Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 193: Liễu Lão đến!

Chương 193: Liễu Lão đến!
“Bành!” Lâm Vân một phát bắt lấy tay của hắn.
Gần đó tụ tập không ít nhân viên vây xem, bọn họ nhìn thấy Lâm Vân mặc quần áo nhân viên quét dọn, vậy mà lại đi khiêu chiến với Dương thiếu, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Tên nhân viên quét dọn này không muốn sống nữa à? Dám đi khiêu chiến với Dương thiếu?”
“Đúng vậy, một nhân viên quét dọn thì làm sao mà chống lại Dương thiếu được? Đây chẳng phải là tự mình tìm chết sao?”
Mặc dù mọi người thấy đáng thương cho Lâm Vân và Lưu Mẫn, nhưng họ vẫn cảm thấy, việc Lâm Vân dám khiêu chiến với Dương thiếu là quá không biết lượng sức.
Đứng cách đó không xa, lão công nhân Trịnh Cường cũng vội vàng nói: “Thằng nhóc này sao lại chậm tiêu thế nhỉ, đắc tội ai cũng không được đắc tội Dương thiếu, hắn ta là con trai của Dương Tổng đó!”
Giữa sân.
“Thật xin lỗi, ngươi không có tư cách đánh ta!” Lâm Vân hất tay Dương thiếu ra.
“Không có tư cách? Vậy lão tử hiện tại cho ngươi thôi việc!” Dương thiếu hét lớn vào mặt Lâm Vân.
“Sa thải ta à? Cầu còn không được ấy chứ!” Lâm Vân cười lạnh.
Bây giờ nhiệm vụ của Lâm Vân đã hoàn thành, Lâm Vân vốn cũng không cần phải tiếp tục ở lại đây.
“Bảo vệ đâu! Lôi thằng nhóc này ra ngoài cho tao!” Dương thiếu quát lớn.
“Không cần, tự ta đi!” Lâm Vân khoát tay.
Lúc đầu Lâm Vân muốn trực tiếp lộ thân phận, nhưng nghĩ lại, nếu bây giờ lộ thân phận, lỡ như Dương thiếu bỏ trốn qua đêm trước khi ông ngoại đến thì phiền phức.
Cho nên, Lâm Vân vẫn quyết định hôm nay chưa tính sổ với hắn, món nợ này cứ ghi lại, ngày mai mới là thời điểm tính tổng nợ.
Lâm Vân liếc nhìn Lưu Mẫn bên cạnh.
“Lâm Vân!”
Lưu Mẫn vội vàng nhìn Lâm Vân, Lâm Vân vì muốn giúp nàng ra mặt mà bị đuổi việc, trong lòng Lưu Mẫn đương nhiên thấy áy náy.
“Không sao đâu Lưu Mẫn, ta đảm bảo, cha con nhà họ Dương sẽ nháo nhào không được bao lâu đâu.” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân quay sang nhìn Dương thiếu.
“Dương thiếu, hãy đợi đấy!”
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp bỏ đi.
Trong công ty.
“Còn nhìn cái gì nữa! Dám chống đối ta, thì chỉ có kết cục bị đuổi việc, hiểu không? Tất cả cút về làm việc cho tao!” Dương thiếu quát mắng đám nhân viên đang vây xem.
Các nhân viên đang vây xem từ xa nghe vậy liền vội vàng tản đi.
Về phần Lâm Vân, sau khi ra khỏi công ty thì liền trực tiếp về khách sạn, chờ ngày mai đến.
Buổi tối, Lâm Vân lại đặc biệt bắt xe, đi ra ngoài công ty đón Giang Tĩnh Văn tan làm.
Nhưng do công ty tăng ca, ban đêm Giang Tĩnh Văn mới từ công ty đi ra.
Bên lề đường ngoài công ty.
“Tít tít!”
Một chiếc Audi dừng trước mặt Lâm Vân, đồng thời cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi ở ghế lái chính là Giang Tĩnh Văn.
“Lâm Vân, em tăng ca mệt quá, anh lái xe đi, em nghỉ một lát.” Giang Tĩnh Văn vừa nói vừa bước từ ghế lái ra ngoài.
“Không vấn đề!”
Lâm Vân trực tiếp ngồi vào ghế lái.
Ngay sau đó, xe khởi động, hướng về phía khách sạn mà chạy đi...
Trong xe.
Giang Tĩnh Văn đặt một tay lên đùi Lâm Vân, đồng thời cười híp mắt nói: “Lâm Vân, chuyện hôm nay anh vì Lưu Mẫn ra mặt, cả công ty đều biết cả rồi đấy.”
“Ách, Tĩnh Văn, em đừng nghĩ lung tung, ta không có ý đồ đặc biệt với nàng, chỉ là cảm thấy con người nàng không tệ, hơn nữa lại từng giúp ta.” Lâm Vân vội vàng giải thích.
“Hừ, ta đã nói gì anh với cô ta đâu, anh đây là chưa đánh đã khai đấy à!” Giang Tĩnh Văn hừ nhẹ một tiếng.
“Ách, ta…” Lâm Vân không còn gì để nói.
“Ha ha ha, ta trêu anh thôi mà!” Giang Tĩnh Văn che miệng cười khúc khích.
“Trêu ta?”
Lâm Vân cười gian một tiếng: “Chờ lát nữa về đến khách sạn, ta nhất định phải cho em rõ ràng, trêu ta thì có kết cục như thế nào!”
“Xì, ai sợ ai!” Giang Tĩnh Văn bĩu môi nói.
Khi Giang Tĩnh Văn nói chuyện, tay còn không thành thật sờ soạng lên "chỗ huynh đệ" của Lâm Vân.
Lâm Vân toàn thân run lên.
“Tĩnh Văn, em đây là muốn để cho ta, cùng em chiến một trận ngay trong xe sao?”
Lâm Vân vừa nói, vừa liếc đèn báo rẽ, ý muốn dừng xe lại bên đường.
“Đừng có quậy, đường này nhiều người qua lại, về khách sạn rồi nói!” Giang Tĩnh Văn thẹn thùng nói.
“Ha ha, ta cũng trêu em thôi mà!” Lâm Vân ha ha cười một tiếng, sau đó nhanh chóng lái xe hướng về khách sạn.
Hôm qua, hôm nay, Lâm Vân mấy lần muốn làm chuyện đó với Giang Tĩnh Văn, nhưng đều không thành, cơn lửa trong bụng vẫn nghẹn lại, hơn nữa càng để lâu càng bùng nổ.
Tối nay, thế nào cũng phải xả cơn lửa này ra!
“À phải rồi Lâm Vân, ngày mai Liễu Lão đến, là đến giải quyết cha con nhà họ Dương đấy chứ?” Giang Tĩnh Văn hỏi.
“Đương nhiên rồi!” Lâm Vân gật đầu.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Có thể lấy được chứng cứ, công lao của em là lớn nhất, em yên tâm, ta nhất định sẽ kể chi tiết cho người bên ngoài...kể cho Liễu Lão.”
“Em vì anh và công ty thôi, chứ đâu phải vì tranh công.” Giang Tĩnh Văn bĩu môi nói.
“Dù sao thì em cũng là công đầu, hay là bổ nhiệm em làm tổng quản lý chi nhánh Khánh Quang luôn?” Lâm Vân nói.
“Xì, nói như thể anh có thể quyết định được ấy, đây là bổ nhiệm tổng quản lý đó! Anh chỉ là một nhân viên điều tra mà thôi.” Giang Tĩnh Văn nói.
Giang Tĩnh Văn nói vậy cũng không có gì lạ, bởi vì cô ấy chỉ biết Lâm Vân là người điều tra mà Liễu Lão phái đến công ty, nhưng cô ấy lại không biết, Lâm Vân chính là cháu ngoại của Liễu Lão.
“Hắc hắc, ngày mai em sẽ biết.” Lâm Vân nhếch miệng cười.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lâm Vân vang lên.
“Bạn gái nhỏ lại gọi cho anh đấy à?” Giang Tĩnh Văn nhìn Lâm Vân.
“Là ông ngoại ta…là chủ tịch Liễu Chí Trung gọi.” Lâm Vân cười khổ nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhận điện thoại.
“Vân Nhi, ta hiện tại đã đến thị trấn Khánh Quang rồi, ở khách sạn Khánh Quang, con đến đây đi, sáng mai chúng ta cùng đến công ty.” Liễu Lão nói.
“Ách…” Lâm Vân xấu hổ cười một tiếng.
Mình còn chuẩn bị đến khách sạn với Giang Tĩnh Văn, ai ngờ ông ngoại lại đột ngột gọi mình đến…
“Thế nào Vân Nhi? Có gì không tiện sao?” Liễu Lão nghi hoặc hỏi.
“Không có gì! Con đến ngay đây!” Lâm Vân đáp.
Nếu ông ngoại đã triệu tập mình đến, Lâm Vân đương nhiên không thể không đi.
Về phần chuyện với Giang Tĩnh Văn, chỉ có thể tiếp tục dời về sau…
Sau khi cúp điện thoại.
“Tĩnh Văn, Liễu Lão gọi ta đến rồi, cho nên tối nay không có khả năng giúp em…” Lâm Vân lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Liễu Đổng gọi anh đi, thì chắc chắn không thể không đi rồi, anh mau đi đi, ha ha ha.” Giang Tĩnh Văn vừa cười vừa nói.
Cứ như vậy, Lâm Vân lái chiếc Audi của Giang Tĩnh Văn, một đường đến khách sạn Khánh Quang.
Sau khi xe dừng hẳn.
“Bảo bối, chờ một lát!”
Lâm Vân vừa muốn xuống xe, Giang Tĩnh Văn liền giữ chặt Lâm Vân lại, sau đó trực tiếp hôn môi Lâm Vân.
Sau một phút hôn nhau trong xe.
“Được rồi, ta sợ còn như thế nữa thì ta không kiềm chế được!” Lâm Vân luống cuống nói.
Giang Tĩnh Văn che miệng cười khúc khích, nói: “Hôm nay không được, vậy thì chờ ngày mai vậy, đừng nóng, em là của anh rồi, bao lâu cũng không thoát được.”
Giang Tĩnh Văn vừa dứt lời, còn nháy mắt mấy cái đầy quyến rũ với Lâm Vân.
“Được! Ta đi!”
Lâm Vân hôn lên mặt Giang Tĩnh Văn một cái, sau đó tranh thủ xuống xe, Giang Tĩnh Văn dạng vưu vật này, vốn dĩ đã có lực hút mười phần, cô nàng còn trêu ngươi thêm một chút, nếu Lâm Vân không xuống xe, thì đúng là không kiềm chế được…
Tại trong khách sạn, Lâm Vân gặp được Liễu Lão, đích thân đưa sổ sách cho ông ngoại Liễu Chí Trung, sau đó lại hàn huyên trò chuyện với ông ngoại về chuyện của chi nhánh Khánh Quang, kể cho ông nghe tất cả những gì mình biết về công ty trong mấy ngày nay…
Sáng ngày thứ hai, 9 giờ.
Tập đoàn Hoa Đỉnh, cổng chi nhánh Khánh Quang.
Toàn bộ nhân viên công ty, lúc này đều tập trung ở ngoài cổng công ty, rất nhiều người còn cầm theo cờ nhỏ.
Ngoài cổng công ty, thậm chí còn giăng một tấm băng rôn, trên đó viết: nhiệt liệt hoan nghênh Liễu Đổng đích thân đến thị sát chi nhánh Khánh Quang!
Tổng Giám đốc Dương cùng hai phó tổng quản lý đứng ở hàng đầu.
Hàng thứ hai đứng là tổng giám, quản lý, Giang Tĩnh Văn đứng ở hàng thứ hai này.
Hàng thứ ba toàn là cấp chủ quản, cấp trên của Lâm Vân trước kia, người quản lý đội quét dọn, đứng ở hàng này.
“Sắp được tận mắt nhìn thấy Liễu Đổng, thật kích động!”
“Đúng đấy, tôi làm ở chi nhánh Khánh Quang hai năm rồi, còn chưa được nhìn mặt Liễu Lão, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội này!”
Đứng ở hai bên đường, đám nhân viên đang nghênh đón đều xôn xao bàn tán.
Rất nhiều người đều có vẻ hơi kích động, bởi vì phần lớn nhân viên còn chưa được gặp mặt Liễu Chí Trung.
Lưu Mẫn và anh trai của Lưu Mẫn cũng đứng trong đám nhân viên.
Hôm qua Lưu Mẫn tuy bị Dương thiếu gây khó dễ, nhưng Lưu Mẫn lựa chọn cúi đầu trước thực tại, cho nên Dương thiếu cũng không có đuổi hai người họ.
Lúc này, một chiếc Bentley dẫn đầu, theo sau là ba chiếc xe thương vụ, đang chạy về phía cổng công ty.
Biển số chiếc Bentley kia, là con số 8888 con báo!
“Đến rồi! Đến rồi!”
Các nhân viên nhìn thấy chiếc Bentley kia xuất hiện, lập tức ồn ào cả lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận