Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 406: Tiểu Điệp

"Chương 406: Tiểu Điệp
Ác nhân thì phải để ác lai trị, đối với loại người này, Lâm Vân không cần thiết phải khách khí với hắn.
Tào Cương nhìn thấy vết thương trên trán, hắn sợ đến toàn thân run rẩy, chân cũng mềm nhũn ra.
Loại phú nhị đại như hắn, ngày thường sống an nhàn sung sướng, làm sao mà bị người dùng súng chĩa vào trán bao giờ.
Nhìn thấy họng súng đen ngòm kia, phòng tuyến tâm lý của hắn trong nháy mắt bị đánh tan.
“Đừng...... Đừng nổ súng mà, ta quỳ! Ta lập tức quỳ!”
Tào Cương vừa nói xong, vội vàng quỳ xuống đất, cả người đều bị dọa thảm rồi.
“Xin lỗi huynh đệ Chu Tiểu Huy của ta!” Lâm Vân ra lệnh bằng giọng điệu lạnh lùng.
“Đúng đúng đúng.”
Tào Cương liên tục gật đầu, sau đó vội vàng quay người đối với Chu Tiểu Huy nói:
“Huynh đệ, ta sai rồi, ta không nên cướp bạn gái của ngươi, ta xin lỗi ngươi, ngươi có thể tuyệt đối đừng để cho bằng hữu ngươi nổ súng nha.”
“Lần này, ta tha cho ngươi một con đường sống, nếu như sau này ngươi còn đến tìm Vương Mai, ta sẽ khiến cho ngươi khó giữ được tính mạng, rõ chưa?” Lâm Vân nói với giọng điệu băng lãnh.
“Đúng đúng đúng!” Tào Cương liên tục gật đầu.
“Cút!”
Lâm Vân phun ra một chữ.
Tào Cương nghe vậy xong, liền vội vàng quay người bỏ chạy, không dám chút nào nán lại.
Vương Mai cùng mấy nhân viên cửa hàng hoa, lúc này đều vô cùng kính sợ nhìn Lâm Vân.
Đặc biệt là nhìn thấy đống tiền bên cạnh kia, bọn họ không biết, Lâm Vân là người giàu có đến cỡ nào.
Lâm Vân vừa quay sang nhìn Vương Mai.
“Vương Mai, cô thật sự cho rằng loại phú nhị đại này, là thật lòng muốn theo cô sống cả đời sao? Bất quá chỉ là chơi đùa với cô thôi, đợi đến lúc cô tàn phai nhan sắc, thì sẽ vứt bỏ cô mà đi tìm người mới, việc cô từ bỏ Chu Tiểu Huy, người sẵn lòng vì cô mà trả giá tất cả, tuyệt đối là tổn thất lớn nhất trong cuộc đời cô.” Lâm Vân nói với giọng điệu lạnh lùng.
Vương Mai cúi đầu, không nói một lời.
“Anh à, chúng ta đi thôi, hôm nay em đã nhìn rõ cô ta rồi, cho dù về sau cô ta có cầu xin em, em cũng sẽ không nhìn cô ta thêm một cái nào.” Chu Tiểu Huy nói.
Ngay sau đó, hai người trực tiếp quay người rời đi.
Về phần hiện trường, tự nhiên có người quản lý ngân hàng hoa thu dọn.......
Ở một nơi nào đó thuộc vùng ngoại ô Đế Đô, tọa lạc một trang viên tư nhân có diện tích vô cùng lớn. (vì một vài nguyên nhân, hai chữ Kinh Thành không thể dùng lại nữa, cho nên về sau đổi thành Đế Đô).
Diện tích trang viên lớn đến dọa người, sau khi đi qua cửa chính, còn phải đi hết một quãng đường dài cả cây số, mới có thể đến được khu kiến trúc chính của trang viên.
Trang viên có cả một khu chuồng ngựa, sân đánh gôn, vườn nhân tạo với non bộ và hồ nước, sân bay riêng, v.v...
Ở khu vực Đế Đô tấc đất tấc vàng, có thể có được một trang viên tư nhân quy mô như vậy, có thể thấy được tiềm lực tài chính và bối cảnh mạnh mẽ của chủ nhân!
Khu kiến trúc trang viên đều mang phong cách kiến trúc Châu Âu, toát lên vẻ xa hoa, mức độ xa hoa của nó, khiến cho người ta phải líu lưỡi.
Bên trong một tòa lâu đài màu trắng lộng lẫy.
Một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục diễm lệ, đang ngồi trên ghế salon.
Đúng lúc này, một lão bộc mặc tây trang, vội vàng chạy vào đại sảnh.
“Tiểu thư, Lâm công tử hôm qua đã đến Đế Đô rồi.”
Lão bộc bẩm báo với cô gái trẻ.
“Lâm ca ca hắn...... đến Đế Đô rồi sao?” Cô gái trẻ nghe được tin tức này, trên mặt nở một nụ cười thật lòng.
Đứng ở phía trước lão bộc có thể khẳng định rằng, hắn đã rất lâu không thấy tiểu thư cười vui vẻ như vậy.
“Phúc bá, giúp ta âm thầm chú ý Lâm ca ca, có bất cứ tình huống gì thì phải lập tức báo cho ta.” Cô gái trẻ phân phó.
“Vâng thưa tiểu thư, lão nô xin đi làm ngay.” Lão bộc cúi người đáp.
Cô gái trẻ nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: “Lâm ca ca, không biết anh có còn nhớ đến Tiểu Điệp hay không......”
Ở một nơi khác.
“Anh à, cảm ơn anh, hôm nay đã giúp em hả giận.” Chu Tiểu Huy cười nói lời cảm ơn với Lâm Vân.
“Em sau này định làm gì? Định trở về tỉnh Tây Xuyên sao?” Lâm Vân mở miệng hỏi thăm.
“Không về! Em quyết định ở lại Đế Đô, ở Đế Đô quyết chí xông pha một phen!” Chu Tiểu Huy nói bằng giọng điệu kiên định.
Hiển nhiên chuyện này đã tạo ra sự kích thích rất lớn về tinh thần cho Chu Tiểu Huy, khiến hắn không cam chịu với hiện tại, muốn xông ra một chân trời mới.
“Tốt! Anh ủng hộ quyết định này của em, người trẻ tuổi mà, chính là phải xông pha một phen, mới không uổng phí tuổi thanh xuân!” Lâm Vân vỗ vỗ vai Chu Tiểu Huy.
“Anh à, phía trước! Phía trước!”
Chu Tiểu Huy đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.
“Sao vậy Chu Tiểu Huy?” Lâm Vân vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
“Kẻ lừa tiền của em! Ở ngay phía trước!” Chu Tiểu Huy chỉ vào phía trước kêu lớn.
Lâm Vân nhìn kỹ lại, thấy phía trước có một người đàn ông đang bày tấm bảng, ngồi dưới đất "Xin giúp đỡ" hiển nhiên lại đang lừa gạt tiền.
Vì giọng của Chu Tiểu Huy quá lớn, người đàn ông kia nghe được tiếng của Chu Tiểu Huy, liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy trốn.
“Tên lừa đảo kia, chạy đi đâu!”
Chu Tiểu Huy liền nhanh chóng đuổi theo.
Chu Tiểu Huy là người lớn lên ở nông thôn, lúc còn trẻ thường xuyên chạy trên đồng ruộng, cho nên tốc độ chạy rất nhanh.
Nhưng hắn vừa mới chạy được vài bước, cũng đã cảm thấy một trận gió bên cạnh mình.
Chu Tiểu Huy nhìn thì thấy, lại là Lâm Vân, đã vượt qua hắn với một tốc độ kinh người, đuổi theo.
“Mẹ nó! Vân Ca là báo săn biến thành hả? Vậy mà chạy nhanh như vậy!” Chu Tiểu Huy kinh hãi đến mức con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Kẻ lừa đảo phía trước, nhìn thấy Lâm Vân phi tốc đuổi theo, cũng kinh hãi cả người.
“Mẹ nó, đây là ai vậy, chạy nhanh thế!” Kẻ lừa đảo kêu lớn.
Nói đùa, Lâm Vân là một cường giả hư đan cảnh, khi dốc hết tốc lực chạy, thì những người bình thường này có cố gắng thế nào cũng không bằng được.
“Phanh!”
Lâm Vân tung một cú đá, đá thẳng vào tên lừa đảo, khiến hắn ngã nhào xuống đất một cách thảm hại.
Ngay sau đó, Lâm Vân lập tức lao đến, đè tên lừa đảo xuống.
Lúc này, Chu Tiểu Huy cũng đuổi đến.
“Vân Ca, chính là hắn! Chính là hắn đã lừa gạt tiền của em!” Chu Tiểu Huy vội vàng nói.
“Anh à, em trả tiền lại cho các anh, thả tôi đi!” Tên lừa đảo cầu xin tha thứ.
“Thả cho anh đi, rồi sau đó để cho anh tiếp tục đi lừa gạt tiền của người tốt bụng khác sao? Anh nằm mơ đi!”
Lâm Vân vừa nói, vừa đấm vào bụng tên lừa đảo một cú, khiến tên lừa đảo đau đến mặt mày tái mét.
Đối với loại lừa đảo này, Lâm Vân vô cùng căm phẫn, bởi vì bọn chúng toàn lừa tiền của những người lương thiện.
“Nhóc con, các ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu, ta...... Ta không phải là dễ trêu, phía sau chúng ta có người, thật sự chọc đến chúng ta, thì hai cái nhóc con các ngươi sẽ không chịu nổi đâu!” Tên lừa đảo nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
“Còn dám uy hiếp ta? Ý là, các ngươi là một bọn đúng không?” Lâm Vân cười lạnh nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.
Dù sao thì loại sự tình này, còn chưa tới lượt Lâm Vân phải lo lắng, nếu như Lâm Vân giải quyết việc này, còn cần đến cảnh sát để làm gì? Cứ giao cái bọn lừa đảo này lại cho cảnh sát giải quyết là được rồi.
Chẳng bao lâu sau, xe cảnh sát đến, Lâm Vân kể lại tình hình một lượt, đồng thời nói rằng, đối phương có thể là một bọn, để cảnh sát có thể điều tra kỹ càng, cố gắng triệt phá toàn bộ bọn lừa đảo này.
Bất quá, cảnh sát yêu cầu ghi chép lại thông tin, Lâm Vân và Chu Tiểu Huy chỉ cần cùng cảnh sát đến đồn ghi lại một bản ghi chép......
Đế Đô, bên trong một tòa biệt thự đơn lập xa hoa.
Một người đàn ông trung niên để râu đang đọc báo, người đàn ông này ăn mặc không hề tầm thường.
Lúc này, Tào Cương chật vật chạy vào biệt thự.
“Cha, cha nhất định phải giúp con làm chủ nha!” Tào Cương vội vàng chạy vào biệt thự.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế salon, chính là cha của Tào Cương.
“Sao vậy con trai?” Tào Phụ thả tờ báo trên tay xuống.
“Cha, con bị người khác ức hiếp, có hai người tên là Lâm Vân và Chu Tiểu Huy, vậy mà lại dùng súng chĩa vào trán con, cha nhất định phải làm chủ cho con!” Tào Cương trực tiếp khóc lóc kể lể.
“Con không báo danh Ngọa Tào nhà mình à?” Tào Phụ hơi nhíu mày.
“Con báo rồi, nhưng mà thằng nhóc kia trông cũng có vẻ rất có tiền, lại dùng tiền nện con.” Tào Cương nói.
Lúc này, quản gia Tào gia vội vàng chạy vào.
“Lão gia, có chuyện lớn không hay rồi!” quản gia vội vàng nói.
Tào Phụ hơi nhướng mày: “Có chuyện gì thế?”
“Một thành viên của bọn lừa đảo bên dưới của chúng ta, bị bắt rồi, đồng thời còn khai ra tin tức của cả bọn, dẫn đến một nhóm kia của chúng ta, suýt chút nữa thì bị bắt, may mắn chúng ta có quan hệ với cấp trên, kịp thời thông báo, chuyện này mới được ngăn chặn.” Quản gia nói.
“Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Tào Phụ nghiêm mặt hỏi.
Tào gia bọn họ đều dựa vào kiếm tiền từ những việc làm phi nghĩa để làm giàu, bao gồm cả lừa đảo.
Mặc dù bây giờ, lừa đảo chỉ là một nhánh nhỏ trong vô số công việc làm ăn của hắn, nhưng nó cũng chính là đang chống đối lại hắn.
“Thưa lão gia, là có người báo cảnh sát, tin tức của người báo cảnh sát, ta đã nhờ mối quan hệ lấy được rồi.”
Quản gia vừa nói, vừa đưa một tập tài liệu cho Tào Phụ.
Đứng bên cạnh Tào Cương, vội vàng nhào tới xem.
“Cái này...... Thằng nhóc này! Lại là thằng nhóc này!” Tào Cương sau khi nhìn thấy tấm hình trên tài liệu, lập tức liền kinh hô lên.
“Sao vậy con trai?” Tào Phụ vội vàng hỏi thăm.
“Cha, chính là thằng nhóc này ức hiếp con!” Tào Cương hai mắt đỏ lên kêu lớn.
“ức hiếp con trai ta, lại còn làm hỏng chuyện buôn bán của ta, chuyện này đúng là oan gia ngõ hẹp mà.” Trong mắt Tào Cương nổi lên sát ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận