Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 200: Tiểu Điệp

Chương 200: Tiểu Điệp
Lâm Vân nghe được đề tài này, cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Thế là Lâm Vân nhanh chóng đổi chủ đề.
“Tiểu Nhã, vết thương của ngươi lành thế nào rồi?” Lâm Vân nhìn về phía Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã chính là cô bé mà lần trước, Lâm Vân đi vào sào huyệt bán hàng đa cấp giải cứu Lý Nhu, tiện tay cứu được.
“Vân ca ca, em cũng khỏe rồi, em đang chờ anh trở về, để chào tạm biệt anh một tiếng rồi về nhà.” Tiểu Nhã nói.
“Đã vậy, anh đưa em về nhà.” Lâm Vân nói.
Lâm Vân làm việc luôn thích đến nơi đến chốn, nếu đã cứu được Tiểu Nhã, đương nhiên muốn đưa nàng về, đây cũng là làm cho trọn vẹn chuyện này.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện cho Tiểu Nhã, Lâm Vân liền mở chiếc xe thương vụ kia, đưa Tiểu Nhã về nhà.
Nhà Tiểu Nhã ở một vùng nông thôn hẻo lánh, nơi giao giới giữa Thanh Dương Thị và Khánh Quang Thị.
Lâm Vân lái xe hơn hai tiếng trên đường nhựa, cộng thêm một tiếng đường đất mới đến được nhà Tiểu Nhã.
Nhà Tiểu Nhã là một căn nhà đất cũ nát.
Sau khi xuống xe.
“Tiểu Nhã, thẻ ngân hàng này em cầm lấy, bên trong có 200.000, thời gian tới, em cứ chuyên tâm học hành, chờ tốt nghiệp đại học rồi đi làm.”
Lâm Vân đưa cho Tiểu Nhã một tấm thẻ ngân hàng.
Lâm Vân đã bỏ sẵn 200.000 vào trong thẻ, đủ cho Tiểu Nhã học xong lớp 12 và đại học.
Người cùng khổ trên đời nhiều vô kể, Lâm Vân không thể nào giúp hết được, nhưng nếu đã gặp phải, Lâm Vân sẽ giúp được người nào thì giúp.
Tiểu Nhã thụ sủng nhược kinh.
“Vân ca ca! Anh đã cứu em ra khỏi chỗ bán hàng đa cấp, còn tự mình đưa em về nhà, em đã vô cùng cảm kích rồi, sao em có thể nhận tiền của anh nữa!”
Tiểu Nhã vừa nói, vừa trả lại thẻ ngân hàng cho Lâm Vân.
“Số tiền này là để em đi học, em có muốn đi học không?” Lâm Vân nghiêm mặt nói.
“Dạ!” Tiểu Nhã kiên định gật đầu.
Tiểu Nhã bỏ học, cũng là vì nhà quá nghèo, không có tiền cho nàng đi học.
Cũng chính vì nhà quá nghèo, Tiểu Nhã mới luôn chăm chỉ học tập, luôn khát vọng được đi học, vì đó là biện pháp duy nhất có thể thay đổi vận mệnh gia đình.
Chỉ tiếc, nhà nghèo đến mức ngay cả tiền đi học cho nàng cũng không có.
Mà cha của Tiểu Nhã lại cho rằng, con gái sớm muộn cũng phải lập gia đình, biết chữ là được rồi, học nhiều sách vở làm gì...
“Nếu em muốn đi học, nếu em đã mở miệng gọi anh một tiếng ca ca, vậy thì số tiền này em nhất định phải cầm lấy, nếu như em thấy ngại, vậy thì sau này em kiếm được tiền, trả lại cho anh, vậy được chứ.”
Lâm Vân vừa nói, vừa đưa lại thẻ ngân hàng cho Tiểu Nhã.
“Vân ca ca! Chờ em tốt nghiệp, em nhất định sẽ báo đáp anh!” Khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Nhã lộ ra vẻ kiên định.
Lần này, Tiểu Nhã nhận lấy thẻ ngân hàng.
Trong lòng Tiểu Nhã vô cùng cảm kích Lâm Vân, ngày đó ở trong rừng cây, phía sau rất có thể có truy binh, Lâm Vân hoàn toàn có thể bỏ nàng lại để một mình chạy trốn, nhưng Lâm Vân đã luôn cõng nàng.
Nàng cũng hiểu rất rõ, lúc đó Lâm Vân cõng nàng, mệt đến mức gần như kiệt sức, nhưng Lâm Vân vẫn không hề bỏ rơi nàng, cũng chưa từng than vãn một lời nào!
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Nhã chưa từng cảm nhận được ai đối tốt với nàng như vậy!
Những điều này, Tiểu Nhã đều âm thầm ghi tạc trong lòng!
Vì trong lòng quá đỗi cảm động, Tiểu Nhã mũi cay xè, nước mắt từ hốc mắt trào ra.
“Đồ ngốc, đừng khóc!” Lâm Vân ôm lấy Tiểu Nhã, nhẹ nhàng an ủi nàng.
Lâm Vân cũng không có ý nghĩ xấu, hoàn toàn xuất phát từ tình cảm của người anh đối với em gái, muốn an ủi nàng.
Tiểu Nhã cứ thế, tựa vào trong lồng ngực của Lâm Vân, nước mắt tuôn rơi.
Lúc này Tiểu Nhã, trong lòng thầm thề, nhất định phải chăm chỉ học hành, sau này tốt nghiệp nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm Vân đối với nàng!
...
Sau khi đưa Tiểu Nhã về nhà, Lâm Vân cũng lái xe về Thanh Dương Thị.
Mới đi khỏi nhà Tiểu Nhã hơn mười phút, trên đường đất ở nông thôn, lại có một chiếc Rolls-Royce Phantom chạy đối diện!
“Ta dựa vào, loại xe sang trọng này làm sao lại xuất hiện ở đây?” Lâm Vân tỏ ra rất kinh ngạc.
Mà lại Lâm Vân liếc qua, chiếc xe này treo biển số Kinh Thành.
“Chẳng lẽ, nhà ai đó trong thôn này, ở Kinh Thành phát tài?” Lâm Vân lẩm bẩm.
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
May mắn con đường đất này còn rộng, miễn cưỡng xe có thể nhường nhau.
Lâm Vân cũng không nghĩ nhiều nữa, rất nhanh liền bỏ chuyện này ra sau đầu, tiếp tục lái xe về Thanh Dương Thị...
Chiếc Rolls-Royce Phantom biển số Kinh Thành này, sau khi chạy trên đường đất được hơn mười phút, vậy mà lại dừng ở nhà Tiểu Nhã!
Từ trong xe bước xuống một người đàn ông trung niên mặc tây trang hàng hiệu.
“Thưa ông chủ, chính là chỗ này.” Một người thư ký đeo kính nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong sân.
“Các người là ai?” Tiểu Nhã đang làm việc thì nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên đột ngột xuất hiện.
“Tiểu Nhã, ta là cha con, hôm nay đến đây, là đặc biệt để đón con trở lại Kinh Thành.” Người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Nhã, mắt hơi đỏ lên.
“Cha tôi?” Tiểu Nhã vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lúc này, cha của Tiểu Nhã, một ông nông dân tóc đã hoa râm bước ra.
“Là ngươi?” Cha Tiểu Nhã như nhận ra người đàn ông trung niên.
“Không sai, ta đến nhận con gái ta, yên tâm, các ngươi đã nuôi dưỡng con gái ta hơn mười năm, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền bồi thường hậu hĩnh.” Người đàn ông trung niên nhận chiếc khăn tay do thư ký đưa tới, lau nước mắt.
...
Sau mười phút, Tiểu Nhã cuối cùng đã hiểu rõ sự tình, thì ra người đàn ông trung niên mặc tây phục này là cha ruột của nàng.
Năm đó cha nàng làm ăn thất bại thiếu nợ một khoản tiền lớn, mẹ nàng bị chủ nợ bức tử, cha nàng vì tránh người đòi nợ làm tổn thương Tiểu Nhã, liền đem Tiểu Nhã đưa đến vùng nông thôn hẻo lánh, cho một gia đình hiếm muộn con cái nhận nuôi.
Sau khi trốn nợ mấy năm, cha Tiểu Nhã liền vào Kinh Thành phát triển, mười mấy năm qua, bây giờ cha Tiểu Nhã đã công thành danh toại, trở thành một nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Kinh Thành.
Bây giờ, ông đích thân đến đón Tiểu Nhã về nhà.
“Tiểu Nhã, những năm này ba đã thiệt thòi cho con, hãy theo ba trở lại Kinh Thành, ba sẽ cho con điều kiện sinh hoạt tốt nhất, để con được học ở những trường tốt nhất!” Cha Tiểu Nhã lệ nóng doanh tròng.
Cha Tiểu Nhã đương nhiên hiểu rõ, những năm này Tiểu Nhã đã chịu không ít khổ.
“Nhưng mà, cha mẹ nuôi có ơn dưỡng dục với con.” Tiểu Nhã nói.
“Đồ ngốc, ta sẽ cho họ 5 triệu.” Cha Tiểu Nhã nói.
“Tiểu Nhã à, con cứ theo cha ruột con về đi, ta cũng muốn cầm số tiền 5 triệu này.” Cha nuôi Tiểu Nhã nói.
Trong lòng cha nuôi nghĩ, Tiểu Nhã sau này cũng phải đi lấy chồng, chi bằng cầm 5 triệu, để nàng đi cùng cha ruột.
Cha nuôi đã nói vậy, Tiểu Nhã còn có thể nói gì nữa?
Cứ như vậy, Tiểu Nhã liền đi theo cha ruột rời đi, chuẩn bị về Kinh Thành.
Trước khi lên xe, Tiểu Nhã lấy ra tấm thẻ mà Lâm Vân cho nàng.
“Vân ca ca, chờ Tiểu Nhã có bản lĩnh, nhất định sẽ đến tìm anh!” Tiểu Nhã quyết định, sẽ cất giữ cẩn thận tấm thẻ ngân hàng này...
...
Thanh Dương Thị.
Lâm Vân trực tiếp lái xe đến nhà Vương Tuyết.
Chuyện của mình và Giang Tĩnh Văn, Lâm Vân định sẽ kể rõ với Vương Tuyết.
Chỉ là Lâm Vân có chút lo lắng, sợ rằng sau khi Vương Tuyết biết chuyện, sẽ có phản ứng như thế nào.
Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, cũng không có cách nào khác.
Đứng trước cửa nhà Vương Tuyết, Lâm Vân hít một hơi thật dài, vẻ mặt có chút lo lắng.
Lâm Vân sợ rằng, Vương Tuyết sẽ không thể chấp nhận chuyện này.
“Cộc cộc cộc!”
Sau khi Lâm Vân gõ cửa, cửa rất nhanh đã được mở ra.
“Lâm Vân! Anh về rồi!”
Vương Tuyết thấy Lâm Vân liền lộ ra nụ cười vui vẻ, xông lên ôm lấy Lâm Vân, hôn lên má Lâm Vân một cái.
“Lâm Vân, trên người anh sao lại có mùi nước hoa phụ nữ thế, anh có phải ở Khánh Quang Thị đã vụng trộm ăn vụng rồi không?” Vương Tuyết hít hà trên người Lâm Vân.
“Cái kia… Vương Tuyết chúng ta vào nhà rồi nói.” Lâm Vân lộ ra vẻ xấu hổ.
Lâm Vân không ngờ, mũi của Vương Tuyết lại thính như vậy, mùi nước hoa còn lưu lại trên người Lâm Vân, đương nhiên là của Giang Tĩnh Văn.
Sau khi vào nhà.
“Dì còn ở bệnh viện sao?” Lâm Vân nhìn quanh một vòng, không thấy mẹ Vương Tuyết.
“Ừ, vẫn còn ở bệnh viện, sau khi phẫu thuật cần phải hồi phục một thời gian.” Vương Tuyết nói.
Sau khi ngồi xuống.
“Vương Tuyết, có một chuyện ta nhất định phải nói thật với em, ở Khánh Quang Thị ta đã làm một chuyện sai trái, ta… có lỗi với em!” Lâm Vân kiên quyết nói.
“Lâm Vân, ý của anh là… Chẳng lẽ… Anh không cần em nữa sao? Anh muốn chia tay với em sao?”
Vương Tuyết nói đến cuối câu thì hốc mắt đã đỏ hoe, nước mắt đã ứa ra trong hốc mắt.
“Đồ ngốc, em nói bậy gì vậy? Ai nói muốn chia tay với em! Anh đến để nhận lỗi với em.” Lâm Vân kéo tay Vương Tuyết lại.
“Thật sao? Anh thật không muốn chia tay với em sao?” Vương Tuyết kích động nhìn Lâm Vân.
“Vương Tuyết, em cứ nghe anh nói đã.” Lâm Vân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận