhớ ra à?” Nam nhân vừa cười vừa nói.
“Hồ Bình?” Lâm Vân khẽ nhíu mày, đồng thời nhớ ra.
Năm xưa, Lâm Vân và Từ Mạn hẹn hò được ba tháng, sau đó chính là bị cái tên Hồ Bình này cướp đi, khi đó Lâm Vân tức giận đi tìm Hồ Bình tính sổ, kết quả lại bị Hồ Bình cùng đám bạn đánh cho một trận.
Hồ Bình hất 500 tệ trên bàn một cái, sau đó cười nói:
“Lâm Vân, cậu sẽ không chỉ đi mừng 500 tệ thôi đấy chứ? Như vậy... như vậy là keo kiệt quá đó nha?” “Đi nhiều như vậy để làm gì? Tôi và cô ta cũng chẳng có quan hệ gì cả.” Lâm Vân buông tay nói.
Hồ Bình đánh giá bộ dạng ăn mặc của Lâm Vân một lượt, sau đó lắc đầu cười nói: “Không có tiền thì cứ nói thẳng ra đi, còn tìm nhiều lý do như vậy.” Ngay sau đó, Hồ Bình đi đến chỗ ghi lễ.
“Hồ Bình, 3000 tệ!” Hồ Bình đặt một xấp tiền lên bàn, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, ra vẻ rất có mặt mũi.
Sau khi đi tiền mừng xong.
“Lâm Vân, chúng ta đều là bạn học cũ, vào cùng đi.” Hồ Bình ngạo nghễ nói, hắn nhìn Lâm Vân như thể mình là người tài giỏi hơn vậy.
“Không cần.” Lâm Vân trả lời một câu, sau đó trực tiếp đi đến khu vực cử hành hôn lễ.
Hồ Bình nhìn bóng lưng của Lâm Vân, khinh thường cười nói: “Từng là một phế vật, bây giờ vẫn chỉ là một phế vật, ăn mặc quê mùa như vậy, vậy mà cũng không biết xấu hổ tới tham dự hôn lễ, thật là buồn cười.” Nói xong, Hồ Bình cũng đi vào bên trong.
Một bên khác.
Sau khi Lâm Vân đi vào khu vực cử hành hôn lễ, cô dâu và chú rể đang đứng ở cửa ra vào để chào đón các vị khách tới dự hôn lễ.
Lâm Vân liếc mắt một cái đã thấy Từ Mạn.
Lâm Vân vẫn còn nhớ rõ, hồi lớp 7 khi nhìn Từ Mạn, cậu thấy nàng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng Lâm Vân hiện tại đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, hiện tại nhìn lại Từ Mạn, Lâm Vân chỉ cảm thấy rất bình thường, so với giáo hoa Tô Yên và Vương Tuyết thì, cô ta dù là về nhan sắc hay khí chất, đều kém xa!
Còn về chú rể, lại càng làm cho Lâm Vân mở mang tầm mắt, lại là một người đàn ông trung niên béo ú hói đầu xấu xí! Lâm Vân không ngờ tới, Từ Mạn lại đi tìm một người đàn ông như vậy để làm chồng.
“Nha, Lâm Vân cậu tới rồi! Tôi còn tưởng cậu sẽ không đến chứ.” Từ Mạn ngạc nhiên nhìn Lâm Vân.
“Để tưởng niệm một chút thanh xuân của tôi.” Lâm Vân cười nói.
Khi Lâm Vân nói ra hai chữ "tưởng niệm", chú rể bên cạnh lập tức hơi nhướng mày, lộ ra vẻ không vui.
“Từ Mạn, đây là ai vậy, cũng không giới thiệu cho anh một tiếng.” Chú rể nhíu mày nói.
“Vị này là mối tình đầu cấp hai của em, tên là Lâm Vân.” Từ Mạn giới thiệu.
“Mối tình đầu? Hồi đó mắt nhìn của Từ Mạn chẳng ra gì à, chọn một người tệ vậy?” Chú rể vừa cười vừa nói.
Lâm Vân cũng cười đáp lại: “Từ Mạn, mắt nhìn của cô bây giờ càng kém hơn nhỉ, tìm một tên có dáng vẻ chẳng khác gì heo về làm chồng?” Tên chú rể kia nói chuyện không khách khí với mình, Lâm Vân đương nhiên cũng không cần phải nể mặt hắn!
“Anh nói ai là heo hả!” Nghe thấy Lâm Vân nói vậy, chú rể lập tức nổi giận.
“Tôi nói ai thì tự mình xem lại mình xem, có cần tôi nói ra không?” Lâm Vân cười khẩy.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à?” Chú rể lộ rõ vẻ giận dữ.
“Anh yêu à bớt giận đi! Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, nếu mà làm ầm lên thì khó coi lắm đó.” Từ Mạn kéo chú rể lại.
Nghe Từ Mạn nói xong.
Ngay sau đó, chú rể nhìn Lâm Vân, lạnh giọng nói: “Nếu không phải là vì hôm nay là ngày đại hôn của tôi, mày mà dám ăn nói với tao như thế, thì tao đảm bảo mày sẽ thảm lắm đấy!” Từ Mạn cũng lên tiếng: “Lâm Vân, chồng tôi là chủ nhà máy, tài sản mấy chục triệu tệ đó, cậu không đắc tội nổi đâu, cậu tranh thủ thời gian nói lời xin lỗi chồng tôi đi, nể tình cậu là mối tình đầu của tôi, tôi sẽ xin chồng tha thứ cho cậu.” “Xin lỗi hắn? Ha ha, chỉ sợ hắn còn chưa đủ tư cách.” Lâm Vân cười lắc đầu.
Nói xong, Lâm Vân liền đi thẳng về phía khu vực yến tiệc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận