Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 582: cùng đường mạt lộ

Sau khi Lâm Vân nói xong câu đó, liền dẫn Triệu Linh và Giang Tĩnh Văn, hướng phía trước đi tới.
“Lâm Vân, làm tốt lắm, loại người này đúng là thích ăn đòn!” Giang Tĩnh Văn che miệng cười nói.
Triệu Linh cũng che miệng cười nói: “Ai bảo hắn chọc Lâm Vân.”
Bị vây quanh bên trong bức tường người Trịnh Tầm, đương nhiên nghe được câu “Phơi hắn mấy giờ rồi tính” của Lâm Vân, sau khi nghe xong, sắc mặt hắn đã trở nên xanh mét.
“Trịnh Ca, cái này...... Vậy phải làm sao bây giờ a!”
Mấy chục tên vệ sĩ bên cạnh Trịnh Tầm cũng lộ vẻ rất sốt ruột.
“Câm miệng, dừng lại!” Trịnh Tầm hét lớn về phía Lâm Vân.
Lâm Vân dừng bước, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn.
“Sao vậy, ngươi còn có vấn đề gì sao?” Lâm Vân hời hợt hỏi.
“Thả ta đi! Buổi chiều ta còn bận diễn xướng hội!” Sắc mặt Trịnh Tầm tái xanh.
“Xin hỏi, chuyện ngươi bận diễn xướng hội, liên quan gì đến ta?” Lâm Vân tỏ ra rất bình tĩnh.
“Ngươi có tư cách gì mà phong đường ở đây, ngươi...... Nếu ngươi không thả ta đi, ta có thể báo c.ả.n.h s.á.t!” Trịnh Tầm tức giận nói.
“Cái quảng trường thương mại này là do tập đoàn ta quản lý, ngươi nói xem ta có tư cách phong đường hay không! Mặt khác, nếu ngươi muốn gọi điện thoại thì tùy tiện gọi đi!” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Ngươi......” Cơ mặt của Trịnh Tầm đột nhiên giật giật.
“Trịnh Tầm, mượn câu của ngươi một chút, ta có tiền tài, còn ngươi thì không có! Mặt khác, thời gian của ta rất quý giá, không có thời gian để lãng phí cùng loại người như ngươi!” Lâm Vân bình tĩnh nói.
Sau khi Lâm Vân nói xong, liền quay người đi về phía xe.
Lâm Vân trực tiếp lên một chiếc xe buýt bên đường, những chiếc xe buýt này đều là vừa mới được Răng Độc đưa tới.
Bên trong xe buýt, máy điều hòa bật sẵn, thoải mái dễ chịu hơn bên ngoài rất nhiều.
Ngoài xe.
“Ha ha, Trịnh Tầm hôm nay phải nhận quả đắng rồi! Nhìn kìa, hắn đang sốt ruột kìa.”
“Ai bảo hắn đụng phải người nhà Lâm chứ?”
“Hắn Trịnh Tầm là cái thá gì, còn phong đường không cho chúng ta qua lại, đúng là đáng đời!”
“Đúng đúng đúng, đại khoái nhân tâm a!”
Những người đi đường xung quanh nhìn thấy Trịnh Tầm đang gấp gáp xoay quanh, bọn họ không vui sao được.
Dù sao thì Trịnh Tầm trước đó phong đường, khiến cho mọi người đi đường phải chịu cái nắng chói chang, đợi lâu như vậy, trong lòng ai cũng khó chịu.
Bên trong bức tường người.
Dưới ánh nắng gay gắt, trán Trịnh Tầm đã đổ mồ hôi, bình thường hắn sống sung sướng quen rồi, có bao giờ phải như vậy, bị nhốt dưới cái nắng gay gắt thế này.
Trịnh Tầm liếc nhìn đồng hồ, nếu thật sự bị vây ở đây mấy tiếng, thì buổi hòa nhạc hôm nay của hắn coi như xong!
“Trịnh Ca, phải làm sao bây giờ? Người này xem ra ở Kim Đô có chút thế lực đó!” Đội trưởng đội vệ sĩ vừa nói, vừa dùng mũ phe phẩy quạt cho Trịnh Tầm.
“Hừ, ta lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, cũng không phải là tay mơ! Coi ta là quả hồng mềm à?” Trịnh Tầm lớn giọng nói.
Nói xong, Trịnh Tầm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện tìm quan hệ để giải quyết chuyện này.
Rất nhanh, cuộc gọi đầu tiên được kết nối.
“Trương Ca, em là Trịnh Tầm, em đang ở Kim Đô bị người chặn lại, anh nhất định phải giúp em một tay.” Trịnh Tầm nói.
“Cái gì? Cậu bị người ta chặn lại à? Ai mà to gan vậy? Trịnh Đại Minh Tinh cậu đang ở đâu, đối phương là ai! Ta sẽ giúp cậu ngay! Ở Kim Đô này, không có chuyện gì mà ta không giải quyết được.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói đầy khí thế.
Trương Ca mà Trịnh Tầm nhờ cậy này, cũng có chút năng lực ở Kim Đô, cho nên Trịnh Tầm liền tìm tới anh ta đầu tiên.
“Em đang ở bên ngoài quảng trường Hoa Đỉnh, đối phương hình như là người nhà họ Lâm, hắn nói quảng trường Hoa Đỉnh là của hắn.” Trịnh Tầm nói.
“Cái gì? Người mà cậu chọc vào là nhà họ Lâm?” Trong điện thoại truyền đến tiếng kinh hãi.
Ngay sau đó, điện thoại liền bị cúp máy, trong điện thoại phát ra âm thanh “tút tút tút”.
Thấy điện thoại bị cúp máy, sắc mặt Trịnh Tầm trở nên khó coi.
Ngay sau đó, Trịnh Tầm liên tục gọi lại nhiều lần, đều bị cúp máy, về sau lại gọi thì lại là thông báo “số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.
“Đáng c.h.ế.t! Anh không phải nói, ở Kim Đô này không có chuyện gì anh không giải quyết được sao?” Trịnh Tầm tức giận mắng một câu.
Sau đó, Trịnh Tầm đành tiếp tục gọi điện, nhờ những người khác giúp đỡ.
Trịnh Tầm liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, hết nhờ người quen biết, lại tới bạn bè trong ngành giải trí, thậm chí còn nhờ cả người mẫu của công ty mình giúp đỡ tìm quan hệ cứu mình.
Nhưng mà, hễ mà tìm tới những mối quan hệ địa phương ở tỉnh Tây Xuyên, thì đối phương vừa nghe tới là nhà họ Lâm, hoặc là trực tiếp tắt máy, hoặc là nói với hắn là không giúp được, rồi sau đó tắt máy luôn...
Lúc này, Trịnh Tầm nhận được điện thoại của tổng giám đốc công ty người mẫu.
“Giả Tổng, sao rồi, đã tìm được người đến cứu em chưa?” Trịnh Tầm vội vàng hỏi.
“Trịnh Tầm, tôi đã hỏi rõ rồi, người mà cậu đắc tội là Lâm Gia, là chủ tịch hai tập đoàn lớn Hoa Đỉnh và Vân Diệu, tên là Lâm Vân, là người có thể một tay che trời ở Tây Xuyên, ngoại hiệu Tây Nam Vương, ở Tây Xuyên này cậu đắc tội người ta, không ai giúp cậu được đâu.” Tổng giám đốc trong điện thoại nói.
“Cái gì! Tây...... Tây Nam Vương!?”
Sau khi Trịnh Tầm nghe được những lời này, trên mặt hắn ngoài kinh hãi ra, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Lúc này hắn mới hiểu ra, vì sao trước đó những người kia, vừa nghe đến tên nhà họ Lâm liền lập tức tắt máy, bây giờ hắn mới biết mình đã đắc tội với nhân vật đáng sợ tới mức nào.
“Trịnh Tầm, chuyện này tôi cũng không giúp gì được cậu, muốn giải quyết chuyện này, thì đi xin lỗi và nhận sai với Lâm Vân kia đi, phải có thái độ nghiêm túc, bằng không, không ai giúp được cậu đâu.” Tổng giám đốc nói qua điện thoại.
Sau khi Giả Tổng nói xong, cũng trực tiếp cúp máy.
Những người đi đường xung quanh đang xem náo nhiệt, thấy Trịnh Tầm gọi điện liên tục, mọi người cũng bàn tán xôn xao.
“Xem ra Trịnh Tầm đang gọi điện tìm quan hệ cứu hắn kìa.”
“Nhưng mà, thấy hắn gọi điện liên tục, bộ dạng lại sốt ruột như vậy, tám phần là không tìm được rồi!”
“Đừng đùa, đừng nói là Kim Đô này, mà phóng nhãn cả Tây Xuyên, thậm chí là cả khu vực Tây Nam, ai có thể là đối thủ của Lâm Gia chứ.”
“Trịnh Tầm hôm nay đắc tội với Lâm Vân, nếu không bị lột một lớp da, thì đừng mong yên thân trở về!”
Bên trong xe buýt.
Răng Độc đi tới bên cạnh xe buýt.
“Vân Ca, Trịnh Tầm nói là hắn xin gặp anh.” Răng Độc nói.
“Ồ? Hắn đã hết đường rồi sao?” Lâm Vân cười lạnh một tiếng.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: “Chưa vội, cứ để cho hắn phơi mình dưới ánh nắng mặt trời hơn nửa tiếng rồi nói.”
“Vâng Vân Ca.” Răng Độc gật đầu đáp ứng...
Nửa giờ sau.
Sau khi bị nướng mình dưới cái nắng gay gắt trong nửa tiếng, Trịnh Tầm đã mồ hôi đầm đìa, quần áo ướt sũng.
Tuy hắn vừa nóng vừa sốt ruột, nhưng vẫn cứ không thể làm gì.
Còn những người qua đường xung quanh đang hóng chuyện, đều đã trốn vào chỗ mát để xem tiếp.
Dù sao đây cũng là đại minh tinh Trịnh Tầm, cho nên người hóng chuyện càng lúc càng nhiều.
Đúng lúc này, Lâm Vân cuối cùng từ trong xe buýt đi xuống.
Những nhân viên an ninh của Mây Diệu đang tạo thành một bức tường người, vội vàng nhường ra một lối đi cho Lâm Vân.
Lâm Vân đi thẳng đến trước mặt Trịnh Tầm.
Trải qua nửa tiếng bị nắng nướng và tra tấn về mặt tinh thần, Trịnh Tầm lúc này đâu còn chút ngạo khí nào mà nói?
“Lâm...... Lâm Gia!”
Trịnh Tầm cắn nhẹ môi, vẫn gọi ra hai chữ “Lâm Gia”.
“Nửa tiếng này có làm cho ngươi tỉnh táo chưa?” Lâm Vân hai tay chắp sau lưng, bình tĩnh nói.
“Tỉnh...... tỉnh rồi, là ta sai, ta không nên đắc tội với Lâm Gia! Ta xin lỗi Lâm Gia!” Trịnh Tầm cúi đầu, ngữ khí trầm thấp.
Trịnh Tầm biết, nếu hắn không nhận sai, hôm nay e là đừng mong rời khỏi đây bình yên.
Lâm Vân hơi nhíu mày: “Xem ra ngươi vẫn chưa nhận ra cái sai lầm thực sự của mình là gì, vậy thì cứ phơi mình thêm vài tiếng đi!”
Sau khi Lâm Vân nói xong, liền trực tiếp quay người định rời đi.
Trịnh Tầm thấy Lâm Vân lại muốn đi, hắn lập tức sốt ruột.
“Đừng! Đừng đi mà Lâm Gia! Có sai lầm gì, anh cứ chỉ ra cho tôi đi, tôi nhận hết còn không được sao?” Trịnh Tầm cuống cuồng nói.
Lâm Vân quay đầu nhìn về phía hắn.
“Sai lầm lớn nhất của ngươi, là tự cao tự đại, tự cho mình là minh tinh thì muốn làm gì thì làm, vì muốn khoe khoang, chỉ vì muốn mình nhanh chóng qua nơi đây, mà khiến cho bao nhiêu người phải chịu đựng cái nắng chói chang, bây giờ ngươi bị cái nắng làm cho khó chịu, vậy lúc ngươi phong đường, sao không nghĩ tới những người khác cũng khổ sở như thế nào!” Giọng của Lâm Vân sắc bén.
“Đúng đúng đúng, Lâm Gia phê bình đúng lắm, tôi...... Tôi Trịnh Tầm nhất định sẽ ghi nhớ!” Trịnh Tầm liên tục gật đầu.
Dừng một chút, Trịnh Tầm tiếp tục nói: “Lâm Gia, hiện tại tôi đã biết sai rồi, anh cũng phê bình tôi rồi, có thể cho tôi đi được chưa? Tôi còn phải nhanh tới diễn xướng hội, thời gian rất gấp.”
Trịnh Tầm nhìn đồng hồ, nếu như bây giờ chạy tới thì vẫn kịp giờ hòa nhạc.
“Đến giờ phút này, ngươi còn đang nghĩ đến chuyện diễn xướng hội sao? Ngươi đang nằm mơ đấy.” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Tôi...... Tôi đã xin lỗi rồi, anh còn muốn thế nào nữa!” Trong lòng Trịnh Tầm có chút tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận