Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 270: cứng quá dễ gãy

Chương 270: Cứng quá dễ gãy Khó trách trước đó Lâm Vân công bố việc mình chiêu mộ được Chu Tĩnh, Liễu Hằng trong mắt cũng không lộ vẻ hoảng hốt, bởi vì hắn biết Chu Tĩnh sẽ từ chối!
Liễu Hằng nheo mắt nói: "Lâm Vân, ngươi thật đúng là biết lôi kéo, hiện tại còn lôi kéo đến trên người của ta? Sau đó, ngươi có phải hay không còn muốn lôi kéo đến cả chủ tịch?"
"Phanh!"
"Câm miệng hết cho ta! Nơi này là phòng họp của Hoa Đỉnh Tập Đoàn, không phải chợ bán thức ăn!"
Liễu Chí Trung đứng ở phía trước đập bàn một cái.
Chỉ trong nháy mắt, phòng họp vốn còn ồn ào, lập tức trở nên yên tĩnh.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt Liễu Chí Trung vô cùng âm trầm.
Mọi người đã rất lâu chưa từng thấy sắc mặt Liễu Chí Trung khó coi như vậy.
Liễu Chí Trung dẫn đầu nhìn về phía Lâm Vân, nói:
"Lâm Vân, ngươi nói cái gì Liễu Nguyên Hải tìm người lái xe đụng mẹ Chu Tĩnh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lại, cẩn thận nói rõ."
"Ông ngoại, ta vừa mới gọi điện thoại cho Chu Tĩnh, nàng nói mẹ nàng bị xe đụng, lại có người nặc danh gọi điện thoại cho nàng, không cho nàng đồng ý gia nhập Hoa Đỉnh, nếu không lần sau sẽ đâm chết mẹ nàng, ta khẳng định, chuyện này chính là Liễu Nguyên Hải làm!" Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Đôi nắm đấm của Lâm Vân siết chặt, vì dùng sức quá mạnh, các khớp ngón tay đều trắng bệch.
"Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi tìm không được người, không có cách nào ăn nói với ông ngoại, ở đây bịa chuyện!" Liễu Nguyên Hải hét lớn.
Liễu Chí Trung trừng Liễu Nguyên Hải một cái: "Ta hiện tại không hỏi ngươi, im miệng!"
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung quay sang nhìn Lâm Vân, hỏi:
"Lâm Vân, hiện tại xã hội này, nói chuyện làm việc phải có chứng cứ, ngươi có thể đưa ra chứng cứ không?"
"Ta...... Ta trước mắt vẫn chưa có chứng cứ." Lâm Vân nghiến răng nói.
"Nếu không có chứng cứ, ngươi không thể ăn nói lung tung, nếu không sẽ bị người nắm thóp, ngươi phạm vào điều tối kỵ trong thương trường!" Liễu Chí Trung câu cuối cùng nói rất nặng, mà sắc mặt cũng vô cùng âm trầm.
Lâm Vân cúi đầu, không trả lời.
Bởi vì lúc này Lâm Vân đã bình tĩnh lại, phát hiện mình vừa nãy thật sự quá xúc động.
Mặc dù trong lòng chắc chắn, việc này tuyệt đối có liên quan đến Liễu Nguyên Hải, nhưng khi không có chứng cứ trong tay, liền trực tiếp nổi giận với Liễu Nguyên Hải, thậm chí động tay đánh người, việc này khiến mình hoàn toàn lâm vào thế bị động về dư luận trong công ty.
Thậm chí còn làm những quản lý cấp cao ở đây có ấn tượng xấu về mình.
Chủ yếu là do Lâm Vân vừa rồi quá nóng giận, lại bị lời nói của Liễu Nguyên Hải kích động, đến mức không thể kiểm soát được tâm tình.
Đương nhiên, đây chắc chắn cũng là một phần kế hoạch của Liễu Nguyên Hải, bọn họ chỉ sợ cố ý chọc tức Lâm Vân.
Liễu Chí Trung lắc đầu tiếp tục nói:
"Còn nữa, khi chưa làm rõ tình huống, ngay trong phòng họp mà công khai đánh người, dù thế nào thì ngươi cũng sai, biểu hiện của ngươi hôm nay khiến ta có chút thất vọng."
Lâm Vân nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Vân biết, mình đã bị Liễu Nguyên Hải lợi dụng.
Lúc này Lâm Vân, lồng ngực tức giận ngập tràn, Lâm Vân hiện tại hận không thể xông lên đánh tên Liễu Nguyên Hải này.
Nhưng lúc này Lâm Vân hiểu rõ, mình phải bình tĩnh, tức giận sẽ chỉ làm đầu óc mình mờ mịt, cho nên Lâm Vân dồn nén tất cả lửa giận lại.
Trong cuộc tranh đấu giành quyền lực với tập đoàn Liễu Nguyên Hải, mình nhất định phải luôn giữ cái đầu tỉnh táo!
Liễu Chí Trung lại nhìn về phía Liễu Nguyên Hải.
"Liễu Nguyên Hải, ngươi có lời gì muốn nói."
"Ông nội, con chỉ có một yêu cầu, hắn trước mặt tất cả các quản lý cấp cao trong công ty đánh con, khiến con mất mặt, hắn nhất định phải xin lỗi con!" Liễu Nguyên Hải nói đầy lý lẽ.
"Biểu bá, hắn nhất định phải xin lỗi Liễu Nguyên Hải! Nếu không không thể làm mọi người phục!" Liễu Hằng đứng lên nói.
"Không sai chủ tịch! Lâm Vân đánh người, nhất định phải xin lỗi!"
"Đúng, hắn nhất định phải xin lỗi!"
Trong nhất thời, những chi thứ của Liễu gia, cùng những quản lý ủng hộ Liễu Nguyên Hải, nhao nhao đứng dậy.
Nhưng không ai đứng dậy bênh vực Lâm Vân.
Lão gia tử Liễu Chí Trung trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vân, nói:
"Lâm Vân, nếu như ngươi có chứng cứ chứng minh, nếu như Liễu Nguyên Hải thật sự làm ra loại chuyện này, ngươi không cần động tay, ta sẽ đích thân đánh hắn, nhưng nếu ngươi không có chứng cứ, lại đánh người, ngươi thật sự nên xin lỗi hắn."
Sau khi Liễu Chí Trung vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Vân, muốn xem Lâm Vân sẽ làm gì.
Đối với Liễu Nguyên Hải, Liễu Hằng bọn họ mà nói, thật ra trong lòng họ ngược lại mong Lâm Vân từ chối, mong Lâm Vân tiếp tục làm lớn chuyện, hoàn toàn hủy hoại hình tượng của mình.
Như vậy, bọn họ có thể tiếp tục châm ngòi thổi gió, lại chụp thêm cho Lâm Vân một vài tội danh, triệt để đánh Lâm Vân xuống vực sâu không đáy.
Lâm Vân trầm ngâm một lát, rồi ngẩng đầu nhìn Liễu Chí Trung, trong mắt hiện lên vẻ kiên nghị.
"Ông ngoại, ta! Xin! Lỗi!"
Lâm Vân nói từng chữ từng câu, ngữ khí vang dội!
Lửa giận trong lồng ngực Lâm Vân đang muốn bùng nổ, Lâm Vân càng không muốn xin lỗi Liễu Nguyên Hải.
Bởi vì Lâm Vân chắc chắn, mọi chuyện là do hắn làm!
Trừ hắn, tuyệt đối không ai khác!
Nhưng lý trí nói với Lâm Vân, nếu mình không xin lỗi, sau đó lại làm loạn lên thì sẽ bị người ta nắm thóp, để Liễu Nguyên Hải bọn chúng tiếp tục vin vào chuyện của mình!
Trước mặt Liễu Chí Trung, thấy Lâm Vân chịu xin lỗi, ông ta mới miễn cưỡng gật đầu, nếu như Lâm Vân lựa chọn không xin lỗi, ông ta mặc dù sẽ không ép buộc Lâm Vân, nhưng ông ta sẽ càng thất vọng hơn.
Trong mắt Liễu Chí Trung, đây cũng là sự rèn luyện tâm tính đối với Lâm Vân, đại trượng phu phải biết co được giãn được, lúc cần cúi đầu, nhất định phải học cách cúi đầu.
Người không thể quá cứng rắn, cứng quá dễ gãy.
Lâm Vân đi thẳng đến trước mặt Liễu Nguyên Hải.
"Lâm Vân, không phải ngươi rất điên cuồng, rất ghê gớm sao? Thật không ngờ ngươi cũng chỉ có vậy thôi, hay là sợ phải xin lỗi, đúng là phế vật!" Liễu Nguyên Hải cười nhạt chế giễu.
Liễu Nguyên Hải ước gì bây giờ Lâm Vân lại đấm hắn một cái, để hắn có cớ vin vào chuyện của mình.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nguyên Hải, trong đôi mắt đen láy, bắn ra một luồng hàn ý bức người.
Liễu Nguyên Hải cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, hắn không khỏi rùng mình, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt này thật đáng sợ, khiến tim hắn cũng run lên một cái.
"Liễu Nguyên Hải, chúc mừng ngươi, âm mưu của các ngươi hôm nay thành công rồi, ta xin lỗi ngươi." Lâm Vân lên tiếng xin lỗi.
"Hừ, phế vật!" Liễu Nguyên Hải giơ ngón giữa lên khiêu khích Lâm Vân.
Lâm Vân không trực tiếp nổi giận, mà dồn nén lửa giận vào trong lòng.
"Nếu Lâm Vân đã xin lỗi, chuyện đánh người coi như tạm kết thúc." Liễu Chí Trung lên tiếng nói.
Liễu Chí Trung để Lâm Vân xin lỗi cũng là tạm thời cho Lâm Vân một bậc thang xuống.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn về phía Lâm Vân, chậm rãi nói:
"Lâm Vân, nhớ kỹ, đây là một xã hội phải có chứng cứ, chuyện ngươi nói, chỉ cần ngươi có thể đưa ra chứng cứ chứng minh việc mẹ Chu Tĩnh bị tai nạn xe cộ có liên quan đến Liễu Nguyên Hải, ta nhất định sẽ thay ngươi làm chủ, nhưng không có chứng cứ, thì chuyện này không được nhắc lại nữa."
"Ta hiểu rồi." Lâm Vân nghiến răng gật đầu.
"Tốt, tan họp!"
Sau khi nói xong, Liễu Chí Trung liền trực tiếp quay người rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc.
Sắc mặt âm trầm của Liễu Chí Trung, quay đầu nhìn về phía Trương Bí Thư, nói:
"Trương Bí Thư, chuyện này, ngươi cũng đi điều tra thêm, xem chuyện mẹ của Chu Tĩnh bị tai nạn xe có thật không."
"Vâng Liễu Đổng, tôi đi ngay."
Sau khi Trương Bí Thư trả lời liền nhanh chóng quay người đi làm việc này… Trong phòng họp.
Theo sau Liễu Chí Trung đi ra phòng họp, phòng họp vốn đang yên tĩnh, trong nháy mắt lại trở nên ồn ào.
"Cũng không biết, lời Lâm Vân thiếu gia nói là thật hay giả, rốt cuộc là hắn thật sự chiêu mộ được Chu Tĩnh, hay là hắn cố ý ba hoa, sau đó vu oan cho Nguyên Hải thiếu gia."
"Ai mà biết được, vấn đề này rốt cuộc là thế nào, thật sự là khó nói."
Trong mắt bọn họ, có hai khả năng.
Loại thứ nhất, đó là như Lâm Vân đã nói, lúc đầu hắn chiêu mộ được Chu Tĩnh, kết quả mẹ của Chu Tĩnh bị tai nạn xe, bản thân Chu Tĩnh lại nhận được điện thoại đe dọa, dẫn đến việc không dám đến Hoa Đỉnh nữa.
Loại thứ hai, Lâm Vân không chiêu mộ được Chu Tĩnh, vì không mất mặt, cố tình nói đã chiêu mộ được, sau đó bịa ra chuyện Chu Tĩnh bị đe dọa, còn có thể đổ tội cho Liễu Nguyên Hải.
Đối với những quản lý cấp cao ở đây, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, rõ ràng rất khó phân biệt, không có cách nào kết luận được.
"Mau nhìn, mau nhìn! Lâm Vân thiếu gia lại đi tìm Liễu Nguyên Hải thiếu gia kìa!" có người kêu lên.
Mọi người vội nhìn lại, quả nhiên thấy Lâm Vân đi đến trước mặt Liễu Nguyên Hải.
"Lâm Vân, ngươi làm gì? Còn muốn đánh ta nữa à? Có bản lĩnh thì cứ đánh đi!" Liễu Nguyên Hải làm bộ đắc ý.
"Liễu Nguyên Hải, âm mưu của các ngươi tiến hành rất thành công, ta thừa nhận hôm nay ta đã bị các ngươi lừa." Lâm Vân nheo mắt nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân chuyển sang nói:
"Nhưng......"
"Lúc đầu ta chỉ muốn cùng ngươi công bằng cạnh tranh, nhưng nếu các ngươi muốn chơi xấu, vậy thì tốt thôi, ta! Lâm! Vân! Phụng! Bồi!” Lâm Vân nói từng chữ một, ngữ khí vô cùng sắc bén. Sau khi buông xuống câu nói này, Lâm Vân lập tức quay người nhanh chóng rời đi! Vốn dĩ, hôm nay là thời điểm Lâm Vân đại thắng, kết quả Liễu Nguyên Hải lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy, khiến tất cả nỗ lực của Lâm Vân đều trở thành công cốc, hơn nữa tình thế lại đảo ngược từ ưu thế sang thế yếu. Nhưng, đây tuyệt đối không phải kết quả cuối cùng! Tất cả những gì Lâm Vân phải chịu đựng hôm nay, ngày sau, Lâm Vân nhất định sẽ gấp trăm lần hoàn trả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận