Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 172: không thể không chiến

"Cỏ, đây không phải là đang chơi xỏ ta sao?" Lâm Vân không nhịn được mà chửi tục một tiếng. Nếu như dùi cui điện còn ở đây, Lâm Vân còn có chút lòng tin đối phó với địch nhân trước mắt. Bây giờ hai tay trắng trơn, đối diện lại cầm đao, thế này thì đánh kiểu gì? "Chờ một chút, ta cho các ngươi mỗi người một triệu, bỏ qua cho chúng ta được không?" Lâm Vân nghiến răng nói. Nếu có thể dùng tiền để giải quyết nguy cơ này, đương nhiên là tốt nhất. "Ngươi cứ xuống dưới mà hối lộ Diêm Vương đi!" tên nam tử cười gằn nói. Nam tử này hiểu rõ, Vạn gia đã có lệnh, giết bọn hắn, trở về có trọng thưởng, còn có thể thăng một cấp, mà nếu như bỏ qua cho Lâm Vân, nếu bị Vạn gia biết, thì bọn chúng chỉ có một con đường chết. Vì vậy, tên nam tử đã chọn giết chết Lâm Vân, vừa có thể lĩnh thưởng mà cũng không có lo lắng về sau. "Tiểu tử, chịu chết đi!" Đối phương đã vung con dao quắm trong tay, lao thẳng tới. Lâm Vân thấy đối phương đã vung đao xông lên, rõ ràng trận chiến này không thể tránh khỏi. Mà hiện tại cũng không còn chỗ để lùi, Lâm Vân chỉ có thể nhặt một cây gậy dưới đất lên làm vũ khí. "Bành!" Lần giao thủ đầu tiên, đối phương liền chém một đao vào cây gậy, trực tiếp chẻ đôi cây gậy. "Dựa vào!" Lâm Vân không khỏi giận mắng một câu, sau đó vứt cây gậy đã gãy xuống đất. "Một cây gậy rách nát cũng muốn đánh với ta sao? Ha ha, chết đi!" Đối phương cười lớn, lại lần nữa vung dao quắm, lao thẳng đến Lâm Vân. Lâm Vân xanh mặt, tiếp tục thế này, mình hôm nay e rằng phải nằm lại chỗ này mất. Mà hết lần này đến lần khác Lâm Vân còn chưa nghĩ ra được biện pháp ứng đối. "Hưu!" Con dao quắm sắc bén hướng thẳng vào trán Lâm Vân mà chém xuống. "Bành!" Ngay khi con dao sắp chém vào trán Lâm Vân, hai tay Lâm Vân nâng lên, nắm chặt lấy chuôi dao của đối phương, sau đó dùng lực đẩy lên. Cứ như vậy, con dao quắm tỏa ra hàn ý đã treo ngay trên trán Lâm Vân khoảng hai mươi centimet. "Hừ, còn muốn giãy dụa, ta xem ai sức lớn hơn!" Đối phương vừa nói vừa cười gằn, dùng sức ép con dao xuống phía đầu Lâm Vân. Lâm Vân thì dùng hết sức đẩy lên. Nhưng sức đối phương mạnh hơn Lâm Vân, dù Lâm Vân có dùng hết sức bình sinh, con dao vẫn cứ từ từ hạ xuống. Cứ theo tình hình này thì người chết chắc chắn là Lâm Vân! Lúc này Lâm Vân, đã đầu đầy mồ hôi. Mà lưỡi dao đã gần trán Lâm Vân. Hơn nữa, Lý Nhu đệ đệ đang cùng một tên nam tử cầm dao khác vật lộn, đã bị chém một nhát, bản thân còn khó bảo toàn, đương nhiên không thể nào tới cứu viện Lâm Vân. "Chẳng lẽ ta sẽ phải viết di chúc ở đây sao?" Lâm Vân nghiến răng, trong lòng vô cùng không cam tâm. Lâm Vân trong lòng còn có kế hoạch lớn, nếu như ở đây mà lật thuyền trong mương thì thật không cam lòng! "Tiểu tử, đi chết đi!" Tên nam tử cầm dao cười gằn, lại tăng thêm sức mạnh. Lưỡi dao chạm vào trán Lâm Vân, lập tức rạch một đường, máu tươi theo trán chảy xuống. "Bành!" Đúng lúc này, tên nam tử cầm dao bị một hòn đá nện trúng đầu. Lâm Vân nhìn kỹ lại thì ra là Lý Nhu! Lý Nhu trong tay ôm một hòn đá, từ phía sau nện vào gáy của tên nam tử cầm dao. Tên nam tử cầm dao trực tiếp bị nện ngã xuống đất, máu tươi trong nháy mắt tràn ra, cả người đã hôn mê, dù sao thì gáy là chỗ hiểm của con người. "A! Ta... Ta giết người sao?" Lý Nhu kinh hãi, hòn đá trong tay rơi xuống đất, mặt mày đầy vẻ sợ hãi và khiếp đảm. "Hô hô..." Sắc mặt tái nhợt của Lâm Vân, thở ra một hơi thật dài, đồng thời cười giơ ngón cái với Lý Nhu. Nếu không có Lý Nhu, chỉ sợ vừa rồi mình đã xong đời rồi! Lúc này, hai tay của Lâm Vân vẫn hơi run rẩy, không biết là vì vừa dùng sức quá nhiều, hay là vì sợ hãi. "A a!" Bên kia, Lý Nhu đệ đệ lại đang trong lúc vật lộn thì bị chém một đao. Lâm Vân hít một hơi, sau đó tranh thủ thời gian nhặt con dao quắm dưới đất lên, tiến tới giúp Lý Nhu đệ đệ. Dù Lâm Vân bây giờ rất muốn ngồi bệt xuống đất để nghỉ ngơi, nhưng thực tế không cho phép. "Phanh!" Vì tên nam tử cầm dao đang vật lộn với Lý Nhu, cho nên cũng không để ý tới Lâm Vân, Lâm Vân lao đến phía sau lưng của hắn, bất thình lình chém một dao vào sau lưng. Thật sự thì trước đây Lâm Vân nào đã từng động đến dao chém người bao giờ? Nhưng vào thời điểm này, Lâm Vân không thể không làm như vậy! "Ngao ngao!" Tên nam tử bị chém kêu thảm thiết một tiếng. Thừa lúc nó bị bệnh, phải đoạt lấy mạng nó! Lâm Vân liên tục ra dao, trực tiếp chém tên nam tử này ngã xuống đất, sau đó lại bồi thêm một dao, máu tươi văng khắp người Lâm Vân, dưới đất cũng đầy máu tươi. "Bịch!" Sau khi chém chết người này, con dao trong tay Lâm Vân trực tiếp rơi xuống đất. Ngay sau đó, Lâm Vân cũng ngồi phịch xuống đất, thở từng ngụm từng ngụm. Lưng Lâm Vân sớm đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trán cũng đầy mồ hôi. Đây là lần đầu tiên Lâm Vân tự tay chém giết người, cũng là lần đầu tiên Lâm Vân giết người, chuyện mà trước đây Lâm Vân chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ đã bước ra bước này! Đương nhiên, chuyện này cũng là sự rèn luyện đối với Lâm Vân, khiến cho tâm cảnh của Lâm Vân càng thêm cường đại. "Vạn gia, thù này ta, Lâm Vân, nhớ kỹ! Nếu ta lần này có thể trở về Thanh Dương Thị, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá thảm khốc!" Lâm Vân nắm chặt nắm đấm, hung hãn nói. Sau khi ngồi dưới đất được một phút, Lâm Vân liền lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng đứng dậy. Dù sao, Lý Nhu, Tiểu Điệp đều là con gái, Lý Nhu đệ đệ thì mới mười mấy tuổi, mình mới là chỗ dựa tinh thần ở đây. Bọn họ đều bị dọa sợ đến mức rối bời, cần Lâm Vân đến ổn định lòng người, cần Lâm Vân đến chỉ huy mọi người tiếp tục lên đường. "Lý Hoa, vết thương của ngươi thế nào?" Lâm Vân nhìn xét vết thương của Lý Nhu đệ đệ. "Vân ca, bị chém hai nhát vào tay, không chết được!" Lý Hoa nghiến răng nói. "Tốt, đúng là nam nhi." Lâm Vân vỗ vai Lý Hoa. Lúc nãy Lý Hoa đã kéo được địch nhân lâu như vậy, điều này rất quan trọng, nếu như Lý Hoa ngã xuống trước Lâm Vân, thì tên địch nhân kia cũng sẽ đến giúp đỡ đối phó với Lâm Vân. Nếu để cho Lâm Vân 1 đối 2, thì hôm nay Lâm Vân chắc chắn chết chắc! Ngay sau đó, Lâm Vân chạy đến trước mặt Lý Nhu và Tiểu Điệp, cả hai đều bị dọa đến co ro run rẩy không ngừng. Dù sao cả hai đều là con gái, lại chưa từng trải qua chuyện như thế này. Lâm Vân đi đến trước mặt Lý Nhu trước. "Lâm Vân, ta sợ quá! Ta thật sự sợ!" Lý Nhu vẫn còn sợ hãi, vội vàng ôm chặt lấy Lâm Vân, toàn thân nàng đều đang run nhẹ. "Đừng sợ, địch nhân đã bị tiêu diệt rồi, vừa rồi em đã làm rất tốt, nếu vừa rồi không có em thì có lẽ anh đã bị giết rồi." Lâm Vân vỗ nhẹ vào vai nàng để an ủi. Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: "Lý Nhu, bây giờ chúng ta vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có thể sẽ còn có người đuổi theo, nếu lần tới là năm người, mười người, vậy thì chúng ta thế nào cũng không thể ứng phó được, cho nên, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây." "Ừ, ừ, ừ!" Lý Nhu liên tục gật đầu. Lý Nhu vừa rồi đã hoàn toàn bị dọa sợ hãi, trong đầu căn bản không nghĩ được tới điểm này. Bây giờ nghe Lâm Vân nói, nàng lập tức hoàn hồn, hiểu được vấn đề mấu chốt là tiếp tục chạy. Ngay sau đó, Lý Nhu đứng dậy, ân cần hỏi han: "Đúng rồi Lâm Vân, vết thương ở miệng của anh có sao không?" "Chỉ là chút thương ngoài da thôi, không sao." Lâm Vân cười sờ lên vết thương trên trán mình. Lý Nhu gật gật đầu: "Vậy anh đi xem Tiểu Điệp đi, em ấy còn nhỏ vậy, chắc là bị dọa sợ lắm, em đi xử lý vết thương cho đệ em một chút, rồi chúng ta đi nhanh thôi!" Lâm Vân gật đầu, sau đó đi đến chỗ Tiểu Điệp. "Lâm ca ca, em sợ quá!" Tiểu Điệp nhìn thấy Lâm Vân thì liền ôm chặt lấy Lâm Vân, trên mặt nàng tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi. Nàng chỉ là một đứa bé gái mười mấy tuổi, đương nhiên sẽ bị dọa sợ bởi cảnh tượng này. "Không sao đâu Tiểu Điệp, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay, để anh cõng em!" Lâm Vân trực tiếp cõng Tiểu Điệp lên. Lý Nhu lúc này cũng giúp em trai mình xử lý qua loa vết thương. "Đi nhanh thôi!" Bốn người tiếp tục chạy như điên. Vì Lâm Vân phải cõng Tiểu Điệp nên tốc độ cũng giảm đi nhiều. Lâm Vân chỉ có thể cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng có ai đuổi theo nữa, nếu không thì thật sự xong đời. Trong rừng. "Hô hô..." Lâm Vân thở dốc nặng nề. Việc vật lộn vừa nãy, đã khiến Lâm Vân hơi kiệt sức. Bây giờ cõng Tiểu Điệp chạy được bảy tám phút, Lâm Vân đã thở không ra hơi, mặt mũi mồ hôi như mưa, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Trong tình huống này, Lâm Vân còn chạy nhanh được thế nào nữa? Lâm Vân có thể tiếp tục bước về phía trước, cũng là nhờ vào ý chí mà chống đỡ. "Vân ca, để em cõng cho!" Lý Hoa thật lòng nói. "Cánh tay của tiểu tử nhà ngươi đều bị chém bị thương rồi, sao cõng được?" Lâm Vân nói. "Vậy để em cõng!" Lý Nhu bước tới trước mặt Lâm Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận