Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 89 không cần ngươi phụ trách

"Chớ đi!" Lâm Vân vừa quay người muốn đi, một đôi tay ngọc liền từ phía sau ôm lấy Lâm Vân.
"Không muốn đi, ta thật khó chịu, giúp ta một chút!" Lúc này Lâm Vân, dược lực cũng đã lên tới đỉnh điểm, loại tình huống này, lý trí đã mất, làm sao còn khống chế được nữa?
Củi khô gặp lửa lớn, tự nhiên là bùng cháy ngay lập tức. (đoạn này lược bớt 500 chữ).
Sau một tiếng rưỡi, kịch chiến hoàn tất, hai người cứ vậy hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vân nếm trải hương vị của phụ nữ, không thể không nói, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Ba giờ sau.
"A a a!"
Theo tiếng thét chói tai, Lâm Vân giật mình tỉnh giấc.
Lâm Vân hoảng hốt ngồi bật dậy từ trên giường, tiếng thét chói tai kia chính là do Tô Yên phát ra.
Lúc này, Tô Yên đang dùng chăn mền che kín người, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Lâm Vân.
"Ngươi tên hỗn đản! Ngươi... Ngươi đã làm gì ta!" Tô Yên ấm ức kêu lên.
"Tô Yên, lúc nãy khi làm chuyện đó nàng còn kêu không ngừng, nàng đừng nói cho ta biết, mọi chuyện vừa phát sinh, nàng đều quên hết rồi." Lâm Vân bất đắc dĩ nói.
Vừa rồi dù dược lực lên cao làm mất lý trí, nhưng ký ức lúc đó vẫn còn.
"Đồ hỗn đản! Đồ hỗn đản! Đồ hỗn đản!" Tô Yên giơ đôi bàn tay trắng nõn, không ngừng đấm vào vai Lâm Vân.
"Ta sao lại thành đồ hỗn đản, lúc đó ta muốn đi rồi mà, là nàng chủ động ôm lấy ta, không cho ta đi." Lâm Vân bất lực nói.
Dừng một chút, Lâm Vân tiếp tục nói: "Hơn nữa, trong bình rượu chúng ta uống, rõ ràng bị hạ thuốc, mà người bỏ thuốc, rõ ràng là cha nàng, nàng trách ta cũng vô dụng, ta cũng là người bị hại mà!"
"Ta không nghe! Ngươi chính là đồ hỗn đản! Đồ hỗn đản! Đồ hỗn đản!"
Tô Yên vừa dứt lời, trực tiếp khóc òa lên.
Lâm Vân vén chăn mền lên nhìn thoáng qua, trên ga giường rơi xuống một vệt máu đỏ, điều này đủ để chứng minh, Tô Yên cũng là lần đầu tiên.
"Tô Yên, bất luận nguyên nhân là gì, nếu đã đến mức độ này, ta chỉ có thể nói, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng!" Lâm Vân đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm túc.
Tuy Lâm Vân biết, hai người bọn họ đều là ở trong tình huống bị hạ thuốc, mới phát sinh quan hệ.
Nhưng dù sao đi nữa, sự việc đã xảy ra rồi, Lâm Vân khẳng định chỉ có thể chịu trách nhiệm với Tô Yên.
Sau khi Lâm Vân nói xong, liền chủ động tiến lên ôm Tô Yên.
"Cút! Ai cần ngươi chịu trách nhiệm! Ngươi có thể chịu trách nhiệm gì chứ!"
Tô Yên đẩy mạnh Lâm Vân ra, không cho Lâm Vân ôm mình.
"Nàng... Nàng không cần ta chịu trách nhiệm sao?" Lâm Vân kinh ngạc nhìn Tô Yên.
"Nói thừa! Ta mới không thèm ngươi chịu trách nhiệm!" Tô Yên, hốc mắt đỏ hoe, lớn tiếng nói, trông mà xót xa.
"Mặc quần áo vào! Đi!" Tô Yên chỉ vào cửa ra vào, ra lệnh.
"Được rồi."
Lâm Vân đứng dậy, vội vàng mặc quần áo, Tô Yên thì nhắm mắt lại không nhìn.
"Ta mặc xong rồi, mở mắt ra đi." Lâm Vân khổ sở nói.
Lâm Vân nghĩ lại, vừa nãy còn cùng mình cuồng nhiệt ở đó, bây giờ lại còn không muốn nhìn mình.
"Ra ngoài!" Tô Yên mở mắt ra, dùng tay chỉ ra ngoài cửa, giọng điệu kiên quyết.
"Tô Yên, nàng thật không để ta chịu trách nhiệm với nàng sao? Ta cảm thấy ta không thể không chịu trách nhiệm." Lâm Vân lộ ra vẻ rất nghiêm túc.
Mặc dù trước đó, Lâm Vân không có quá nhiều tình cảm với Tô Yên, nhưng hai người nếu đem lần đầu tiên trao cho nhau, Lâm Vân không phải một kẻ vô trách nhiệm.
"Ngươi không chịu nổi trách nhiệm! Ra ngoài! Ra ngoài! Ra ngoài!" Tô Yên phát điên hét lớn.
Lâm Vân muốn chịu trách nhiệm, nhưng người ta lại không cần, Lâm Vân còn có thể làm gì?
Lâm Vân quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, liền quay người ra khỏi phòng, phía sau thì truyền đến tiếng khóc của Tô Yên...
Sau khi Lâm Vân xuống lầu.
Tô Tổng đang ngồi ở trên ghế salon.
"Lâm thiếu gia, cậu xuống rồi sao? Con gái tôi đâu?" Tô Tổng thấy Lâm Vân xuống lầu, vội vàng nở nụ cười, đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Vân.
"Cô ta vẫn ở trên lầu." Lâm Vân tùy tiện đáp một câu.
Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Tô Tổng, nheo mắt, lạnh giọng nói: "Tô Tổng, ông thật là nhẫn tâm, đó là con gái của ông đó, vậy mà ông lại hố con gái mình, ông thật là làm được."
Tô Tổng cười hắc hắc.
Đối với Tô Tổng mà nói, nếu như đổi lại những thiếu gia khác, có lẽ còn không đáng để ông làm như vậy, nhưng đây chính là cháu ngoại của Liễu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam, chỉ bằng thân phận này, ông cảm thấy đáng để làm vậy.
Tô Tổng vội vàng nói: "Lâm thiếu gia, con gái của tôi là một đứa con gái ngoan, đây chắc chắn là lần đầu của nó, cậu nhất định phải chịu trách nhiệm với nó nhé!"
"Tô Tổng, ta vốn dĩ chuẩn bị chịu trách nhiệm với con gái ông, đáng tiếc cô ta không cho ta chịu trách nhiệm." Lâm Vân buông tay nói.
"Hả?" Tô Tổng giật mình.
Lâm Vân trầm ngâm một lát, sau đó nói: "Tô Tổng, tuy ta cùng Tô Yên phát sinh quan hệ, là do bị ông hố, nhưng Lâm Vân ta không phải là người vô trách nhiệm, ông khuyên con gái của ông đi, chỉ cần con gái của ông đồng ý, ta sẽ chịu trách nhiệm với cô ta."
"Tốt, tốt, tốt! Ta nhất định sẽ thuyết phục nó!" Tô Tổng liên tục nói.
Tô Tổng thấy Lâm Vân đồng ý chịu trách nhiệm, liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Vân bằng lòng chịu trách nhiệm, như vậy cũng dễ xử lý rồi.
"Ta đi trước."
Sau khi Lâm Vân nói xong, liền đi về phía bên ngoài biệt thự.
"Ta đưa Lâm thiếu gia." Tô Tổng vội vàng đi theo sau lưng Lâm Vân, tiễn Lâm Vân ra khỏi biệt thự…
Lâm Vân sau khi rời đi được khoảng mười phút.
Tô Yên từ trên lầu đi xuống, chỉ là hốc mắt cô đỏ hoe, trông rất khó chịu.
"Con gái, con xuống rồi à." Tô Tổng vội vàng mang vẻ mặt tươi cười đi tới.
Tô Yên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán độc nhìn Tô Tổng.
"Tô Chính Mậu, ông là đồ hỗn đản! Ông lại đối với con gái mình như vậy, ông...ông chính là súc sinh!"
Tức giận Tô Yên, một đấm đánh vào người Tô Tổng.
"Con gái à, ta cũng là vì tốt cho con thôi, Lâm Vân tuyệt đối là người đàn ông tốt, con gả cho cậu ta không sai đâu! Dù sao các con gạo sống cũng đã nấu thành cơm rồi." Tô Tổng nói.
"Ta không nghe! Ta không muốn nhìn thấy ông!"
Tô Yên giậm chân một cái, sau đó quay người chạy lên lầu.
"Cái này… Thôi, để nó bình tĩnh lại đã." Tô Tổng lẩm bẩm.
Trong mắt Tô Tổng, chờ con gái ông bình tĩnh lại mấy ngày, chắc chắn con gái ông sẽ đồng ý thôi.
...
Một bên khác.
Lâm Vân sau khi về đến nhà, cũng đã là mười giờ đêm qua.
Lâm Vân nằm ở trên giường, nhưng trong đầu lại lặp đi lặp lại cảnh mình kịch chiến cùng Tô Yên, và hình ảnh cuối cùng Tô Yên khóc bảo mình đi ra.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền trằn trọc, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Tuy Tô Yên luôn miệng nói không cần mình chịu trách nhiệm, nhưng lương tâm lại khiến Lâm Vân áy náy.
Dù sao đi nữa, Lâm Vân vẫn quyết định, ngày mai lại đi tìm Tô Yên.
Cứ như vậy, Lâm Vân chìm vào giấc ngủ chập chờn trong nỗi lo lắng.
Ngày thứ hai, sau khi tan học buổi sáng.
Cửa phòng học của Tô Yên.
Lâm Vân đứng ở cửa phòng học.
Các bạn học trong phòng, lũ lượt kéo nhau ra ngoài.
"A, đây không phải cái anh chàng lái Lamborghini xe sang trọng kia sao?"
"Hắn đến phòng học chúng ta làm gì? Chẳng lẽ là tìm đại hoa khôi Tô Yên?"
"Ừ, rất có thể! Đáng tiếc là hôm nay Tô Yên căn bản không đến lớp!"
Các bạn học từ trong phòng đi ra, rất nhiều người liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Vân, bọn họ đều khe khẽ bàn luận.
Khi Lâm Vân nghe được Tô Yên không đến đi học, Lâm Vân hơi nhíu mày.
"Vị bạn học này."
Lâm Vân tiến lên ngăn lại một bạn học.
"Có...có chuyện gì không?" Phú nhị đại bị Lâm Vân chặn lại có vẻ hơi căng thẳng, bởi vì hắn biết Lâm Vân là chủ xe đại ngưu Lamborghini.
"Làm phiền hỏi một chút, hôm nay Tô Yên không đến lớp sao?" Lâm Vân vẫn rất khách khí, không hề kiêu ngạo.
"Ừm, nghe nói cô ấy xin nghỉ một tuần rồi." bạn học này nói.
"Một tuần?" Lâm Vân hơi nhíu mày.
Cùng lúc đó, trong lòng Lâm Vân có một dự cảm không lành, chẳng lẽ nói, Tô Yên vì chuyện ngày hôm qua, đến mức không thể đến trường sao?
Tâm lý cô có vấn đề gì không?
Cô có làm gì dại dột không?
Lâm Vân càng nghĩ đến sau cùng thì càng thêm lo lắng.
Dù nguyên nhân gì đi nữa, Tô Yên cũng đã trao lần đầu tiên cho hắn, nếu Tô Yên vì chuyện này, mà xảy ra chuyện gì không may, hắn làm sao có thể sống yên ổn?
Lâm Vân vội vàng gọi điện thoại cho Tô Yên, kết quả gọi mấy lần đều không nghe máy, Lâm Vân lại gọi điện thoại cho Tô Tổng.
Tô Tổng nói rằng, Tô Yên hiện tại vẫn an toàn, chỉ là cảm xúc vẫn chưa tốt lắm, cho nên ông đã giúp cô xin nghỉ một tuần, để Lâm Vân yên tâm.
Lâm Vân muốn đến thăm cô, nhưng Tô Tổng nói là nên để Tô Yên bình ổn cảm xúc lại một hai ngày rồi hãy đến.
Lâm Vân nghĩ ngợi, cũng chỉ có thể như vậy.
Vừa cúp điện thoại, cửa hàng 4S của Lamborghini lại gọi điện cho Lâm Vân, nói xe bị hư hỏng nghiêm trọng, hơn nữa phụ tùng xe cần phải vận chuyển từ nước ngoài đến, cần một khoảng thời gian nhất định, và chi phí rất đắt.
Cần khoảng mấy tháng mới có thể sửa chữa tốt.
Lâm Vân lập tức nói rằng, cứ sửa chiếc xe đó trước đi, bản thân mình sẽ mua thêm một chiếc, để quản lý làm thủ tục cho mình lấy xe đi, Lâm Vân trực tiếp chuyển tiền cho quản lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận