Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 504: năm lá huyền tinh cỏ

Chương 504: Cỏ huyền tinh năm lá.
Trong danh sách dược liệu là nguyên liệu mà Lâm Vân dùng để luyện chế Vô Cực đan, mà Vô Cực đan lại dùng để điều chế tiên dược, cho nên Lâm Vân cần số lượng lớn.
Lão bản vội cầm lấy danh sách.
"Một... Một ngàn phần? Tiểu huynh đệ, ngươi không đùa với ta đấy chứ?" Lão bản ngơ ngác nhìn danh sách dược liệu, vừa kinh hãi vừa không dám tin, giọng nói vì quá kinh ngạc mà trở nên the thé.
Những dược liệu trong danh sách này đều thuộc loại đắt tiền, một phần đã tầm 8 vạn, một nghìn phần thì lên tới 80 triệu! Đối với lão bản mà nói, đây tuyệt đối là một đơn hàng giá trên trời!
Đương nhiên, số vật liệu 80 triệu này đủ để Lâm Vân sản xuất 20.000 lọ tiên dược, đủ để kiếm lời 60 tỷ!
"Ta đương nhiên không đùa, quẹt thẻ đi." Lâm Vân vừa nói vừa lấy ra một chiếc thẻ đen.
Lâm Vân cảm thấy lão bản này không tệ, trước đó đã nhiệt tình giới thiệu nhiều cho hắn, nên mới chiếu cố việc buôn bán của lão.
Lão bản thấy thẻ đen thì càng xác định Lâm Vân là một đại gia lắm tiền.
"Tiểu huynh đệ, không! Tiểu gia, một nghìn phần số lượng quá lớn, ta cần hai ngày để chuẩn bị." Lão bản nói.
"Không sao, đợi khi nào ông chuẩn bị đủ, thì trực tiếp mang đến nhà ta là được." Lâm Vân nói xong thì sao chép địa chỉ cho lão bản.
"Vâng, tiểu gia!" Lão bản tươi cười đáp.
"Lão bản, sau này những dược liệu này ta có thể sẽ cần dùng thường xuyên, đến lúc đó ta cần thì sẽ gọi điện, ông trực tiếp mang đến cho ta là được." Lâm Vân nói.
Nghe vậy, lão bản càng vui vẻ hơn, đây quả là một khách hàng lớn!
"Vâng tiểu gia, đúng rồi, tiểu gia vừa nãy không phải tìm cỏ huyền tinh năm lá sao? Ta đang nhờ bạn bè trong nghề tìm giúp." Lão bản tươi cười nói.
"Tốt, vậy ta chờ tin của ông." Lâm Vân gật đầu. Đây mới chính là điều Lâm Vân muốn.
Rời khỏi tiệm thuốc, Lâm Vân trực tiếp trở về nhà. Hiện tại chỉ thiếu "cỏ huyền tinh năm lá", nếu chưa tìm được thì Lâm Vân không thể luyện chế "Định Nhan đan" được, nên Lâm Vân chỉ có thể chờ đợi kết quả từ lão bản.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Vân chuẩn bị luyện thêm Vô Cực đan. Dù sao 10.000 lọ tiên dược làm ra trước đó đã bán hết 6.000 lọ trong hai ngày, và đó là vẫn còn giới hạn số lượng, nếu không giới hạn thì e là đã bị cướp sạch trong vài phút. Cho nên Lâm Vân vẫn phải tranh thủ thời gian luyện chế.
Với tốc độ luyện chế hiện tại của Lâm Vân, có khi chỉ đủ cung cấp cho Đế Đô chứ đừng nói cung cấp cho cả nước, thậm chí là toàn thế giới.
"Hiện tại đột phá đến trung cấp Luyện Đan sư rồi, tốc độ luyện chế Vô Cực đan chắc có thể nhanh hơn chút nhỉ." Lâm Vân lẩm bẩm.
Cửa biệt thự.
Lâm Vân vừa xuống xe thì thấy hai cha con nhà họ Chu đứng ngay trước cổng.
"Lâm Gia, ngài về rồi!" Hai cha con nhà họ Chu thấy Lâm Vân thì vội vàng tươi cười bước đến đón.
"Hai người tới đây làm gì? Sao? Muốn tìm ta gây sự à? Hay là muốn g·i·ế·t ta?" Lâm Vân thờ ơ nói.
"Lâm Gia, ngài hiểu lầm rồi, hôm nay chúng tôi tới đây là để chịu tội!" Chủ nhà họ Chu cười tươi nói.
Nói rồi, chủ nhà họ Chu còn lay lưng của mình, Lâm Vân thấy trên lưng hai cha con họ còn đeo đầy gai mận, trông đúng là rất thảm.
Ngay sau đó, chủ nhà họ Chu quay sang nhìn con trai rồi đá vào chân nó, sau đó quát lớn:
"Ngươi cái đồ nghịch tử, còn không mau q·u·ỳ xuống dập đầu xin lỗi Lâm Gia!"
Chu thiếu chỉ có thể quỳ xuống, vừa dập đầu vừa nói: "Lâm Gia, trước đây tôi đã nhiều lần mạo phạm, bây giờ... Bây giờ tôi dập đầu xin lỗi ngài, mong ngài có thể tha thứ."
Chu thiếu nói xong thì ngẩng lên nhìn Lâm Vân. Giờ phút này, Chu thiếu chỉ cảm thấy Lâm Vân mà mình đã từng xem thường, không coi ra gì, bây giờ đã đạt đến độ cao khiến hắn phải kinh sợ, khó mà sánh được!
Lâm Vân liếc qua Chu thiếu đang quỳ trên đất, sau đó quay sang nhìn chủ nhà họ Chu, cười như không cười nói: "Chu Gia Chủ, hôm qua trên buổi họp báo, lúc ông rời đi chẳng phải còn buông lời, bảo tôi chờ xem sao? Còn nói cái gì Chu Gia các ông không dễ chọc, sao giờ lại đổi ý rồi?"
"Ách... Hôm qua là do đầu óc tôi hồ đồ, trải qua một ngày suy nghĩ lại, tôi đã thông suốt, hôm qua Lâm Gia ngài đưa ra việc giao một phần ba gia sản để hóa giải ân oán, tôi vô cùng đồng ý." Chủ nhà họ Chu cười gượng nói.
Chủ nhà họ Chu vừa nói, vừa lấy từ trong cặp ra một bản hợp đồng.
"Lâm Gia, hợp đồng chuyển nhượng tôi đã chuẩn bị xong, ngài chỉ cần ký vào là được, ký xong, một phần ba tài sản của Chu gia sẽ thuộc về Lâm Gia tất cả."
Chủ nhà họ Chu nói rồi thì hai tay cung kính đưa hợp đồng cho Lâm Vân.
Lâm Vân nhận lấy hợp đồng, tùy ý nhìn lướt qua rồi ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
"Cái này..." Chủ nhà họ Chu và Chu thiếu nhìn thấy cảnh này thì đều biến sắc, trong lòng thấp thỏm, không biết Lâm Vân có ý gì, lẽ nào Lâm Vân không chuẩn bị nói chuyện hợp tác?
"Lâm Gia, đây là ý gì vậy? Dùng một phần ba tài sản để hóa giải ân oán, đó là ngài đã nói hôm qua." Chủ nhà họ Chu cố gắng tươi cười hỏi thăm.
"Lời này là ta nói không sai, nhưng thời gian là hôm qua, đến hôm nay thì giá cả tự nhiên không giống như lúc trước." Lâm Vân hờ hững nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân giơ một ngón tay lên, lạnh nhạt nói: "Bây giờ muốn hòa giải, Chu Gia các ông phải trả một phần hai tổng tài sản."
"Cái gì?! Một phần hai!" Chu thiếu và chủ nhà họ Chu không nhịn được mà kêu lên.
Đây chẳng phải là muốn lấy đi một nửa Chu gia của bọn họ sao!
Chu Gia một khi bị chia cắt đi một nửa thì sẽ mất đi sức cạnh tranh tại Đế Đô, chắc chắn không thể so sánh được với các đại gia tộc khác nữa (Công Tôn gia tộc đã bị xóa tên).
Đến lúc đó, Chu Gia sẽ từ một đại thế gia mà xuống dốc thành một gia tộc bình thường của Đế Đô.
"Yên tâm, ta sẽ không ép buộc các người, nhưng nếu hôm nay các người không quyết định, thì đến ngày mai có khi ta muốn không chỉ một nửa mà là toàn bộ Chu gia." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Nghe vậy, hai cha con nhà họ Chu đều run lên, mặt mày tái mét! Bọn họ hiểu ý của Lâm Vân, lẽ nào hôm nay họ không đồng ý thì ngày mai Lâm Vân sẽ tiêu diệt Chu Gia bọn họ sao?
Có vết xe đổ của Công Tôn gia tộc, bọn họ tin chắc Lâm Vân có đủ năng lực này.
"Được... Một nửa Chu Gia, ta... ta cho!" Chủ nhà họ Chu mặt xám như tro, cắn răng nói ra câu này.
Tuy chủ nhà họ Chu lòng đang rỉ m.á.u, nhưng ông ta hiểu rõ, giao một nửa thì ít ra vẫn còn giữ được một nửa Chu Gia! Nếu không giao thì cả Chu Gia cũng có thể bị mất!
"Được, chuyện bàn giao sản nghiệp thì ông cứ trực tiếp đến tìm Lưu Ba, làm việc với cậu ta là được." Lâm Vân nói.
Tự nhiên có người mang đến mấy trăm tỷ, nếu Lâm Vân không cần thì chẳng phải là đồ ngốc sao?
Bất kể là Công Tôn gia tộc hay Chu Gia, đều là những gia tộc có lịch sử trăm năm, trải qua bao năm phát triển mới đạt được thành tựu như bây giờ.
Giờ đây, Lâm Vân nhẹ nhàng lấy đi, xem như bao nhiêu năm cố gắng của bọn họ là đang làm của hồi môn cho Lâm Vân, cuối cùng đều rơi vào túi Lâm Vân.
Cách kiếm tiền này, so với tự mình đi làm còn dễ dàng và tiết kiệm công sức hơn nhiều!
"Vâng, vâng, vâng!" Chủ nhà họ Chu vội vàng gật đầu, còn đưa tay lau mồ hôi trán.
"Đợi khi nào bàn giao xong hết thì ân oán giữa ta và Chu gia coi như xóa bỏ, điều kiện tiên quyết là Chu Gia các ông không được gây sự với ta nữa." Lâm Vân bình tĩnh nói.
Nói thật, nếu Lâm Vân thật sự muốn phá hủy toàn bộ Chu Gia, chắc chắn sẽ phải tốn không ít công sức và trả cái giá rất đắt, việc phá hủy Công Tôn gia tộc chủ yếu là nhờ có sự giúp đỡ của ẩn thế Công Tôn gia tộc thì mới được dễ dàng như vậy. Cho nên việc không cần tốn nhiều công sức mà có được một nửa Chu gia thì thật sự rất hời.
"Không dám! Không dám!" Chủ nhà họ Chu liên tục đáp.
Chủ nhà họ Chu đã mất trọn nửa tài sản Chu gia, mới được xóa bỏ ân oán, trừ khi ông ta bị điên, chứ làm sao còn dám trêu vào Lâm Vân nữa.
"Nếu sự việc đã xong, các người có thể cút." Lâm Vân xua tay.
"Vâng, vâng, vâng!"
Chủ nhà họ Chu liên tục gật đầu, nghĩ đến việc đã xóa bỏ ân oán với Lâm Vân thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Hai người họ rời đi rồi, Lâm Vân cũng trực tiếp quay vào biệt thự.
Cùng lúc đó, Lâm Vân gọi điện thoại cho Lưu Ba, kể lại sự việc và bảo Lưu Ba chuẩn bị tiếp nhận nửa phần tài sản của Chu Gia.
Trong điện thoại:
"Vân Ca, anh lại lấy được nửa Chu Gia? Ngọa Tào, Vân Ca anh cũng quá đỉnh rồi!" Lưu Ba ở trong điện thoại kích động đến mức văng tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận