Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 560: Tần Thi mời

"Vĩnh trú dung nhan? Thật sao?" Tiểu Điệp sau khi nghe được tin tức này thì không dám tin. Loại thần dược có hiệu quả nghịch thiên như vậy, tuyệt đối chỉ có trong chuyện thần thoại xưa mới xuất hiện.
"Tiểu Điệp, đương nhiên là thật, ta sao có thể lừa ngươi." Lâm Vân mỉm cười nói.
"Oa, vậy thì thật là quá tốt rồi." Tiểu Điệp cao hứng sắp nhảy lên.
Có thể khôi phục dung mạo, đối với Tiểu Điệp mà nói đã là một chuyện đại hỉ, nhưng mà thuốc này còn có thể giúp nàng, vĩnh trú thanh xuân dung nhan.
Muốn cho dung nhan vĩnh trú, tuyệt đối là vô số phụ nữ tha thiết mơ ước, Tiểu Điệp không ngờ rằng nàng vậy mà có thể thực hiện được.
Nam Cung Chính cùng mấy vị trưởng bối của Nam Cung gia tộc, sau khi nghe được lời của Lâm Vân, trong lòng càng thêm nổi lên kinh đào hải lãng, có thể khiến cho dung nhan vĩnh trú, điều này tuyệt đối còn cường đại hơn cả hiệu quả khôi phục dung mạo vô số lần.
Trên thế giới này, việc khôi phục dung mạo tạm thời vẫn có các chuyên gia thẩm mỹ có thể miễn cưỡng làm được, nhưng mà để dung nhan vĩnh trú thì ai có thể làm được?
Nếu như thuốc này thật sự có thể đem ra tiêu thụ bên ngoài, có thể tưởng tượng một chút, những phụ nữ thuộc các gia tộc siêu lớn trong và ngoài nước kia, chắc chắn sẽ đổ xô vào như vịt, không tiếc bỏ ra cả đống tiền!
Trong lòng bọn họ cũng không kìm được mà suy nghĩ, Lâm Vân đến tột cùng là người hay là thần, làm ra loại thuốc này, thật chẳng khác gì tiên đan trong các câu chuyện thần thoại xưa.
"Lâm Vân ca ca, thật sự là rất cảm ơn ngươi, ta cũng không biết phải cảm tạ ngươi như thế nào cho phải nữa." Tiểu Điệp tươi cười nói.
"Tiểu Điệp, nhìn thấy ngươi vui vẻ như vậy, ta cũng rất cao hứng, cảm tạ thì không cần, lúc trước khi ta mới đến đế đô, ngươi đã âm thầm giúp đỡ ta nhiều lần, chuyện này xem như là ta trả lại ngươi chút ân tình." Lâm Vân mỉm cười nói.
"Lâm Vân ca ca, ngươi... ngươi giúp ta, chỉ là... chỉ vì... trả ân tình của ta thôi sao?" Tiểu Điệp đột nhiên cúi đầu xuống.
"Đương nhiên không phải, chúng ta vẫn là bạn bè thôi, bạn bè gặp nạn, ta đương nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ." Lâm Vân vừa cười vừa nói.
"Bạn bè, chỉ là bạn bè thôi sao." Tiểu Điệp có vẻ lộ ra vài phần ủ dột.
Bất quá, vẻ uể oải của Tiểu Điệp thoáng qua rồi biến mất, nàng lập tức lại nở nụ cười tươi như hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Vân.
"Lâm Vân ca ca, vô luận thế nào, ta đều muốn cảm ơn ngươi, từ nay về sau, ta rốt cuộc không cần sợ ra ngoài nữa, ta rốt cuộc không cần sợ bị người khác cười nhạo." Tiểu Điệp vừa cười vừa nói...
Sau khi ở lại Nam Cung gia thêm một lúc nữa, Lâm Vân nói rằng mình còn có chút việc bận, liền đứng dậy rời đi. Lâm Vân dự định về gấp rút luyện đan. Trước khi đi Lâm Vân nói rằng, Nam Cung gia tộc có bất kỳ khó khăn nào, hoặc có nơi nào cần Lâm Vân giúp đỡ, cứ mở miệng.
Dù thế nào đi nữa, Tiểu Điệp đã từng giúp đỡ Lâm Vân, Lâm Vân sẽ ghi nhớ trong lòng, "Tích Thủy Chi Ân, dũng tuyền tương báo", đây chính là nguyên tắc làm việc từ trước đến nay của Lâm Vân.
Lâm Vân vừa lái xe ra khỏi trang viên của Nam Cung gia tộc, liền nhận được điện thoại của Tần Thi.
"Alo, Tần Thi." Lâm Vân nghe máy.
"Lâm Vân, bây giờ ngươi có rảnh không?" Trong điện thoại truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của Tần Thi.
"Không rảnh, sao vậy?" Lâm Vân vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói.
Hai chữ "Không rảnh" của Lâm Vân, lập tức khiến Tần Thi ở đầu dây bên kia nghẹn lời.
"Không rảnh ngươi cũng phải dành thời gian! Ta mặc kệ, trong vòng một giờ, ngươi phải đến Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán cho ta." Tần Thi mang theo một giọng điệu bá đạo.
Lâm Vân cười cười, sau đó nói: "Tần Thi đại tiểu thư, đây đâu phải là giọng cầu xin người khác, ta cũng không quen kiểu này, nếu cô cầu xin tôi, tôi còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng với thái độ của cô như hiện tại, xin lỗi nhé, tôi chắc chắn không đến!"
"Lâm Vân, biết bao nhiêu người muốn được ta mời còn không có cơ hội đâu, ngươi thật đúng là không biết tốt xấu!" Tần Thi tức giận nói.
Có thể tưởng tượng, Tần Thi ở đầu dây bên kia chắc chắn đang tức đến giậm chân, đây là nàng chủ động mời đó, Lâm Vân vậy mà từ chối nàng!
"Nhưng tôi không thèm nhé." Lâm Vân hờ hững nói.
"Được được được, coi như ta cầu xin ngươi được chưa." Trong điện thoại, Tần Thi bất đắc dĩ nói.
Nàng ở trước mặt Lâm Vân, thật là bị Lâm Vân ép cho không còn cách nào khác.
"Cái này còn tạm được, nhưng dù sao cô cũng nên nói cho tôi biết, tôi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa để làm gì chứ." Lâm Vân nói.
"Hoàng tử Sa Lai Quốc, mời ta đến Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán để cưỡi ngựa, hắn một mực theo đuổi ta, rất đáng ghét, cho nên ta muốn ngươi đóng vai bạn trai của ta, dù sao hai lần trước ngươi cũng đã đóng rồi, vai diễn đó khiến ta rất hài lòng." Tần Thi nói.
"Cô nếu không muốn đi thì có thể trực tiếp từ chối không tham gia được mà." Lâm Vân nói.
"Ngươi nghĩ đơn giản quá đấy, Sa Lai Quốc đang có quan hệ tốt với chúng ta, hắn mời ta cưỡi ngựa, nói lớn thì là liên quan đến hữu nghị hai nước, ta không thể từ chối được, nếu không ta gọi điện cho ngươi làm gì." Tần Thi im lặng nói.
"Vậy được thôi, một tiếng nữa gặp nhau ở cổng." Lâm Vân đáp ứng.
Dù thế nào đi nữa, Tần gia cũng được coi như một chỗ dựa của Lâm Vân, Lâm Vân có thể đạt được uy danh như hiện tại ở đế đô, không thể thiếu sự trấn áp của Tần gia, nếu không có Tần gia chống lưng, Lâm Vân về phương diện quyền thế liền sẽ mất đi sự ỷ lại, đến lúc đó sẽ chỉ là một con hổ giấy.
Cho nên, nếu Tần Thi muốn nhờ cậy Lâm Vân, Lâm Vân nhất định sẽ cố gắng đáp ứng. Lúc nãy Lâm Vân nói không đi, chủ yếu là trêu chọc Tần Thi một chút thôi.
"Lâm Vân, ngươi nhất định phải ăn mặc chỉn chu một chút, để tránh làm ta mất mặt." Tần Thi nhắc nhở.
"Yên tâm đi." Lâm Vân cười cười.
Lúc Lâm Vân đến Nam Cung gia tộc, vốn đã chọn một bộ trang phục chỉnh tề, cho nên trên người Lâm Vân bây giờ đang mặc âu phục, cũng không cần phải đi thay.
Thế là Lâm Vân trực tiếp bật định vị, quay đầu xe, hướng đến Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán.
Một bên khác.
Đỉnh Bạch Vân Sơn, trong đại điện của phái Bạch Vân.
"Đại trưởng lão, Bạch Vân Các truyền tin, Lâm Vân đã trở lại đế đô, ngươi lại một lần nữa tiến về, mời chào hắn." chưởng môn ngồi trên bảo tọa, chậm rãi nói.
Với tu vi Hư Đan Cảnh của Lâm Vân, vẫn chưa đến mức để bọn họ coi trọng như vậy, điều quan trọng nhất là thân phận luyện đan sư của Lâm Vân!
"Tuân mệnh chưởng môn." Đại trưởng lão râu tóc bạc phơ gật đầu đáp ứng.
"Đại trưởng lão, ngươi hãy nhớ kỹ, cho dù trước hết để hắn đến Bạch Vân Các một phen trải nghiệm cũng được, vẫn phải ưu tiên mời hắn về, còn những điều kiện khác của hắn, ngươi hãy xem xét tình hình cụ thể để cân nhắc, chỉ cần không quá đáng, thì có thể đáp ứng." Chưởng môn nói.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ đến đế đô ngay." Đại trưởng lão gật đầu.
Ngay sau đó, Đại trưởng lão vội vàng rời đi, hướng về phía đế đô...
...
Đế đô.
Lâm Vân lái xe hết 40 phút, cuối cùng cũng đến Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán.
Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán, cũng được xây dựng ở ngoại ô, tổng diện tích là 210 mẫu, có những chuồng ngựa cực kỳ rộng lớn.
Tại đế đô, đây là một câu lạc bộ cưỡi ngựa vô cùng nổi tiếng, rất nhiều danh gia vọng tộc của đế đô đều đăng ký thành viên tại đây, là nơi lui tới để giải trí của rất nhiều người nổi tiếng.
Khi Lâm Vân đến trước cổng Câu lạc bộ cưỡi ngựa Tân Quán, Tần Thi đã đang chờ Lâm Vân.
Hôm nay Tần Thi đã thay đổi cách ăn mặc thường ngày, mặc quần jean, áo phông trắng, trông rất đơn giản và gọn gàng.
Đôi chân dài thẳng tắp của Tần Thi, dáng người uyển chuyển cùng với nhan sắc siêu cao của nàng, mặc kiểu gì cũng đẹp.
Mà hơn nữa, nếu là đến câu lạc bộ cưỡi ngựa, chắc chắn là phải cưỡi ngựa, đương nhiên không thể mặc lễ phục hay váy được.
"Tần Thi." Lâm Vân đi đến trước mặt Tần Thi.
"Lâm Vân, không phải ta đã bảo ngươi mặc chỉnh chu một chút sao, sao ngươi ăn mặc bình thường như thế này!" Tần Thi bĩu môi.
"Ta thấy rất được mà, bộ quần áo này của ta mua hết hơn một vạn tệ, không rẻ chứ, tạo hình các kiểu đều rất tốt." Lâm Vân dang tay ra nói.
"Ngươi ít nhiều gì cũng là người có cả trăm tỷ tài sản, quần áo hơn một vạn tệ mà ngươi nói không bình thường." Tần Thi bĩu môi.
Dừng một chút, Tần Thi tiếp tục hỏi: "Bộ quần áo lần trước ta mua cho ngươi đâu? Sao ngươi không mặc bộ đó?"
"Ách, không phải ta không muốn mặc, mà là bộ quần áo đó bị một người phụ nữ làm bẩn mất rồi." Lâm Vân bất đắc dĩ dang tay ra.
Lần trước Lâm Vân ở quán bar uống rượu, cứu được một cô gái say khướt (Hắc Xuyên Nại Tử), lúc đó bộ quần áo đó đã bị cô ta nôn lên.
"Ta tặng ngươi quần áo mà lại bị người phụ nữ khác làm bẩn? Lâm Vân, ngươi cũng không phải loại người tốt đẹp gì! Ngươi cũng đã có bạn gái rồi mà còn mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt! Đàn ông các người, chẳng có ai tốt đẹp cả!" Tần Thi giậm chân nói.
"Tần Thi, đây là chuyện riêng tư của ta, ngươi giận dữ như vậy làm gì." Lâm Vân im lặng nói.
"Đúng rồi, ta cũng đâu phải bạn gái của ngươi, ta quản ngươi làm gì, với lại, coi như bị làm bẩn, ngươi cũng không mang ra tiệm giặt được à." Tần Thi bĩu môi nói.
"Ách, lúc đó ta thấy bẩn quá nên vứt đi luôn." Lâm Vân nói.
"Vứt đi! Ngươi... ngươi vậy mà vứt đi?!" Tần Thi nghe Lâm Vân nói vứt đi thì tức đến sắp phát điên, quà mà nàng tặng, Lâm Vân vậy mà lại vứt đi như thế này, nàng có thể không tức giận sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận