Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 185: Giang Tĩnh Văn

Chương 185: Giang Tĩnh Văn
Lâm Vân vừa nghe nàng là tổng giám đốc, liền lập tức tiến lên nói: "Tổng giám đốc, tôi cũng không tự ý rời vị trí, chỉ là giúp tổng quản lý đi mua cà phê thôi."
"Hả?" Giang Tĩnh Văn nhìn về phía Lâm Vân.
"Giang Tổng Giám, đừng nghe tên nhóc này nói bậy, tôi thấy hắn chính là đang bịa chuyện!" Nhân viên quét dọn chủ quản nói.
"Tổng giám đốc, lời tôi nói thật hay giả, cô có thể đi hỏi thư ký của tổng quản lý, cũng có thể xem lại camera giám sát, tôi ra vào đều có giám sát." Lâm Vân nói.
"Đi, tôi gọi điện cho phòng giám sát." Giang Tĩnh Văn lấy điện thoại di động ra.
"Giang Tổng Giám, hắn chỉ là một nhân viên quét dọn mới đến, với lại chỉ có chút chuyện nhỏ này, không đáng phiền cô đâu." Nhân viên quét dọn chủ quản cười gượng nói.
Giang Tĩnh Văn khẽ nhíu đôi mày thanh tú: "La chủ quản, đối với anh thì là chuyện nhỏ, nhưng đối với công nhân viên thì đây là chuyện lớn của họ, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi!" Nhân viên quét dọn chủ quản chỉ có thể gượng cười gật đầu.
Lâm Vân nghe Giang Tĩnh Văn nói vậy, trong lòng có chút kinh ngạc. Xem ra, những người quản lý cấp cao của chi nhánh công ty Khánh Quang này, cũng không phải toàn lũ hỗn đản, vẫn có người phân biệt đúng sai!
Giang Tĩnh Văn rất nhanh chóng gọi điện thoại hỏi thăm xong. Sau khi cúp điện thoại.
"La chủ quản, camera giám sát đã xem, đúng là vừa nãy có một nhân viên quét dọn đi mua cà phê về, đưa đến văn phòng tổng quản lý, như vậy, anh xác thực đã oan uổng cho hắn." Giang Tĩnh Văn nói.
"Cái này..." Nhân viên quét dọn chủ quản lập tức á khẩu, sắc mặt cũng có chút khó coi.
"La chủ quản, anh chưa điều tra đã vội vàng quy chụp oan uổng cho nhân viên, đây là sai lầm của anh, về sau phải nhớ cho kỹ, ngoài ra, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi, đừng gây khó dễ cho người khác nữa." Giang Tĩnh Văn nói.
"Dạ! Dạ!" Nhân viên quét dọn chủ quản cười lớn gật đầu.
Giang Tĩnh Văn vừa nhìn về phía Lâm Vân, thản nhiên nói: "Sự tình đã điều tra rõ ràng, không có gì nữa, anh tiếp tục đi làm việc đi."
"Cảm ơn Giang Tổng Giám." Lâm Vân mỉm cười cảm tạ nàng.
Vóc người xinh đẹp như vậy, làm việc cũng ngay ngắn rõ ràng, nàng để lại trong đầu Lâm Vân ấn tượng rất tốt.
Sau khi Giang Tĩnh Văn rời đi, sắc mặt của nhân viên quét dọn chủ quản trong nháy mắt liền âm trầm xuống.
"Thằng nhóc, mày đúng là gặp may, gặp được Giang Tổng Giám giúp mày!" Nhân viên quét dọn chủ quản ánh mắt lạnh lùng trừng mắt Lâm Vân.
Ngay sau đó, nhân viên quét dọn chủ quản đổi giọng, lạnh lùng nói: "Bất quá, mày đã làm tao không vui, hy vọng lần sau mày đừng có mà gây sự nữa, nếu không mày sẽ hiểu, hậu quả khi đắc tội tao!"
Nhân viên quét dọn chủ quản bỏ lại câu nói này, rồi tức giận rời đi.
Nhìn bóng lưng nhân viên quét dọn chủ quản rời đi, trong mắt Lâm Vân lóe lên một tia lạnh lẽo.
"Yên tâm, chẳng bao lâu nữa, ta cũng sẽ cho ngươi hiểu rõ, hậu quả khi đắc tội ta, Lâm Vân!" Lâm Vân híp mắt lẩm bẩm.
"Này!" Đúng lúc này, phía sau có người vỗ vào vai Lâm Vân.
Lâm Vân quay đầu nhìn lại, thì ra là lão công nhân Trịnh Cường mà hắn đã gặp sáng sớm.
"Đi, dẫn ngươi đi hóng gió một chút!" Trịnh Cường nói.
Lâm Vân tuy không hiểu ý của Trịnh Cường, nhưng vẫn đi theo hắn.
Hai người đến một cửa sổ ở phòng chứa đồ trên lầu bốn.
"Huynh đệ, có thuốc lá không?" Trịnh Cường xoa xoa hai tay nói.
"Có chứ." Lâm Vân lấy ra một bao Trung Hoa. Đây là Lâm Vân đặc biệt mua thuốc vào sáng sớm.
Ngay sau đó, Lâm Vân rút một điếu, đưa cho Trịnh Cường.
"Ồ, lại còn là Trung Hoa, xem ra cậu nhóc cậu cũng biết hưởng thụ đó! Không tệ!" Trịnh Cường cười híp mắt nhận lấy điếu thuốc.
"Đã ông cho tôi hút Trung Hoa, thì tôi cũng nói rõ mọi chuyện cho ông biết, La chủ quản của chúng ta, là kẻ tham tiền, nhân viên mới đến, hầu như đều bị hắn cố ý kiếm chuyện gây khó dễ."
Trịnh Cường hút một hơi thuốc, tiếp tục nói: "Muốn không bị hắn gây khó dễ, thực ra cũng rất đơn giản, đưa cho hắn chút thuốc xịn rượu ngon là có thể giải quyết mọi phiền phức."
"Hả? Còn có chuyện này?" Lâm Vân hơi nhướng mày.
Một tên nhân viên quét dọn chủ quản nhỏ bé mà cũng có thể làm mưa làm gió như vậy? Là đại thiếu gia của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, Lâm Vân cảm thấy hết sức tức giận. Đương nhiên, việc bảo Lâm Vân đưa rượu thuốc lá cho hắn thì lại càng không thể nào.
"À mà, Giang Tổng Giám kia, là ai vậy?" Lâm Vân tiếp tục hỏi.
"Lại thêm một điếu nữa đi." Trịnh Cường xoa xoa hai tay nói.
"Đúng là ông." Lâm Vân trực tiếp đưa cả bao thuốc cho Trịnh Cường.
"Đều cho tôi hết hả? Hắc hắc, vậy tôi xin phép nhận không khách khí nhé." Trịnh Cường vui vẻ nhận lấy bao thuốc.
"Cái Giang Tổng Giám này à, tên là Giang Tĩnh Văn, là tổng giám đốc chất lượng của công ty chúng ta, không những là một đại mỹ nhân mà còn là một nữ cường nhân nữa!" Trịnh Cường nói.
Ngay sau đó, Trịnh Cường cười hì hì nhìn Lâm Vân, nói: "Sao hả? Cậu nhóc cậu có ý gì với Giang Tổng Giám đúng không? Nàng là thiên nga trắng, không phải những con cóc ghẻ như chúng ta có thể ăn đâu, cậu nên tỉnh lại đi, với lại cô ấy đã có bạn trai rồi."
"Đừng có nghĩ linh tinh, tôi chỉ cảm thấy cô ấy là một người không tệ thôi." Lâm Vân giải thích.
Lúc này Trịnh Cường đã hút xong thuốc.
"Đi thôi, nể tình bao Trung Hoa này, sau này có gì thắc mắc cứ đến hỏi tôi, bây giờ tôi phải quay về làm việc rồi." Trịnh Cường nói xong liền quay người đi ra ngoài...
Lâm Vân nói sẽ mượn 5000 đồng cho Lưu Mẫn. Buổi chiều tan làm, Lâm Vân xin địa chỉ nhà Lưu Mẫn, liền chạy ra ngân hàng rút 5000 đồng, sau đó đi về hướng nhà Lưu Mẫn.
Nhà của Lưu Mẫn nằm ở một khu dân cư cũ kỹ.
"Cộc cộc cộc!" Lâm Vân gõ cửa nhà Lưu Mẫn.
"Tới đây!" Trong phòng vọng ra giọng nói của Lưu Mẫn, theo tiếng bước chân tới gần, cửa được mở ra.
"Lâm Vân, anh đến rồi!" Lưu Mẫn cười với Lâm Vân.
"Đây là 5000 đồng mượn cô." Lâm Vân nhét tiền vào tay Lưu Mẫn.
"Lâm Vân, anh còn đặc biệt mang tới cho tôi, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào." Lưu Mẫn mỉm cười nói.
"Không có gì, nếu tiền đã đưa rồi thì tôi đi trước đây." Lâm Vân chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!" Lưu Mẫn kéo tay Lâm Vân.
"Chắc chắn anh chưa ăn cơm đâu nhỉ, vừa hay tôi vừa làm xong bữa, cùng vào ăn đi." Lưu Mẫn cười nói.
"Được thôi." Lâm Vân đồng ý.
Sau khi vào nhà, Lâm Vân thấy ngoài Lưu Mẫn ra, trên bàn còn có một người phụ nữ trung niên, chắc là mẹ của Lưu Mẫn, và một thanh niên nữa.
"Lâm Vân, đây là mẹ tôi, đây là anh trai tôi!" Lưu Mẫn lần lượt giới thiệu.
"Chào anh!" Anh trai của Lưu Mẫn, tiến lên bắt tay Lâm Vân.
"Cậu là Lâm Vân đúng không, tôi tên Lưu Đông, cũng đang làm việc ở công ty chi nhánh Khánh Quang của Hoa Đỉnh Tập Đoàn." Anh trai của Lưu Mẫn vừa bắt tay vừa nói.
"Hả? Anh cũng làm việc ở chi nhánh Khánh Quang à? Anh làm gì vậy?" Lâm Vân ngạc nhiên nói.
"Tôi làm bảo vệ!" Lưu Đông nói.
Dừng một chút, Lưu Đông tiếp tục nói: "À mà Lâm Vân, trước khi ăn cơm, chúng ta nói chuyện riêng hai câu được không?"
"Anh ơi, anh có gì thì cứ nói ở đây luôn đi!" Lưu Mẫn trừng mắt nhìn Lưu Đông.
"Không sao đâu Lưu Mẫn." Lâm Vân mỉm cười khoát tay.
Ngay sau đó, Lâm Vân đi theo Lưu Đông vào phòng của anh.
Sau khi vào phòng. Lưu Đông vỗ vai Lâm Vân.
"Huynh đệ Lâm Vân, trước hết cảm ơn cậu đã cho nhà chúng tôi vay tiền, tôi và em gái tôi nhận được lương, sẽ trả cho cậu trước."
Ngay sau đó, Lưu Đông chuyển giọng. "Bất quá, tốt nhất cậu đừng có mà động đến em gái tôi."
"Động đến em gái anh?" Lâm Vân sững sờ.
"Chẳng lẽ không phải sao? Cậu chỉ là một nhân viên quét dọn quèn thôi, chắc trong túi cũng chẳng có mấy đồng chứ gì? Mới quen em gái tôi có một ngày, mà đã chịu cho nó mượn nhiều tiền như vậy, chẳng phải là vì tranh thủ tình cảm của em gái tôi sao." Lưu Đông nói.
"Việc tôi cho vay tiền, thực sự không phải vì lý do này, anh nghĩ nhiều rồi." Lâm Vân lộ ra vẻ cười khổ.
Mục đích Lâm Vân cho Lưu Mẫn vay tiền rất đơn giản, Lâm Vân cũng từng là đứa trẻ nghèo khó. Bây giờ thấy một đứa trẻ nghèo khổ như Lưu Mẫn gặp khó khăn, Lâm Vân muốn giúp một chút sức lực nhỏ bé thôi, có vậy thôi.
Ai ngờ lại bị anh trai của Lưu Mẫn hiểu lầm là mình có ý đồ xấu? Lâm Vân cảm thấy thật sự rất bất lực.
"Dù cậu có muốn hay không, thì cũng đừng có mà động vào em gái tôi, cậu hiểu chứ? Với ngoại hình của nó, thì phải kiếm được quản lý, cấp chủ quản chứ, một nhân viên quét dọn thì không xứng với em gái tôi đâu!" Lưu Đông nói.
Ý của Lưu Đông rất rõ ràng, chính là Lâm Vân không xứng với em gái anh ta, Lưu Mẫn.
"Được rồi, tôi biết rồi." Lâm Vân cười cười, không giải thích gì thêm.
"Biết thì tốt, đi thôi, đi ăn cơm nào!" Lưu Đông nói xong liền đi ra ngoài. Lâm Vân cũng đi theo ra.
Sau khi ngồi vào bàn ăn.
"Lâm Vân, anh trai tôi vừa nói gì với anh vậy?" Lưu Mẫn nhỏ giọng hỏi thăm Lâm Vân.
Lưu Đông trừng mắt nhìn Lâm Vân, ý là bảo Lâm Vân đừng nói.
"À, không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm hai câu thôi." Lâm Vân cười nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận