Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 328: báo thù Giang Thiếu

Chương 328: Báo thù Giang thiếu Triệu Linh chu môi nói: “Đồ ngốc, ta không muốn làm thiên kim đại tiểu thư gì hết, ta không muốn ngươi đi báo thù, ta chỉ muốn mọi việc tốt đẹp đến với ngươi thôi, ta không muốn nghe lại tin dữ!” “Yên tâm, ta sẽ sống thật tốt, về sau tuyệt đối không ai có thể làm bị thương tính mạng của ta nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không để các ngươi bị tổn thương!” Lâm Vân nói.
“Phải sống thật tốt đó, đây chính là lời hứa của ngươi, chúng ta ngoéo tay!” Triệu Linh giơ tay ra.
“Được, ngoéo tay!” Lâm Vân mỉm cười ngoéo tay với Triệu Linh… Sau khi đưa Triệu Linh về nhà, Lâm Vân liền lái xe nhanh chóng bay về phía Thanh Dương Thị.
Lâm Vân quyết định đến Dương Liễu Đạo Quán ở Khánh Quang Thị, xem bệnh tình của ông ngoại bây giờ như thế nào.
Xác định ông ngoại không có gì sau, Lâm Vân mới yên tâm triển khai kế hoạch báo thù!
Vì đi Khánh Quang Thị phải đi qua Thanh Dương Thị, cho nên Lâm Vân quyết định đến Thanh Dương Thị trước, gặp Bàn Tử và Vương Tuyết.
Lúc đến Thanh Dương Thị thì đã chạng vạng tối.
Theo lộ trình, Lâm Vân đi đến nhà Bàn Tử trước.
“Cộc cộc cộc.” Sau một hồi gõ cửa, cửa mở ra.
Trước mắt là Bàn Tử.
“Vân Ca! Ta... Con mẹ nó, không phải là đang nằm mơ chứ!” Bàn Tử nhìn thấy Lâm Vân, dụi dụi mắt thật mạnh.
“Ta không có hoa mắt, Vân Ca thật là ngươi! Vân Ca ngươi không chết! Vân Ca ngươi còn sống trở về! Ha ha!” Bàn Tử kích động xông tới ôm Lâm Vân thật chặt.
“Bàn Tử, ta là Lâm Vân, dễ chết như vậy sao?” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Ha ha, đúng đúng đúng! Vân Ca làm sao dễ chết như vậy được!” Bàn Tử vui mừng kêu lên không ngớt.
Lâm Vân có thể cảm nhận được sự kích động của Bàn Tử, giống như khi nhìn thấy Lâm Thanh và Triệu Linh, họ nhìn thấy Lâm Vân còn sống trở về, đều vô cùng kích động.
“Mau mau mau! Vân Ca, chúng ta vào nhà trước, hôm nay hai huynh đệ mình phải uống một trận thật đã!” Bàn Tử vui vẻ lôi Lâm Vân vào nhà.
“Bàn Tử, tay của ngươi sao vậy?” Lâm Vân thấy tay mập bị băng gạc quấn.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là ngón tay bị chặt mất một đốt, nhưng đến bệnh viện đã nối lại được rồi, có điều về sau có thể sẽ không linh hoạt.” Bàn Tử cười gượng nói.
Lâm Vân nghe vậy, con ngươi lập tức giật mạnh.
“Bàn Tử, ai làm!” Giọng Lâm Vân trở nên lạnh lùng.
“Là... Là Giang thiếu làm, sau khi tin ngươi chết lan truyền ra, tên Giang thiếu này lại nổi lên, chạy đến nhà ta đánh ta và cha ta một trận, còn chặt mất của ta một ngón tay.” Bàn Tử nói.
“Tên Giang thiếu này, đáng chết! Lúc trước ta đáng lẽ đã phải giết chết hắn rồi!” Trong đôi mắt đen láy của Lâm Vân, ngay lập tức lóe lên một tia sát khí kinh người!
“Phanh!” Lâm Vân giận dữ đấm một quyền lên tường.
“Răng rắc!” Bức tường bị đấm thành một lỗ, vết nứt như mạng nhện lan ra tứ phía.
“Lộc cộc! Vân Ca, ngươi... Ngươi luyện môn thần công gì vậy!” Bàn Tử bị cú đấm này của Lâm Vân dọa cho há hốc mồm.
Một cú đấm mà có thể đấm tường thành ra như vậy, đúng là quá ghê gớm!
Bàn Tử hiểu rất rõ Lâm Vân, hắn biết Lâm Vân trước đây không hề có bản lĩnh nghịch thiên như vậy, Bàn Tử không dám tưởng tượng trong một tháng Lâm Vân biến mất đã trải qua những gì.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, sau này ta sẽ chậm rãi kể chi tiết cho ngươi, việc cấp bách bây giờ là phải tìm tên Giang thiếu kia để báo thù!” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Đúng đúng đúng! Nhất định không thể bỏ qua tên Giang thiếu này, hắn động vào ta không sao, lại còn dám nhắm vào cả Vương Tuyết, đúng là đáng chết!” Bàn Tử nói.
“Cái gì?” Cơ bắp trên mặt Lâm Vân lại giật mạnh.
Rồng có vảy ngược, chạm vào tất tử!
Bạn bè, người yêu, người thân, đều là vảy ngược của Lâm Vân, ai dám đụng vào, Lâm Vân nhất định sẽ khiến hắn tan xương nát thịt.
Ngay lập tức, Lâm Vân vội vàng hỏi: “Bàn Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vương Tuyết có sao không?” “Giang thiếu muốn làm nhục Vương Tuyết, nhưng may mà có người giúp đỡ, mới đuổi được Giang thiếu, khiến Vương Tuyết không bị tổn hại.” Bàn Tử nói.
Nghe đến đây Lâm Vân mới miễn cưỡng thở phào một hơi.
Nếu Vương Tuyết thật sự bị Giang thiếu làm ô uế thì cho dù Lâm Vân có băm hắn thành trăm mảnh cũng không đủ để hả giận!
“Bàn Tử, rốt cuộc là ai đã giúp vậy?” Lâm Vân lên tiếng hỏi.
Từ khi Hoa Đỉnh sụp đổ, những người đã từng có giao tình, chín mươi phần trăm đều đã cắt đứt liên lạc với Lâm Vân, cho nên Lâm Vân rất ngạc nhiên, là ai đã giúp đỡ.
“Là một bộ hạ cũ của ngươi ở công ty Vân Diệu Bảo An, tên là Lôi Chấn Vũ, chính anh ta đã dẫn người đến đuổi Giang thiếu.” Bàn Tử nói.
“Lôi Chấn Vũ? Là hắn!” Lâm Vân lập tức nhớ ra.
“Món ân tình này, ta Lâm Vân nhớ kỹ, đợi sau khi ta khôi phục Hoa Đỉnh và Vân Diệu, ta nhất định sẽ tạ ơn anh ta.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân nheo mắt nghiến răng nói: “Bàn Tử, đi! Chúng ta đi tìm Giang thiếu, mối thù này, nên báo!” Diệt Diệp Gia và Chu Tường còn cần lên kế hoạch kỹ càng, bởi vì thân phận Diệp Gia và thế lực phía sau, đều cần phải cân nhắc, nhưng giết tên Giang thiếu này thì Lâm Vân căn bản không cần quá bận tâm!
… Sau khi nghe ngóng, Lâm Vân và Bàn Tử đã đến một quán ăn đêm.
Bỏ ra một nghìn tệ, Lâm Vân đã nghe ngóng được từ nhân viên phục vụ vị trí phòng bao của Giang thiếu.
Trước cửa phòng bao, có hai tên bảo tiêu đứng gác.
“Dừng lại!” Hai tên bảo tiêu chặn Lâm Vân lại.
“Phanh phanh!” Lâm Vân trực tiếp tung hai chưởng, đánh vào gáy hai tên bảo tiêu khiến chúng bất tỉnh.
Khi hai tên hộ vệ này ngã về phía trước, Lâm Vân một tay nhấc từng tên lên, sau đó dùng chân đá văng cửa phòng bao, xông vào trong.
Trong phòng, Giang thiếu đang vui vẻ với một cô gái.
“Các ngươi là ai!” Giang thiếu nhìn hai người Lâm Vân, vì cả hai đều đeo khẩu trang, hắn nhất thời không nhận ra.
“Người đòi mạng của ngươi!” Lâm Vân nheo mắt lạnh lùng nói.
Đồng thời, Lâm Vân ném hai tên bảo tiêu đã bất tỉnh xuống đất.
“A a!” Cô gái kia nghe đến hai chữ đòi mạng thì sợ hãi muốn bỏ chạy ra ngoài.
“Phanh!” Lâm Vân tiến lên một chưởng, đánh cô gái kia bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, Lâm Vân và Bàn Tử kéo khẩu trang xuống.
“Lâm... Lâm Vân!!” Giang thiếu nhìn thấy Lâm Vân và Bàn Tử thì sợ hãi kêu lên.
“Ngươi... Không phải ngươi đã chết rồi sao?” Giang thiếu kinh hoàng nhìn Lâm Vân.
“Ta Lâm Vân dễ chết vậy sao?” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Hừ, không chết thì sao! Hoa Đỉnh đã sụp đổ rồi, bây giờ ngươi chỉ là một phế vật, vừa hay lão tử có thể tự mình thu thập ngươi, để báo thù trước đây!” Giang thiếu lớn tiếng nói.
Nói xong Giang thiếu lấy điện thoại ra, định gọi người.
“Muốn gọi điện thoại trước mặt ta? Ngươi đừng hòng!” Lâm Vân vừa nói vừa xông thẳng đến chỗ Giang thiếu, nhanh như chớp nắm lấy tay hắn.
Giang thiếu cảm thấy cánh tay của mình bị kìm kẹp chặt, không thể động đậy!
“Ngươi... Tại sao ngươi lại có lực lượng lớn như vậy!” Giang thiếu trừng mắt nhìn Lâm Vân như gặp ma, loại lực lượng kinh khủng này làm sao có thể khiến tay của hắn không động đậy chút nào.
“Xin lỗi, ta còn chưa bắt đầu dùng sức.” Lâm Vân nheo mắt nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân khẽ dùng lực.
“A a a a!” Một tiếng kêu thê lương vang lên, tay Giang thiếu trực tiếp bị vặn gãy, điện thoại trên tay cũng rơi xuống đất.
Giang thiếu đau đớn kêu la, trong lòng lại càng kinh hãi, trời ạ, dễ dàng như trở bàn tay mà đã bẻ gãy tay của hắn, lực lượng này quá đáng sợ!
Lâm Vân lại đưa tay bóp cổ hắn.
“Giang thiếu, ngươi đánh huynh đệ của ta, lại còn muốn có ý đồ với phụ nữ của ta, ngươi biết tội của mình lớn đến mức nào không? Bây giờ ta chỉ cần dùng lực một chút thôi là có thể vặn gãy cổ ngươi, để ngươi biến mất khỏi thế giới này!” Giọng Lâm Vân lạnh như băng.
Giang thiếu nuốt một ngụm nước bọt, mặt trắng bệch, trán đầy mồ hôi lạnh, không biết là vì đau tay hay là vì quá sợ hãi.
“Lâm Vân, ta... Ta biết sai rồi, tha cho ta đi, ta xin lỗi ngươi! Ta quỳ xuống xin lỗi ngươi cũng được!” Giang thiếu nghiến răng cầu xin tha thứ.
Giang thiếu vừa mới tận mắt chứng kiến lực lượng của Lâm Vân, hắn tin rằng Lâm Vân có thể bóp gãy cổ hắn.
Lâm Vân lạnh giọng nói: “Ngươi biết hiện tại ta hối hận nhất chuyện gì không?” “Đó chính là quá nhân từ với kẻ thù, lúc trước nếu như trực tiếp giết chết ngươi thì đã không có bất kỳ mối lo ngại nào, ngươi nghĩ lần này ta còn bỏ qua cho ngươi sao!?” Giang thiếu nghe đến đây thì toàn thân run rẩy.
“Lâm Vân! Giết người... Giết người là phạm pháp, ngươi bây giờ không có bất kỳ quyền thế nào giúp ngươi được, nếu như ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ xong đời!” Giang thiếu lớn tiếng nói.
“Yên tâm, đây không phải là vấn đề ngươi cần phải lo lắng.” “Mặt khác, trực tiếp giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi, ta muốn để ngươi chết trong đau khổ!” Lâm Vân lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận