Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 126: tiểu nhân đắc chí

Chương 126: Kẻ tiểu nhân đắc ý
"Tôi nói này Lâm Vân, so với trước, cậu cũng có chút tiến bộ đấy, ít nhất học được cách khoác lác. Một thằng phát tờ rơi vớ vẩn mà cũng dám khoác lác mình lái Lamborghini! Cậu đúng là không biết xấu hổ." Khương Đại Bình cười nói.
Triệu Tử Minh tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Vân, cười nói: "Lâm Vân, cậu cứ từ từ mà phát tờ rơi dưới cái nắng chang chang này đi, chúng tôi bây giờ phải đi tắm rửa massage thư giãn đây. Còn loại người như cậu, cả đời chỉ có cái số phát tờ rơi thôi."
Nói xong, Triệu Tử Minh và Khương Đại Bình cười đắc ý, nghênh ngang rời đi.
Lâm Vân nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cười lạnh: "Đây chính là cái gọi là tiểu nhân đắc chí sao?"
Sau đó, Lâm Vân liền dồn tâm trí, tiếp tục phát tờ rơi. Lâm Vân tin tưởng, sẽ có lúc cho bọn chúng biết tay!
Lúc này, lại có một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới.
"Hai vị, đây là dự án mới của Hoa Đỉnh Tập đoàn chúng tôi, hai vị xem qua nhé." Lâm Vân đưa tờ rơi cho hai người họ.
"Á á!"
Nữ trẻ tuổi lúc nhận tờ rơi, tay kia cầm trà sữa không chắc, làm đổ chút lên quần áo cô ta. Cô nàng lập tức hét lên.
"Cái tên phát tờ rơi chết tiệt kia! Làm bẩn quần áo tôi rồi, anh có biết bộ quần áo này của tôi đắt thế nào không hả!" Nữ trẻ tuổi tức giận quát Lâm Vân.
"Ách, thực sự xin lỗi." Lâm Vân nói.
Nam thanh niên bên cạnh lập tức quát Lâm Vân: "Xin lỗi có ích gì? Đền tiền! Thiếu một vạn tệ thì đừng hòng đi!"
Lâm Vân hơi nhướng mày: "Vị tiên sinh này, chính cô ta lúc nhận tờ rơi làm nghiêng tay cầm trà sữa mới làm đổ, tôi nói xin lỗi đã là hết lòng rồi. Muốn tôi đền tiền, lại còn đền những một vạn tệ? Anh quá đáng rồi đấy?"
Lâm Vân không phải loại người ngang ngược, không phân phải trái. Nếu thực sự do Lâm Vân làm đổ trà sữa, Lâm Vân tuyệt đối sẽ đền tiền không nói nhảm.
Nhưng vấn đề là, trà sữa là do cô gái kia tự làm đổ, vậy mà còn muốn Lâm Vân đền tiền, lại còn một vạn tệ? Sao có thể được?
"Cái tên phát tờ rơi chết tiệt, còn dám cãi? Loại phế vật tầng lớp bét của xã hội! Chồng tôi vài phút là có thể dẫm chết anh!" Cô gái vênh váo quát Lâm Vân.
"Cô gái xấu xí này, phiền cô giữ chút khẩu đức. Ai dẫm chết ai còn chưa biết đâu." Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lâm Vân từng là người cùng khổ, nên ngày thường không thích tự cao tự đại, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể dẫm lên Lâm Vân!
"Anh… Anh dám mắng tôi là xấu xí?" Nữ trẻ tuổi tỏ vẻ rất tức giận.
"Tôi không mắng, tôi chỉ nói sự thật thôi." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Anh... Anh..." Cô gái trẻ run lên vì tức giận.
Sau đó, nữ trẻ tuổi quay sang làm nũng với bạn trai: "Anh yêu, tên này bắt nạt em, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho em."
"Yên tâm, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời thoả đáng!" Nam thanh niên nói.
Sau đó, nam thanh niên quay lại nhìn chằm chằm Lâm Vân, lạnh giọng nói: "Một thằng phát tờ rơi mà cũng dám láo xược như vậy, anh có biết tôi là ai không? Anh có biết đắc tội với tôi sẽ có hậu quả gì không hả?"
"Xin lỗi, tôi không quan tâm anh là ai, dù sao cũng không thể nào hơn tôi được." Lâm Vân thản nhiên nói.
"Ha ha!" Nam thanh niên nghe xong lập tức cười ha hả.
Cô gái trẻ cũng cười nhạo: "Một tên phế vật phát tờ rơi, vậy mà cũng dám nói ra những lời này? Thật buồn cười!"
"Nhóc con, tôi nói cho anh biết, bố tôi là chủ quản ở Hoa Đỉnh Quảng Trường đấy, Hoa Đỉnh lợi hại thế nào, anh hiểu chưa hả?" Nam thanh niên vênh váo nói.
"Chủ quản Hoa Đỉnh mà lợi hại lắm sao? Bố anh gặp tôi cũng phải cúi đầu khom lưng. Chỉ cần một câu nói của tôi là bố anh phải cút khỏi Hoa Đỉnh ngay!" Lâm Vân thản nhiên nói.
Nam nữ trẻ tuổi lại cười phá lên,
"Ha ha! Nhóc con, anh khoác lác cũng ghê gớm thật!"
"Đúng vậy, khoác lác mà mặt không đỏ, không đi làm diễn viên thì phí quá! Một tên phát tờ rơi mà dám nói ra những lời này!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, tay bưng một cốc cà phê, vội vã chạy tới.
"Tổng kinh lý Tưởng?"
Nam thanh niên liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông trung niên đang chạy tới.
Sau đó, anh ta nói với bạn gái: "Em yêu, thấy người mặc vest kia không? Đó là tổng kinh lý Tưởng của Hoa Đỉnh Quảng Trường, cũng là cấp trên của bố anh đấy."
"Ồ, thì ra là tổng kinh lý Tưởng." Cô gái trẻ nhìn tổng kinh lý Tưởng với ánh mắt như nhìn thấy nhân vật lớn.
"Nhưng mà sao tổng kinh lý Tưởng lại có vẻ vội vàng như vậy nhỉ?" Nam thanh niên tỏ vẻ nghi hoặc.
Bình thường anh ta thấy tổng kinh lý Tưởng đều rất uy nghiêm, đi đứng rất trầm ổn, hôm nay lại chạy vội vàng như vậy?
Điều khiến nam thanh niên ngạc nhiên nhất chính là, anh ta phát hiện tổng kinh lý Tưởng hình như đang chạy về phía bọn họ, chẳng lẽ là tìm anh ta?
Trong nháy mắt, tổng kinh lý Tưởng đã chạy tới.
Chỉ thấy tổng kinh lý Tưởng đi thẳng đến trước mặt Lâm Vân.
"Chủ tịch Lâm, trời nắng thế này, chắc ngài khát nước rồi. Đây là cà phê tôi tự tay mua cho ngài."
Dưới ánh mắt kinh hãi của đôi nam nữ trẻ tuổi, tổng kinh lý Tưởng cung kính đưa cốc cà phê trên tay cho Lâm Vân.
"Anh Tưởng, anh có lòng rồi." Lâm Vân nhận lấy cà phê, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Cái này..."
Nam nữ trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, trong lòng họ đều dâng lên sóng to gió lớn.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tổng kinh lý Tưởng vậy mà lại mua cà phê cho tên phát tờ rơi này, hơn nữa còn tự tay đưa đến? Thái độ lại còn cung kính như vậy?
"Tổng… Tổng kinh lý Tưởng, ngài?" Nam thanh niên ngây người nhìn tổng kinh lý Tưởng.
Nghe thấy câu này, tổng kinh lý Tưởng mới quay đầu nhìn về phía nam thanh niên.
"Ồ, đây không phải là con trai của lão Lưu sao? Cậu cũng ở đây à? Cậu quen với chủ tịch Lâm?" Tổng kinh lý Tưởng hỏi.
"Chủ tịch Lâm? Tổng kinh lý Tưởng, anh ta... anh ta không phải chỉ là một tên phát tờ rơi thôi sao?" Nam thanh niên không nhịn được nói.
Tổng kinh lý Tưởng cười: "Phát tờ rơi? Ha ha, đây là chủ tịch của công ty con Thanh Dương thuộc Hoa Đỉnh Tập đoàn, Lâm Vân!"
"Hoa Hoa Hoa...... Chủ tịch Hoa Đỉnh?"
Nam thanh niên trừng lớn hai mắt, tin tức này giống như một quả bom nặng ký nổ tung trong lòng anh ta!
Còn cô gái trẻ bên cạnh anh ta cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Họ thừa biết chủ tịch Hoa Đỉnh là nhân vật lợi hại như thế nào!
"Chủ tịch Hoa Đỉnh, sao... Sao lại đến đây phát tờ rơi!" Nữ trẻ tuổi không khỏi kêu lên kinh ngạc.
"Chủ tịch của chúng tôi đây là thâm nhập vào cơ sở, làm gương tốt cho mọi người." Tổng kinh lý Tưởng nói.
Đôi nam nữ trẻ tuổi nghe xong liền nuốt nước bọt. Nghĩ đến việc người mà họ vừa chế nhạo lại chính là chủ tịch Hoa Đỉnh, lòng họ liền rơi xuống vực sâu vạn trượng...
Lâm Vân nhìn tổng kinh lý Tưởng, lạnh nhạt nói:
"Nghe nói bố anh ta là quản lý cấp cao ở Hoa Đỉnh Quảng Trường, vậy thì, bảo bố anh ta ngày mai không cần đi làm nữa."
"Vâng, chủ tịch Lâm." Tổng kinh lý Tưởng gật đầu.
"Không cần!"
Nam thanh niên tuyệt vọng kêu lên. Nếu bố anh ta mất việc, lại còn vì anh ta mà mất việc thì ngày tháng tốt đẹp của anh ta cũng chấm dứt!
Lâm Vân quay đầu nhìn nam thanh niên, lạnh nhạt nói:
"Trước đó tôi đã nói rồi, bố anh gặp tôi cũng phải cúi đầu khom lưng, chỉ cần một câu nói của tôi là bố anh phải cút khỏi Hoa Đỉnh!"
Sau đó, Lâm Vân nhìn cô gái trẻ, nói:
"Tôi nói cô xấu xí, đó là sự thật, cô đúng là rất xấu."
Nói xong, Lâm Vân liền quay người rời đi, chỉ để lại hai người với vẻ mặt sợ hãi...
Lâm Vân phát tờ rơi ở Hoa Đỉnh Quảng Trường đến mười hai giờ trưa mới kết thúc công việc.
Sau đó, Lâm Vân mời tất cả nhân viên phát tờ rơi ăn cơm trưa ở một nhà hàng trong Hoa Đỉnh Quảng Trường, rồi mới rời đi.
Khu nhà ổ chuột, trước cửa nhà Lâm Vân.
"Nhóc con, đứng lại!"
Lâm Vân vừa dừng xe, một người đàn ông vạm vỡ bỗng nhiên chặn đường Lâm Vân.
Người này chính là người được Kim Cường phái tới, Hổ Đông Bắc.
"Anh là ai?" Lâm Vân hơi nhíu mày nhìn người này.
"Tao là người muốn mạng mày!" Hổ Đông Bắc nói giọng khàn khàn.
"Muốn mạng Vân ca à, hỏi xem tao có đồng ý không đã!"
Một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên từ phía sau Hổ Đông Bắc.
Hổ Đông Bắc quay đầu lại nhìn, người xuất hiện trong mắt hắn chính là Cô Lang.
"Mày là vệ sĩ của thằng nhóc này đúng không? Vậy thì tao xử lý mày trước, rồi mới đến thằng nhãi ranh kia."
Vừa nói, Hổ Đông Bắc vừa cởi áo khoác, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.
"Những kẻ muốn xử lý tao rất nhiều."
"Nhưng mà... bọn chúng đều đã thành thi thể rồi."
Cô Lang phát ra giọng nói khàn đặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận