Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 191: chứng cứ

"Ai vậy!" Giang Tĩnh Văn hướng phía cửa hỏi.
"Giang tổng giám, là tôi, tôi đến đưa bảng báo cáo." ngoài cửa vang lên giọng của một nữ nhân.
"Tốt!" Giang Tĩnh Văn lên tiếng, sau đó quay đầu đối với Lâm Vân nháy mắt mấy cái.
Lâm Vân hiểu ý, chạy tới cầm lấy cây chổi, giả bộ như quét rác, Giang Tĩnh Văn sửa sang lại quần áo một chút, sau đó đi tới cửa.
"C-K-Í-T...T...T!"
Cửa phòng làm việc bị mở ra, thư ký tổng quản lý ôm một chồng văn bản tài liệu, đi vào phòng làm việc, sau đó đặt văn bản tài liệu lên bàn làm việc.
"Giang tổng giám, đây là bảng báo cáo hạng mục tổng quản lý bảo tôi đưa cho cô, tổng quản lý bảo cô nhanh chóng phê chỉ thị." Thư ký tổng quản lý nói.
"Tốt, tôi biết rồi!" Giang Tĩnh Văn gật đầu.
Thư ký tổng quản lý nhìn thoáng qua Lâm Vân đang quét dọn vệ sinh, sau đó quay người rời đi.
Lâm Vân nhìn thư ký tổng quản lý sau khi ra cửa, liền để chổi xuống, lại lần nữa đi đến trước mặt Giang Tĩnh Văn.
"Lâm Vân, buổi tối về khách sạn rồi nói được không, nếu không một lát nữa lại có người tới." Giang Tĩnh Văn nói.
"Vậy cũng được." Lâm Vân chỉ có thể gật đầu.
Sáng nay muốn tiến hành thì bị bạn trai cũ của Giang Tĩnh Văn xông tới quấy rầy, hiện tại lại bị quấy rầy.
Ngọn lửa bị Giang Tĩnh Văn khơi dậy trong người Lâm Vân cứ thế không tiêu tan, Lâm Vân rất bất đắc dĩ...
Giang Tĩnh Văn nhìn đồng hồ một chút, sau đó nói: "Bây giờ hơn mười giờ, tôi đi tìm Dương thiếu, hẹn hắn giữa trưa đi ăn cơm, giữa trưa tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian, nhiệm vụ tìm chứng cứ, giao cho ngươi!"
"Tên hỗn đản Dương thiếu kia rất háo sắc, Tĩnh Văn, cô tuyệt đối đừng để hắn ăn đậu hũ!" Lâm Vân chân thành nói.
"Ha ha ha, coi như ngươi có lương tâm, còn biết quan tâm tôi, yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không để hắn chiếm một chút tiện nghi." Giang Tĩnh Văn che miệng cười nói...
Phòng làm việc của Dương thiếu.
"Cộc cộc cộc!"
Dương thiếu đang cùng thư ký của hắn trong phòng làm việc ân ân ái ái thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy! Không biết không có chuyện gì không được gõ cửa phòng làm việc của ta sao?" Dương thiếu khó chịu nói.
"Dương Kinh Lý, là tôi, Giang Tĩnh Văn." ngoài cửa vang lên giọng Giang Tĩnh Văn.
"Tĩnh Văn là cô à, vào đi!" Dương thiếu vừa nói, vừa đẩy thư ký ra.
Cửa cũng lập tức bị đẩy ra, Giang Tĩnh Văn đi vào.
"Tĩnh Văn tỷ tỷ, tìm tôi có chuyện gì không?" Dương thiếu tươi cười nhìn Giang Tĩnh Văn.
"Dương Kinh Lý, giữa trưa tôi muốn mời anh đi ra ngoài ăn một bữa cơm, không biết anh có tiện không?" Giang Tĩnh Văn nói.
"Cô mời tôi ăn cơm? Tiện! Đương nhiên tiện!" Dương thiếu kích động vội vàng gật đầu.
Giang Tĩnh Văn gợi cảm xinh đẹp như vậy, vưu vật như thế, sao Dương thiếu có thể không có ý định với Giang Tĩnh Văn?
Dương thiếu trước kia đương nhiên từng theo đuổi Giang Tĩnh Văn, chỉ là Giang Tĩnh Văn luôn cự tuyệt hắn, sau khi Giang Tĩnh Văn cùng Lương gia thiếu gia xác định quan hệ yêu đương, Dương thiếu chỉ có thể từ bỏ.
Bây giờ Giang Tĩnh Văn chủ động mời Dương thiếu ăn cơm, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt!
Thời gian thấm thoát đã đến giữa trưa.
Sau khi Dương thiếu rời khỏi phòng làm việc, Lâm Vân liền cầm lấy cây lau nhà, làm bộ lau nhà, lẻn vào phòng làm việc của Dương thiếu, sau đó đóng cửa lại.
"Bắt đầu thôi!"
Lâm Vân đi đến trước bàn làm việc, bắt đầu tìm kiếm chứng cứ.
Để không bỏ sót bất kỳ chứng cứ gì, Lâm Vân không thể không lật hết những văn kiện trên bàn lên xem xét cẩn thận, vì vậy, thời gian cần cũng không ít.
"Cộc cộc cộc!"
Mỗi khi ngoài cửa có tiếng bước chân, Lâm Vân đều hết hồn, tranh thủ thời gian cầm lấy cây lau nhà, làm bộ lau nhà, chờ tiếng bước chân đi xa rồi lại tiếp tục tìm kiếm.
Sau khoảng 20 phút tìm kiếm, Lâm Vân đã lật xem cơ bản hết các văn bản tài liệu bày trên bàn, nhưng cũng không có bất kỳ thu hoạch gì.
Trong những văn kiện này, không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh tội phạm của cha con Dương thiếu.
"Đúng rồi, máy tính!"
Lâm Vân tranh thủ thời gian bật máy tính lên, muốn tìm kiếm một chút trong máy tính.
"Ta dựa vào, cái tên Dương thiếu này, không ngờ lại có cái loại sở thích này!"
Lâm Vân tìm thấy trong máy tính một tệp văn kiện, bên trong toàn là video Dương thiếu lên giường cùng một vài phụ nữ, hắn còn lưu lại vào máy tính.
Lâm Vân tiếp tục tìm kiếm trong máy tính, nhưng tìm khoảng mười phút đồng hồ, cũng không có thu hoạch lớn nào.
"Đúng rồi, ngăn kéo!"
Lâm Vân cúi đầu nhìn về phía ngăn kéo bàn làm việc.
Ngăn kéo loại có khóa, lại còn bị khóa.
Nhưng Dương thiếu thằng ngốc này, lại ngu đến mức để chìa khóa ở khóa.
Có lẽ Dương thiếu căn bản không nghĩ rằng có ai sẽ lẻn vào phòng làm việc của hắn để lục lọi.
Thế là Lâm Vân tranh thủ thời gian mở ngăn kéo, tìm kiếm chứng cứ.
"Ân?"
Ở dưới cùng ngăn kéo, Lâm Vân tìm thấy một cuốn sổ sách.
Mở cuốn sổ sách ra xem, bên trong ghi chép toàn là tài khoản đen!
Lâm Vân xem lướt qua, bên trong ghi chép rõ ràng cha con Dương thiếu tham ô tiền từ từng hạng mục công trình, cùng một vài khoản quà tặng của đối tác.
Lâm Vân lật xem qua, một năm tham ô từ các mặt của công ty ít nhất hơn một ức!
Phải biết, một năm lợi nhuận ròng của phân công ty Khánh Quang chỉ được mấy trăm triệu, mà cha con bọn chúng lại tham ô hơn một ức!
"Thật sự là hỗn trướng! Công ty trả lương, chia hoa hồng cho cha con bọn chúng, cao hơn các công ty có quy mô tương đương, vậy mà bọn chúng còn làm như vậy!" Lâm Vân giận dữ nói.
Chỉ bằng cuốn sổ này, đủ để định tội cha con bọn chúng!
Lập tức, Lâm Vân trực tiếp nhét cuốn sổ này vào trong áo mình, sau đó cất ngăn kéo lại cẩn thận, rồi khóa vào.
"Dương thiếu, anh đúng là đồ đầu heo, lại để chìa khóa ở ổ khóa." Lâm Vân cười lạnh nói.
Nếu Dương thiếu không để chìa khóa ở ổ khóa, Lâm Vân căn bản không thể mở được ngăn kéo.
Lâm Vân không mở được ngăn kéo, đương nhiên căn bản không thể lấy được cuốn sổ này, cho nên chỉ có thể trách Dương thiếu tự mình quá mức chủ quan.
"Cộc cộc cộc!"
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân giày da truyền đến.
Lâm Vân vội vàng chạy tới cầm lấy cây lau nhà, làm bộ lau nhà.
"C-K-Í-T...T...T!"
Ngay lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Người xuất hiện trong tầm mắt Lâm Vân là lão cha Dương thiếu, cũng chính là tổng quản lý của phân công ty Khánh Quang, người đứng đầu phân công ty Khánh Quang.
"Ngươi ở đây làm gì?" Dương tổng nhìn thấy Lâm Vân, lập tức quát hỏi.
"Dương tổng, tôi... Tôi là nhân viên vệ sinh, phụ trách vệ sinh tầng này, thấy phòng làm việc dơ bẩn nên vào dọn dẹp một chút." Lâm Vân nói.
Nói thật, tim Lâm Vân lúc này đập loạn xạ, trong lòng có chút lo lắng, nếu bị Dương tổng này phát hiện, vậy thì coi như xong!
"Đây là phòng làm việc của bộ phận tài vụ, không có lệnh, không cho phép tùy tiện vào, hiểu chưa? Cút ra ngoài!" Dương tổng mặt nghiêm nghị quát tháo.
"Dạ dạ dạ!"
Lâm Vân giả bộ sợ sệt gật đầu, sau đó tranh thủ thời gian chuồn ra khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi phòng làm việc, trán Lâm Vân toát mồ hôi lạnh, trong lòng có chút bất an, Dương tổng này rất cáo già, không ngu như con trai hắn.
Mặc dù khi lục lọi Lâm Vân hết sức cẩn thận, cố gắng trả lại mọi thứ về vị trí cũ, nhưng Lâm Vân vẫn còn hơi lo lắng, Dương tổng sẽ phát hiện ra phòng làm việc đã bị lục lọi.
Lâm Vân ra khỏi phòng làm việc, không dám chần chừ, một mạch đi xuống lầu một, tìm tới Cô Lang, nhân viên bảo vệ giả vờ kia.
"Cô Lang, cô giữ kỹ cái này!"
Lâm Vân kéo Cô Lang ra một góc bên ngoài công ty, sau đó giao cuốn sổ cho Cô Lang cất giữ.
Lâm Vân tự mình cất giữ luôn cảm thấy không yên tâm, chỉ cần cất ở chỗ Cô Lang, Lâm Vân sẽ hoàn toàn yên tâm.
"Vân Ca yên tâm, trừ khi mạng của tôi không còn, nếu không đồ vật tuyệt đối không mất được!" Cô Lang thề thốt nói.
"Ngốc, mạng của cô là vô giá, quý hơn những thứ này vô số lần." Lâm Vân trừng mắt nhìn Cô Lang một cái.
Lập tức, gọi điện thoại cho ông ngoại.
Sau khi điện thoại kết nối.
"Ông ngoại, chứng cứ đã lấy được rồi, là tài khoản đen tham ô của cha con bọn họ, hiện tại nó đang ở trong tay ta!" Lâm Vân nói.
"Vân Nhi, mới ngày thứ hai, ngươi đã lấy được sổ tài khoản đen rồi? Ngươi... Ngươi không có nói đùa với ta chứ." bên kia đầu điện thoại ông ngoại Liễu Chí Trung tỏ ra hết sức kinh ngạc.
"Ông ngoại, loại chuyện này con đâu dám đùa với ông." Lâm Vân nhếch miệng cười nói.
"Tốt! Ha ha, ngươi làm rất tốt!" Bên kia đầu điện thoại Liễu Chí Trung cười ha hả.
"Ông ngoại, sau đó con phải làm gì?" Lâm Vân hỏi.
"Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, chuyện tiếp theo cứ giao cho ta xử lý, ngày mai ta sẽ đích thân đến thành phố Khánh Quang, diệt trừ lũ sâu mọt này! Ngươi chờ đón ta là được!" Liễu Chí Trung nói.
"Vâng, ông ngoại!" Lâm Vân đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vân lại gửi tin nhắn cho Giang Tĩnh Văn, nội dung chỉ có ba chữ "Đã thành công"!
Sau khi làm xong hết thảy, Lâm Vân mới thở phào nhẹ nhõm một tiếng thật dài.
Nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành!
Sau đó, chính là đến lúc tính sổ!
Đặc biệt là cha con nhà họ Dương, còn có những người đã đắc tội với Lâm Vân trong công ty này!
Ngày tàn của bọn chúng, sắp đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận