Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 275: ông ngoại chỗ dựa

Chương 275: Ông ngoại chỗ dựa
“Lâm tiên sinh, khối đồng hồ G-shock Đan Đốn truyền thừa này ngài có thích không? Giá 21 vạn.”
“Còn có khối Bách Đạt Phỉ Lệ này 29 vạn, khối Rolex này 26 vạn, đều là những mẫu đồng hồ hàng hiệu rất tốt, rất đáng chú ý đó tiên sinh.”
Cô nhân viên xinh đẹp vừa nói, vừa đưa ra ba chiếc đồng hồ để giới thiệu.
Lâm Vân lắc đầu.
“Tiên sinh cảm thấy đắt sao? Nếu thấy đắt, chỗ chúng tôi còn có loại hơn một vạn, ngài xem có muốn tôi lấy cho ngài xem không?” Cô nhân viên nói.
“Ý tôi là, hai mươi mấy vạn thì quá rẻ rồi, có cái nào đắt hơn không?”
Cô nhân viên nghe vậy trong lòng không khỏi cảm thán, đồng hồ hơn hai mươi vạn mà còn quá rẻ? Khẩu khí này thật là hào phóng!
“Vậy Lâm tiên sinh muốn loại đắt cỡ nào ạ?” Cô nhân viên hỏi thăm.
“Cứ lấy cái đắt nhất ra cho tôi xem.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Được, để tôi đi lấy bảo vật trấn điếm cho ngài, ngài chờ một chút.” Cô nhân viên mỉm cười nói.
Rất nhanh, cô nhân viên mang tới một chiếc đồng hồ đeo tay.
“Thưa tiên sinh, chiếc đồng hồ Âu Mếch Cà Điệp Bay này, giá 4,84 triệu, bạch kim khảm kim cương, là bảo vật trấn điếm của cửa hàng, thuộc hàng đồng hồ xa xỉ cao cấp nhất ở toàn bộ Kim Đô.” Cô nhân viên giới thiệu.
Vì đây là bảo vật trấn điếm nên mấy nhân viên bán hàng xung quanh đều dồn sự chú ý về phía này.
Ngay cả mấy vị khách trong cửa hàng cũng chạy tới xem mặt mũi chiếc đồng hồ này.
“4,84 triệu à?” Lâm Vân vừa nhìn đồng hồ vừa lẩm bẩm.
“Tiên sinh, nếu ngài thấy đắt thì ở cửa hàng chúng tôi cũng có loại bốn năm mươi vạn.” Cô nhân viên nói.
Dù sao thì đây là 4,84 triệu, đủ mua một chiếc xe thể thao không tệ rồi, cô nhân viên thấy Lâm Vân ăn mặc tuy không tệ nhưng không giống người có thể chi 4,84 triệu mua đồng hồ.
“Không cần, 4,84 triệu thôi mà, lấy nó đi, quẹt thẻ đi.” Lâm Vân vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ra.
“Tiên sinh... Ngài chắc chứ ạ?” Cô nhân viên kinh ngạc nhìn Lâm Vân.
“Ta chắc, mà khi cô quẹt thẻ thì cũng kiểm tra luôn trong thẻ còn lại bao nhiêu tiền.” Lâm Vân nói.
“Vâng tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.” Cô nhân viên gật đầu rồi dẫn Lâm Vân đến quầy thu ngân.
“Tiểu Lý, trước tiên giúp vị tiên sinh này kiểm tra số dư tài khoản.” Cô nhân viên đưa thẻ cho thu ngân.
“Vâng.” Thu ngân gật đầu rồi quẹt thẻ để kiểm tra số dư cho Lâm Vân.
Nhưng sau khi thu ngân kiểm tra số dư thì cả người cô đều ngây ra.
“Tiểu Lý? Tiểu Lý? Sao cô lại ngẩn người ra vậy? Bao nhiêu tiền cô cũng phải nói chứ!” Cô nhân viên rất nghi hoặc.
Sau đó cô nhân viên tự mình đến trước máy POS xem số dư tài khoản.
“5.632.978.431,71 tệ, mười chữ số! 56 tỷ, trời ạ!”
Cô nhân viên đếm xong số dư thì không nhịn được thốt lên.
Cô nhân viên khẳng định đây là số dư lớn nhất mà cô được tận mắt nhìn thấy, chỉ cần nhìn thấy con số này trên màn hình là cô đã thấy tim đập loạn nhịp!
“Cái gì? 5.6 tỷ?”
Những người trong tiệm, dù là nhân viên hay khách, nghe cô nhân viên kinh hô đều không khỏi kinh hãi.
Trời ạ, đó là một con số kinh khủng cỡ nào.
Trong thẻ có tới 5.6 tỷ tiền mặt, vậy thì ít nhất cũng phải có hơn chục tỷ tài sản.
“Vị này là thần thánh phương nào!”
“Đúng vậy, không biết đây là thiếu gia nhà nào, vậy mà có thể có tới 5.6 tỷ tiền mặt, kinh khủng quá!”
Dù là nhân viên hay khách, ai cũng không nhịn được bàn tán xôn xao.
Khi bọn họ lại nhìn Lâm Vân, ánh mắt mọi người đều thay đổi, trong mắt đầy vẻ kính sợ.
“Sao... Sao hắn lại giống người khách lúc nãy thế?” Cô nhân viên tóc ngắn đã từng tiếp đón Lâm Vân kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Lâm Vân.
“Không, không phải, chắc là ta nhận lầm!” Cô gái tóc ngắn vội vàng lắc đầu.
“Lâm tiên sinh, đã quẹt thẻ thành công, đây là hóa đơn.”
Cô nhân viên tiếp đón Lâm Vân dùng hai tay đưa trả thẻ và hóa đơn cho Lâm Vân, đôi tay ngọc có chút run rẩy.
Rồi cô hỏi: “Lâm tiên sinh muốn đóng gói đồng hồ mang về tặng hay muốn đeo lên luôn ạ?”
“Đeo luôn đi.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Vâng thưa Lâm tiên sinh, nếu ngài không chê thì để tôi đeo cho ngài ạ.” Cô nhân viên tươi cười nói.
“Được.” Lâm Vân đưa tay trái ra.
Cô nhân viên cúi đầu chăm chú đeo đồng hồ cho Lâm Vân.
Sau khi đeo xong.
“Cũng được đấy.” Lâm Vân hài lòng gật đầu.
Tuy Lâm Vân không hiểu về đồng hồ nhưng chiếc này đúng là rất đẹp.
Rồi Lâm Vân ngẩng đầu nhìn cô nhân viên tóc ngắn bên cạnh.
“Cô, lại đây!” Lâm Vân vẫy tay với cô.
Cô nhân viên ngoan ngoãn bước tới.
“Cô còn nhớ tôi chứ? Nửa tiếng trước tôi từng ghé cửa hàng của các cô.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Thật... Thật là anh!” Cô nhân viên tóc ngắn sợ hãi đến biến sắc, nếu không có vịn vào quầy, cô sợ mình đã ngã xuống rồi.
Trời ạ, cái người mà cô vừa rồi mỉa mai, hóa ra lại là một người có 56 tỷ tiền mặt.
“Hy vọng sau này cô đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong nữa.”
Sau khi nói xong, Lâm Vân liền xoay người rời đi dưới ánh mắt kính sợ, ngưỡng mộ của mọi người.
Lâm Vân không thèm nói nhảm với loại người này nữa…
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Lâm Vân thấy cả người sảng khoái hơn, xem giờ thì đã 2 giờ chiều, còn 3 tiếng nữa là tới giờ công ty tan ca.
Lâm Vân quyết định lái xe đi dạo một vòng rồi về công ty.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó, một chiếc Bugatti chạy vụt qua bên trái của Lâm Vân.
“Đây là xe của Diệp Như Long!”
Thông qua biển số xe, Lâm Vân lập tức nhận ra đây là chiếc Bugatti của Diệp Như Long!
Trước đây Diệp Như Long đến Thanh Dương Thị cũng lái chiếc xe này, biển số xe Lâm Vân nhớ rất rõ.
“Diệp Như Long, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Lâm Vân nheo mắt nhìn chằm chằm vào đuôi chiếc Bugatti.
Rất nhanh chiếc Bugatti đã biến mất khỏi tầm mắt Lâm Vân.
Nhắc đến Diệp Như Long, đó là cái gai trong lòng Lâm Vân.
Hắn là cháu đích tôn của lão gia Diệp gia, là người chính thống của Diệp gia, hơn nữa lại từng là đội viên của đội đặc nhiệm Giao Long, ở độ tuổi hai mươi đã đoạt quán quân trong giải tỷ võ của quân đội, cả người toàn vinh quang, giống như ngôi sao trên trời, đúng là một kẻ thiên chi kiêu tử.
Nhưng hắn lại là đối thủ của Lâm Vân.
Lần trước ở Thanh Dương Thị, hắn đã ép Lâm Vân phải quỳ xuống, chuyện này Lâm Vân đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ.
Trước khi đến Kim Đô, Lâm Vân đã thầm thề, có một ngày nhất định phải đạp hắn dưới chân.
“Diệp Như Long, ta tin không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại thôi.” Lâm Vân nheo mắt thì thào.

Lâm Vân lái xe lượn lờ khắp nơi ở Kim Đô một hồi rồi trở về công ty.
5 giờ chiều, Lâm Vân cùng ông ngoại Bingley cùng nhau rời công ty.
Trong xe Bentley.
“Vân Nhi, ở Kim Đô một thời gian rồi, cháu quen chưa?” Ông ngoại mở miệng hỏi thăm.
“Cũng khá ạ, Kim Đô so với Thanh Dương Thị thì phồn hoa hơn nhiều, không hổ danh là trung tâm kinh tế của khu vực Tây Nam.” Lâm Vân nói.
“Nghe nói gần đây cháu toàn ở khách sạn, như thế không được, ông đã cho người sắp xếp cho cháu một căn biệt thự rồi, đây là chìa khóa, địa chỉ ở bờ Bắc Hồ, dựa núi, gần sông, rất tốt đấy.”
Ông ngoại vừa nói, vừa lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Vân.
“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Vân cười nhận lấy.
“Ngoài ra, còn cho cháu thêm một chiếc xe thể thao nữa, đám người trẻ tuổi các cháu ấy mà, chỉ thích mấy cái này.” Ông ngoại lại lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhận chìa khóa xem thử thì thấy logo Porsche.
“Chiếc Porsche 918 này, số lượng có hạn trên toàn cầu là 918 chiếc, ở trong nước cũng chỉ có mấy chục chiếc, hồi trước ông mua một chiếc cất giữ, giờ muốn mua thì khó lắm, giá chợ đen cũng phải hơn ba chục triệu đấy.” Ông ngoại nói.
“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Vân cười cảm tạ.
Lâm Vân biết, xe thể thao càng đắt càng khó mua, vì toàn là hàng giới hạn, nhiều khi có tiền cũng không mua được.
“À, hôm nay nói cho cháu biết ông muốn gặp một người, tên là Ngô Quốc Hùng, là một đại lão trong quân giới trước đây, giờ đã về hưu dưỡng lão ở Kim Đô, nhưng thế lực của ông ấy vẫn không nhỏ, chuyện ta đấu với Diệp gia hoàn toàn nhờ ông ấy giúp đỡ.” Ông ngoại nói.
“Ông ngoại, mối quan hệ giữa ông và ông Ngô này thế nào ạ?” Lâm Vân nghi hoặc hỏi.
Trong mắt Lâm Vân, nếu ông Ngô kia bằng lòng đứng ra làm chỗ dựa cho ông ngoại, thì hai người chắc hẳn có mối quan hệ rất sâu sắc.
Ông ngoại cười rồi nói: “Bà ngoại cháu mang họ Ngô, hiểu chưa?”
“Bà ngoại họ Ngô? Ông ngoại, vậy có nghĩa ông và nhà họ Ngô là thông gia à.” Lâm Vân bừng tỉnh đại ngộ.
Ông ngoại gật đầu: “Không sai, ta là em rể của Ngô Quốc Hùng.”
Ngừng một chút, ông ngoại tiếp tục nói: “Dựa vào kinh nghiệm sống của ông, ông biết tầm quan trọng của thông gia, nếu trước kia ông không thông gia thì Hoa Đỉnh Tập Đoàn chắc chắn không có được địa vị như hôm nay, cho nên trước đây ông mới phản đối hôn sự của cha mẹ cháu, ban đầu ông mong mẹ cháu có thể kết thông gia với một gia tộc lớn nào đó.”
Rồi ông ngoại nhìn Lâm Vân, cười hỏi: “Vân Nhi, có muốn ông kiếm cho cháu một mối không? Trong lòng ông có mấy người hợp với cháu đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận