Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 274: nhao nhao đầu nhập vào

Chương 274: Ồ ạt đầu quân
“Lâm Vân thiếu gia, ngươi...... Ngươi cũng đừng có oan uổng người tốt, nói chuyện phải có chứng cứ, ta ủng hộ Liễu Nguyên Hải thiếu gia là không sai, nhưng ta không tham gia vào chuyện này, ngươi đừng có vu oan người tốt!” Liễu Hằng lộ ra vẻ vô tội.
Liễu Hằng dù sao cũng là cáo già, nên có thể giữ bình tĩnh.
“Ngươi không nhận cũng không sao, thời gian còn nhiều mà! Cứ chờ xem!”
Lâm Vân nhìn chằm chằm Liễu Hằng, từng chữ từng chữ, ngữ khí sắc bén.
Liễu Hằng cảm nhận ánh mắt Lâm Vân, chỉ thấy kinh hãi, ánh mắt này đáng sợ quá, không hề giống ánh mắt của một người trẻ tuổi hai mươi hai tuổi.
Khi Lâm Vân làm chuyện này, Liễu Chí Trung không ngăn cản, hắn biết hôm qua Lâm Vân đã bị oan ức, hôm nay chân tướng rõ rồi, nên để cho hắn phát tiết một chút.
Liễu Chí Trung thấy cũng được rồi liền phất tay.
“Nếu sự tình đã có manh mối, ta tuyên bố quyết định của mình, cách chức Liễu Nguyên Hải khỏi vị trí tổng giám đốc, Lâm Vân thăng chức phó tổng giám đốc tập đoàn Hoa Đỉnh.” Liễu Chí Trung tuyên bố.
Oanh!
Khi Liễu Chí Trung vừa dứt lời, phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lần này, không ai công khai phản đối, cũng không ai đứng ra nói giúp cho Liễu Nguyên Hải.
Các quản lý cấp cao ở đây đều hiểu rõ, sau hôm nay, vị trí người thừa kế tập đoàn Hoa Đỉnh đã hoàn toàn nghiêng về Lâm Vân, Liễu Nguyên Hải chắc chắn không còn sức tranh đoạt.
Sau khi hội nghị kết thúc, Liễu lão kêu Lâm Vân đợi ở phòng làm việc của ông một lát, sau đó ông rời phòng họp.
Trong phòng họp.
Sau khi mọi người rời đi, nhiều quản lý cấp cao ồ ạt tiến về chỗ Lâm Vân.
“Lâm công tử, tôi là Phương Thế Tài, tổng giám đốc bộ phận nhân sự, sau này Lâm công tử cần tôi hỗ trợ, cứ nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức.”
“Lâm công tử, tôi là tổng giám đốc bộ phận công trình tập đoàn Hoa Đỉnh, sau này mong Lâm công tử chỉ giáo nhiều hơn!”
“Lâm công tử, tôi là tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, sau này xin được nghe theo sự điều khiển của Lâm công tử, dù m·áu chảy đầu rơi cũng không từ nan!”
“Lâm công tử, tôi là...”
Trong nháy mắt, đông đảo các quản lý cấp cao trong tập đoàn tiến đến trước mặt Lâm Vân, bày tỏ sự nịnh nọt và ý muốn đầu quân.
Trước đây khi Lâm Vân và Liễu Nguyên Hải đấu đá, phần lớn các quản lý này ở vị trí trung lập, giờ thấy tình hình rõ ràng, họ đương nhiên phải nhanh chóng xếp hàng, tránh sau này bị Lâm Vân nhắm vào.
Lâm Vân mỉm cười đáp lời từng người.
Trước đây Lâm Vân ở trụ sở tập đoàn Hoa Đỉnh bị cô lập, giờ có nhiều quản lý cấp cao đầu quân như vậy, Lâm Vân đương nhiên nhận hết.
Lúc này, tổng giám đốc điều hành Liễu Lang cũng mặt mày tươi rói tiến đến trước mặt Lâm Vân.
Liễu Lang này là người của chi thứ nhà họ Liễu, trước đây đều ủng hộ Liễu Nguyên Hải.
“Lâm thiếu gia, tôi là Liễu Lãng, tổng giám đốc điều hành của Hoa Đỉnh, trước đây đầu óc tôi có chút hồ đồ, lại đi phản đối Lâm thiếu gia, bây giờ tôi rất hối hận, sau này tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Lâm thiếu gia!” Liễu Lang mặt đầy nịnh nọt.
“Liễu Lãng, ngươi!”
Tổng giám đốc tài chính Liễu Hằng và mấy người chi thứ họ Liễu khác ở cách đó không xa, thấy Liễu Lang lại đi đầu quân cho Lâm Vân thì đều mặt mày khó coi.
Lúc này, tổng quản lý tập đoàn Lý Tông Đế cũng tới trước mặt Lâm Vân.
“Lâm công tử, chúc mừng cậu lên chức phó tổng giám đốc, sau này trong công việc mong được chỉ giáo nhiều hơn!” Lý Tông Đế mỉm cười.
“Lý bá quá lời rồi, ngài là bậc nguyên lão của công ty, đã cùng ông ngoại tôi gây dựng sự nghiệp, sau này mong ngài chỉ bảo nhiều hơn mới phải.” Lâm Vân mỉm cười nói.
Lý Tông Đế không chỉ là nguyên lão của tập đoàn Hoa Đỉnh, mà còn là một trong những người Liễu Lão tin tưởng nhất, có địa vị rất cao ở tập đoàn Hoa Đỉnh, tất nhiên năng lực của ông ta cũng rất xuất chúng.
Mọi người ngầm cảm thán, đến cả Lý Tông Đế còn chủ động tới chúc mừng Lâm Vân.
Liễu Hằng và những người khác thấy cảnh này thì sắc mặt càng khó coi...
Sau khi rời phòng họp, Lâm Vân lập tức báo tin tốt cho Lâm Thanh và Chu Tĩnh.
Hai người biết Liễu Nguyên Hải bị cách chức, Lâm Vân được thăng chức phó tổng giám đốc thì đều mừng thay cho Lâm Vân.
Giờ nguy cơ đã được hóa giải, Lâm Vân lại tiếp tục mời Chu Tĩnh, Chu Tĩnh nói sau khi mẹ cô xuất viện sẽ đến Hoa Đỉnh làm việc.
Trong phòng làm việc của Liễu Lão.
Lâm Vân mở cửa bước vào phòng làm việc.
“Vân Nhi tới rồi à, ngồi đi.” Liễu Chí Trung ngẩng đầu, mỉm cười nói.
Lâm Vân bước đến ngồi đối diện Liễu Chí Trung.
“Vân Nhi, lần này sự việc làm con chịu nhiều oan ức.” Liễu Chí Trung dịu giọng.
“Ông ngoại, chút oan ức này con chịu đựng được, chuyện này cũng cho con thêm kinh nghiệm và bài học.” Lâm Vân nói.
“Con có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Liễu Chí Trung hài lòng gật đầu.
Dừng một lát, Liễu Chí Trung tiếp tục nói: “Sau khi tan làm buổi chiều, ta sẽ dẫn con đi gặp một người.”
“Hả? Gặp ai ạ?” Lâm Vân tò mò.
Lâm Vân đoán người ông ngoại muốn dẫn mình đi gặp chắc chắn không phải người bình thường.
“Trước kia ta từng nói với con, sau lưng ta có chỗ dựa, cho nên ta mới có thể không sợ các gia tộc nhà Kim Diệp trong giới thương nghiệp, hôm nay ta muốn dẫn con đi gặp mặt người ta dựa vào, bây giờ cũng nên để con tiếp xúc với những tầng lớp đó.” Liễu Chí Trung nói.
“Con hiểu rồi ông ngoại.” Lâm Vân tỏ ra mong chờ.
Hơn nữa việc ông ngoại muốn dẫn mình đi gặp người mình dựa vào, cũng đủ để chứng minh ông thật sự muốn giao lại tập đoàn Hoa Đỉnh cho mình.
“Ngoài ra, mấy hôm nữa còn có một buổi tiệc rượu cao cấp, người tham dự đều là các danh lưu ở Kim Đô, lúc đó ta cũng sẽ dẫn con đi, để con tiếp xúc với những nhân vật lớn ở Kim Đô.” Liễu lão nói.
Liễu lão làm vậy rõ ràng là để giúp Lâm Vân mở đường.
“Vâng, ông ngoại.” Lâm Vân gật đầu.
“Cháu trai, tranh thủ lúc này còn sớm, con đi mua vài bộ đồ trang trọng, hôm nay gặp mặt quý nhân, con không thể mặc tùy tiện quá được.” Liễu Lão cười híp mắt nói.
“À, con hiểu rồi.” Lâm Vân ngượng ngùng gãi đầu.
Bình thường Lâm Vân ăn mặc rất tùy tiện.
Sau khi rời công ty, Lâm Vân trực tiếp lái xe đến trung tâm thương mại.
Liễu lão đã nói muốn mình đổi quần áo trang trọng, đương nhiên Lâm Vân phải nghe theo.
Trong xe.
Lâm Vân vừa lái xe vừa mở radio nhạc.
“Gần đây giới âm nhạc Hoa ngữ có một tân binh trỗi dậy, cô ấy chỉ dựa vào một bài hát chủ đề đã nhanh chóng nổi tiếng, ca khúc vừa mới ra mắt không lâu, mà lượt phát trên các nền tảng đã phá mức ức lượt, cô ấy chính là đại mỹ nhân Tô Yên, nghe đâu cô ấy có tiết lộ bài hát này dựa trên một câu chuyện, sau đây xin gửi đến mọi người ca khúc này của cô ấy: «Giả Ái Thành Chân»!”
“Tô Yên?”
Lâm Vân sững người khi nghe cái tên này.
Lần đầu tiên của Lâm Vân là cho giáo hoa Tô Yên, đó là một chuyện cả đời Lâm Vân cũng sẽ không bao giờ quên!
Chỉ là trước đó một thời gian, cô ấy rời khỏi thành phố Thanh Dương đến Kế Thành, nói là muốn theo đuổi ước mơ của mình, kể từ đó, Lâm Vân không còn tin tức gì về cô ấy nữa.
“Chắc là trùng tên thôi.” Lâm Vân lắc đầu.
Lúc này, ca khúc «Giả Ái Thành Chân» đã vang lên trên radio.
“Đây...... là Tô Yên, thật sự là cô ấy!”
Khi nghe thấy giọng ca, Lâm Vân sững người.
Lâm Vân có thể khẳng định đây chính là giọng của Tô Yên.
“Cô ấy lại tiến vào giới âm nhạc, lẽ nào cái mà cô ấy nói đến Kế Thành để theo đuổi ước mơ chính là cái này sao?” Lâm Vân tự lẩm bẩm.
Giai điệu bài hát du dương, lời bài hát cũng rất dễ nghe, câu chuyện kể lại lại có chút bi thương.
Chỉ là...... sao Lâm Vân có cảm giác người đàn ông được hát trong bài này có hơi giống mình?
Lâm Vân dừng xe bên đường rồi lấy điện thoại ra tìm số của Tô Yên.
Do dự mấy giây rồi Lâm Vân gọi.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi không có thật.” Tiếng thông báo vang lên trong điện thoại.
“Không có thật sao? Chẳng lẽ cô ấy đã hủy số rồi? Cũng phải thôi, cô ấy đã đến Kế Thành thì chắc cũng đổi số rồi.” Lâm Vân cười khổ.
Người phụ nữ đã từng chung chăn gối với mình, bây giờ đến liên lạc cũng không thể.
Im lặng một hồi, Lâm Vân tự lẩm bẩm:
“Mỗi người đều có con đường riêng, cô ấy đã tìm được ước mơ và con đường của mình, chúc cô ấy thành công vậy.”
Sau đó Lâm Vân bật bài hát «Giả Ái Thành Chân» rồi cho phát đi phát lại, rồi tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Mặc dù bây giờ không thể gặp mặt cô ấy, không thể gọi cho cô ấy, nhưng ít ra còn có thể nghe giọng của cô ấy.
Hai mươi phút sau.
Trung tâm thương mại Tử Kim.
Đây là một quảng trường thương mại vô cùng phồn hoa của Kim Đô.
Lâm Vân lái xe đến bãi đỗ xe lộ thiên của trung tâm.
Lâm Vân lượn mấy vòng trong bãi mà không tìm được chỗ đỗ.
“Phù, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu rồi.”
Sau vài vòng lượn, Lâm Vân cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống, Lâm Vân lúc này đánh lái cho xe vào chỗ, tuy nhiên lần đầu tiên bị sai nên Lâm Vân lại phải lùi xe ra rồi lại tiếp tục lái vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận