Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 295: xanh trở lại dương thị

Chương 295: Trở lại Thanh Dương Thị
Một bên khác.
Vì Vương Tuyết hẹn cuối tuần về nên ngày mai còn phải đi học, Lâm Vân lái xe đưa nàng về Thanh Dương Thị.
Đến Thanh Dương Thị đã tám giờ tối.
Sau khi đưa Vương Tuyết về nhà, Lâm Vân lái xe thẳng đến nhà thư ký An Tiểu Nhã.
Bây giờ Lâm Vân chủ yếu làm việc ở Kim Đô, nên An Tiểu Nhã ở Thanh Dương Thị có hơi lãng phí.
Lâm Vân quyết định đưa cô đến Kim Đô, như vậy cậu sẽ không cần tìm thư ký khác nữa.
Nhà An Tiểu Nhã.
Lâm Vân vừa gõ cửa thì cửa đã mở ngay.
Nhưng người đứng trước mặt lại không phải An Tiểu Nhã mà là em gái cô, An Manh.
Dù không trang điểm, An Manh lại xinh đẹp hơn hẳn vẻ ngoài trang điểm đậm trước kia. Vốn dĩ cô nàng có vẻ đẹp đáng yêu của cô em gái nhà bên.
"Lâm Gia, là anh à, em nhớ anh muốn ch·ế·t đi được!"
Thấy Lâm Vân, An Manh mừng rỡ nhào vào lồng n·g·ự·c cậu.
Lâm Vân cảm thấy một mùi hương thơm ngát.
"An Manh, em... Em đừng như vậy, để chị em thấy thì không hay." Mặt Lâm Vân hơi ửng đỏ.
"Chị em không có ở nhà đâu, Lâm Gia, anh vào nhà đi."
An Manh vừa nói vừa kéo Lâm Vân vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Chị em không ở nhà? Chị ấy đi đâu rồi?" Lâm Vân hỏi.
"Chị ấy đi hẹn hò rồi." An Manh cười hì hì đáp.
"Hẹn hò? Chị em có bạn trai rồi à?" Lâm Vân ngạc nhiên.
"Chị em có bạn trai thì anh kinh ngạc cái gì chứ? Chẳng lẽ... Lâm Gia, anh thích chị em sao?" An Manh nói.
Lâm Vân trừng cô một cái: "Nói bậy bạ, ta với chị em em chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, có vậy thôi. Còn nữa, em cũng mau tìm người đáng tin mà yêu đi, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa."
"Hì hì, em đùa anh thôi, chị em ra ngoài mua đồ rồi." An Manh cười nói.
Ngập ngừng một lát, An Manh tiếp tục:
"Mà Lâm Gia, em sẽ không tìm bạn trai đâu, đời này em chỉ quyết định anh thôi!"
Nói rồi An Manh ôm lấy cổ Lâm Vân.
Lâm Vân cảm nhận rõ mùi hương nhè nhẹ trên người An Manh.
"An Manh, đừng có nghịch nữa! Ta đã nói rồi ta có bạn gái rồi mà."
Lâm Vân vừa nói vừa gỡ tay An Manh ra.
Nhưng An Manh không hề có ý định dừng lại.
"Lâm Gia, anh là người thành đạt rồi, có tam thê tứ th·iếp là bình thường thôi!"
An Manh vừa dứt lời đã lao thẳng đến Lâm Vân.
"Phanh!"
Lâm Vân bị An Manh đẩy ngã nhào xuống ghế sô pha.
"Lâm Vân, nếu anh không đồng ý thì em sẽ nấu cơm gạo với anh!"
An Manh vừa nói vừa cúi xuống hôn Lâm Vân.
"Lại nữa rồi!"
Lâm Vân cạn lời, cậu nhớ lần trước trong phòng ngủ An Manh cũng mạnh mẽ hôn cậu như thế.
Khi đó Lâm Vân hết sức phản kháng, suýt nữa không kiềm chế được.
Một người đàn ông bị một cô gái nhỏ tấn công như vậy, Lâm Vân thật sự rất mất mặt...
Hơn nữa cậu còn phải cự tuyệt!
"An Manh, đừng như vậy." Lâm Vân liên tục kháng cự.
"Lâm Gia, anh... Chẳng lẽ anh có bệnh khó nói à?" An Manh bĩu môi nói.
"Sao có thể!"
Là đàn ông, mà bị phụ nữ chê cười như vậy quả là sỉ n·h·ụ·c lớn!
Giờ đây nghe An Manh nói một câu, đầu óc Lâm Vân như nổ tung, cậu thật sự sắp không nhịn được nữa.
Đúng lúc này, tiếng chìa khóa mở cửa vang lên.
"Chị em về rồi!"
An Manh hoảng sợ vội vàng đứng dậy ngồi thẳng lại, Lâm Vân cũng vội ngồi dậy từ ghế sô pha.
Dù sao bọn họ cũng đang ở phòng khách.
Lúc này, cửa mở, An Tiểu Nhã bước vào.
"Phù..."
Lâm Vân thở phào một hơi, may mà vừa rồi mình đã nhịn được nên quần áo vẫn chỉnh tề.
Nếu cậu thật sự không giữ được mình, lại bị An Tiểu Nhã trở về bắt gặp, thấy cảnh mình cùng em gái cô ta... thì thật không biết nên nói sao nữa.
"Lâm Đổng, anh trở lại Thanh Dương Thị rồi à!"
Thấy Lâm Vân trong phòng, An Tiểu Nhã lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
"Ờ, đúng vậy, hôm nay mới về." Lâm Vân gượng gạo gật đầu.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, rồi nhìn thấy chị của An Manh là An Tiểu Nhã, Lâm Vân có cảm giác tội lỗi.
"Lâm Đổng, lần này anh về Thanh Dương định ở lại bao lâu vậy?" An Tiểu Nhã vừa hỏi vừa tươi cười bước tới.
"Bên Kim Đô còn nhiều việc nên sáng mai ta sẽ về." Lâm Vân nói.
Lâm Vân đã chinh phục cả Thanh Dương Thị, hơn nữa công việc ở đây cũng đã vào quỹ đạo, không cần cậu tốn nhiều công sức.
Vậy nên Lâm Vân chuẩn bị dồn hết sức lực và trọng tâm cho Kim Đô.
Tất nhiên Thanh Dương Thị vẫn là quê hương Lâm Vân, nên trong lòng cậu có tình cảm đặc biệt, chắc chắn cậu sẽ thường xuyên về thăm.
"A, sáng mai đã đi rồi sao."
Nghe tin này, trong mắt An Tiểu Nhã thoáng hiện vẻ thất vọng.
"An Tiểu Nhã, ta muốn mang cô đến Kim Đô, tiếp tục làm thư ký cho ta, giúp ta làm việc, cô có bằng lòng không?" Lâm Vân hỏi.
"Bằng lòng, em đương nhiên bằng lòng!"
An Tiểu Nhã gật đầu liên tục, mặt lại hiện lên vẻ vui sướng.
"Tốt, vậy tối nay cô thu xếp đồ đạc đi, sáng mai ta sẽ lái xe đến nhà đón cô." Lâm Vân nói.
"Vâng!" An Tiểu Nhã gật đầu mạnh mẽ.
"Oa, chị, em thật là hâm mộ chị đó, em cũng muốn đi Kim Đô." An Manh hâm mộ ra mặt.
"Chị đi làm việc chứ có phải đi chơi đâu, em nên lo mà học đi, chị không ở Thanh Dương thì em phải tự chăm sóc bản thân." An Tiểu Nhã nói.
"Nếu chuyện đã thông báo cho cô rồi, ta đi trước." Lâm Vân đứng dậy định rời đi.
Lâm Vân cảm thấy, ở lại đây nữa chỉ càng thêm ngượng ngùng.
"Lâm Đổng, em tiễn anh." An Tiểu Nhã nói.
"Chị, để em tiễn Lâm Gia." An Manh vội vàng đứng lên.
An Tiểu Nhã tất nhiên sẽ không tranh với em gái mình, chỉ dặn dò em phải đối xử lễ phép với Lâm Đổng.
Thế là, An Manh tiễn Lâm Vân xuống lầu.
Dưới lầu.
"Lâm Gia, anh mang em đến Kim Đô đi, em xin anh đấy!" An Manh nũng nịu kéo tay áo Lâm Vân.
"An Manh, em còn phải đi học, chẳng phải em đang học lớp 12 sao? Nếu em muốn đi Kim Đô thì thi đại học cố gắng vào đại học Kim Đô đi." Lâm Vân chân thành nói.
Đại học Kim Đô là trường đại học cao nhất tỉnh Tây Xuyên, có danh tiếng trong cả nước.
"Vâng! Em nhất định sẽ thi đỗ!" An Manh gật đầu mạnh mẽ, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.
"Đây là một vạn tệ, cầm mà tiêu vặt, thường thì ăn uống ngon vào, mua quần áo mình thích, nhớ đừng hoang phí." Lâm Vân lấy ra một xấp tiền.
Dù Lâm Vân có thể tùy tiện cho cô mấy triệu.
Nhưng Lâm Vân nghĩ, cô bé vẫn đang học lớp 12, quá nhiều tiền tiêu vặt không thích hợp, dù sao bây giờ trọng tâm của cô vẫn là học tập.
"Em không cần đâu! Em muốn đi theo anh, không phải vì tiền của anh đâu." An Manh bĩu môi nói.
"Đừng có suy nghĩ lung tung nữa, ta cho em tiền tiêu vặt là vì xem em là bạn bè, chỉ thế thôi."
Lâm Vân vừa nói vừa nhét tiền vào tay cô.
Sau đó, Lâm Vân quay người lên xe rồi lái đi.
An Manh nhìn một vạn tệ trong tay mà lòng ấm áp.
Dù không phải vì tiền, nhưng theo An Manh thấy, Lâm Vân chịu cho cô tiền tiêu vặt tức là trong lòng vẫn có cô!
An Manh nhìn theo đèn xe của Lâm Vân, lẩm bẩm:
"Lâm Gia, em nhất định sẽ làm người phụ nữ của anh!"
Rời nhà An Tiểu Nhã, Lâm Vân gọi điện cho Bàn Tử, bảo hắn ra ngoài uống r·ư·ợ·u.
Dù sao đã lâu Lâm Vân không về Thanh Dương Thị, về rồi thì không thể không gặp người bạn thân của mình là Bàn Tử được.
Dù có bận đến đâu cũng không thể quên anh em tốt!
Trong điện thoại.
"Cái gì? Vân Ca anh về Thanh Dương rồi à? Tốt tốt tốt, ta đến ngay, tối nay hai anh em mình phải say khướt mới về được!" Bàn Tử vui vẻ nói.
Một quán bar nào đó ở Thanh Dương Thị.
"Vân Ca, anh em ta cứ tưởng là huynh đệ đã c·h·ế·t rồi chứ."
Thấy Lâm Vân, Bàn Tử xông tới ôm cậu một cái.
"Đừng làm buồn nôn thế chứ, người khác còn tưởng bọn mình gay đó." Lâm Vân cười nói.
"Ha ha." Bàn Tử cười ha hả.
Sau đó hai người khoác vai nhau cùng vào quán rượu, đến một góc ngồi, gọi mấy chai rượu tây.
"Nào Vân Ca, cạn ly!"
Hai người rót đầy rượu, uống liên tục mấy ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận