Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 315: ông ngoại bệnh

Chương 315: Ông ngoại bệnh
Lâm Vân đi theo bác sĩ, một mạch đi vào phòng làm việc của hắn.
“Bệnh nhân là ung thư gan giai đoạn cuối, thêm vào gần đây bị đả kích, dẫn đến bị choáng, mặc dù bây giờ đã cứu chữa được, nhưng bệnh nhân bị ung thư, đã đến mức không có thuốc nào cứu được, bình thường mà nói, chỉ còn một tháng tuổi thọ.” Bác sĩ nói.
“Ung thư... Ung thư!”
Lâm Vân sắc mặt trắng bệch, lập tức tê liệt trên ghế ngồi, trong đầu ong lên một tiếng.
Giờ khắc này, Lâm Vân chỉ cảm thấy trời đất tối tăm, trời băng đất lở, thậm chí còn khó chịu hơn gấp mấy trăm lần so với Hoa Đỉnh đóng cửa.
Đối với Lâm Vân mà nói, ông ngoại như là một ngọn núi lớn, một cây đại thụ.
Nhưng giờ phút này, Lâm Vân cảm giác ngọn núi lớn đã sụp đổ, đại thụ đã ngã xuống.
“Bác sĩ, chẳng lẽ… không có biện pháp gì sao?” Lâm Vân cắn răng hỏi.
“Bệnh nhân tuổi đã cao, phẫu thuật đã không thực tế, hiện tại có hai loại biện pháp, một loại là từ bỏ điều trị, bình yên trải qua quãng thời gian cuối cùng.”
“Một biện pháp khác, là tiến hành trị liệu bằng hóa chất, trị liệu bằng hóa chất là lấy độc trị độc, cần tiếp nhận đau khổ to lớn, mà lại chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian sống mà thôi.” Bác sĩ nói.
Bác sĩ tiếp tục nói: “Căn cứ bệnh án, bệnh nhân nửa tháng trước, thực tế đã kiểm tra ra rồi, ông ấy chọn là từ bỏ trị liệu, sống tốt khoảng thời gian cuối cùng.”
“Nửa tháng trước?” Lâm Vân giật mình.
Nói như vậy, ông ngoại từ nửa tháng trước đã biết mình bị ung thư giai đoạn cuối? Chỉ là không nói cho Lâm Vân!
Lâm Vân lúc này mới nghĩ đến, vì sao ông ngoại trước đó vội vã đánh bại Diệp Gia, vội vã giao nhân mạch cho mình, vội vã chuẩn bị để cho mình ngồi lên vị trí chủ tịch Hoa Đỉnh.
Nguyên lai, ông ngoại sớm đã biết, mạng của hắn không còn bao lâu nữa.
“Ông ngoại!”
Hai hàng nước mắt của Lâm Vân không ngừng từ trong hốc mắt tuôn xuống.
Lâm Vân rất ít khóc, đã từng nghèo rớt mồng tơi, bị người khác khi dễ cũng chưa từng khóc!
Khi Hoa Đỉnh sụp đổ, Lâm Vân cũng không khóc, nhưng hôm nay, Lâm Vân dường như đã khóc cạn cả đời nước mắt!
...
Gặp lại ông ngoại, đã là ở trên giường bệnh.
“Vân Nhi, con đã biết rồi sao?” Ông ngoại nhìn Lâm Vân bên cạnh giường bệnh.
“Vâng!”
Lâm Vân dùng sức gật đầu, hốc mắt đỏ hoe.
“Vân Nhi, mạnh mẽ lên, ta đã gần tám mươi tuổi rồi, sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường.” Ông ngoại sắc mặt tái nhợt, cười lớn an ủi.
Ông ngoại tiếp tục nói: “Ta vốn định ở quãng thời gian cuối cùng này, giúp con xây dựng cơ sở tốt, chỉ là không nghĩ đến lại náo loạn đến cục diện hôm nay, về sau chỉ sợ chỉ có thể dựa vào chính con.”
Ở lại bệnh viện một ngày, ông ngoại liền muốn xuất viện, khoảng thời gian cuối cùng của sinh mệnh, hắn không muốn trải qua ở bệnh viện.
Trong một ngày ở bệnh viện này, Kim Đô xảy ra rất nhiều đại sự, Hoa Đỉnh Tập Đoàn bị niêm phong đã được giải phong, bất quá cổ phần đã tất cả đều chuyển đến danh nghĩa Diệp Gia, cao quản cũng toàn bộ bị thay thế.
Bây giờ chủ tịch Hoa Đỉnh là Diệp Quảng Đức!
Ngoài ra, Triệu Thị Tập Đoàn cũng trở về danh nghĩa Diệp Gia.
Bây giờ Diệp Gia, tại Kim Đô, tại toàn bộ giới kinh doanh Hoa Nam, chính là một con độc giác thú đáng sợ!
Sau khi xuất viện, bên ngoài bệnh viện.
“Vân Nhi, biện pháp tốt nhất hiện tại, là chúng ta đến phương bắc phát triển, hoặc là xuất ngoại phát triển, dù sao thế lực Mộ Dung gia tộc cũng chỉ ở khu vực Hoa Nam, chỉ khi rời khỏi phạm vi thế lực của Diệp Gia và Mộ Dung gia tộc, con mới có thể phát triển lại.” Ông ngoại nói.
Lâm Vân gật gật đầu, ông ngoại nói có lý, Lâm Vân đương nhiên hiểu.
“Liễu lão, ông ngoại, hai người xem, có vẻ như không đúng lắm.” Cô Lang đột nhiên lên tiếng.
Lâm Vân ngẩng đầu nhìn lên, khu vực xung quanh Nhân Ái Y Viện không thấy một bóng người nào, tựa như có người cố ý phong tỏa khu vực này.
Đúng lúc này, hơn trăm tên đại hán áo đen đột nhiên từ bên cạnh xông tới.
Lâm Vân nhìn kỹ, người dẫn đầu là Chu Tuấn của Chu Gia, bên cạnh Chu Tuấn, còn đi theo nữ vệ sĩ của hắn là Black Widow - nhện góa phụ đen.
Sau khi bọn chúng xuất hiện, trực tiếp chặn đường ba người Lâm Vân.
“Chu Tuấn, ngươi có ý gì?” Lâm Vân khẽ nhíu mày.
“Ý của ta chẳng lẽ còn chưa đủ rõ sao? Đương nhiên là đến tìm ngươi trả thù rồi!” Chu Tuấn cười nhăn nhở.
Chu Tuấn tiếp tục nói: “Tại giải đấu quyền ngầm ở Kim Đô, ngươi cố ý đối nghịch với ta, chẳng những khiến ta mất mặt tại giải đấu quyền, còn làm cho ta thua một khoản tiền lớn, món nợ này, ngươi Lâm Vân sẽ không quên chứ?”
“Ta đương nhiên chưa quên.” Lâm Vân nghiến răng nói.
“Ta Chu Tuấn nổi tiếng là có thù tất báo, trước kia sau lưng ngươi có núi dựa lớn Hoa Đỉnh, núi dựa lớn Liễu Chí Trưng, ta không dám làm gì, hiện tại chính là lúc tìm ngươi báo thù.” Chu Tuấn lộ vẻ mặt dữ tợn.
“Muốn báo thù? Chu Tuấn, ngươi coi ta là bù nhìn sao!” Cô Lang bước lên phía trước.
“Cô Lang, chủ nhân ngươi đều xong đời rồi, ngươi còn đi theo hắn có ý nghĩa gì?” Chu Tuấn nhìn Cô Lang.
“Đây là chuyện của ta, còn chưa tới lượt ngươi quan tâm, ngươi thực sự muốn động thủ, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta.” Cô Lang lạnh giọng nói.
“Ha ha, ngươi nghĩ rằng ta không có chuẩn bị gì dám đến tìm ngươi gây chuyện sao? Một mình ngươi thì không thể đối phó được bọn họ, Black Widow - nhện góa phụ đen mặc dù đánh không lại ngươi, nhưng giữ chân ngươi một phút đồng hồ không có vấn đề.” Chu Tuấn cười nói.
Chu Tuấn tiếp tục vừa cười vừa nói: “Trong một phút đồng hồ này, hơn trăm người phía sau ta đã sớm xông lên khống chế được Lâm Vân và Liễu Chí Trưng rồi.”
Hiển nhiên, Chu Tuấn đã tính toán mọi chuyện rất kỹ lưỡng.
Lời Chu Tuấn vừa nói ra, Cô Lang, Lâm Vân và Liễu Chí Trưng đều biến sắc.
Bọn họ biết, lời Chu Tuấn nói có đạo lý, giờ phút này chỉ dựa vào một mình Cô Lang thì không thể bảo vệ được Liễu Chí Trưng và Lâm Vân.
“Chu Tuấn, ngươi muốn đánh phải không, ta đều có thể tiếp nhận, đừng động đến ông ngoại ta, được không?” Lâm Vân cắn răng nói.
Ông ngoại bây giờ đã là bệnh nặng, Lâm Vân làm sao nhẫn tâm để cho ông ấy chịu đau khổ?
Nếu như ông ngoại thật sự bị những người này xông lên đánh một trận, tra tấn một trận, có khả năng ông ngoại trực tiếp không chịu được mà mất mạng!
“Lâm Vân, ngươi đang cầu xin ta sao? Nếu như đang cầu xin ta, vậy thì quỳ xuống cầu xin đi!” Chu Tuấn khoanh tay, mặt tươi cười.
“Ngươi…” Lâm Vân biến sắc.
“Lâm Vân, ngươi phải biết, bây giờ ngươi chính là cá nằm trên thớt, ngươi hoặc là làm theo, hoặc là mặc kệ ta xâm phạm, không có tư cách nói điều kiện!” Chu Tuấn đắc ý nói.
“Tốt, chỉ cần ngươi không động đến ông ngoại ta, ta quỳ!”
Lâm Vân khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra câu này.
Lâm Vân hiện tại ngay cả chết cũng không sợ, nếu chỉ là một mình mình, Lâm Vân dù bị đánh chết cũng tuyệt đối không cúi đầu, đó là tôn nghiêm!
Là một người đàn ông, đầu có thể rụng, máu có thể chảy, tôn nghiêm không thể mất!
Nhưng đôi khi, có những thứ còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm, đó chính là người thân!
Vì ông ngoại, Lâm Vân cho dù vứt bỏ tôn nghiêm cũng không tiếc!
Để đảm bảo ông ngoại bình an vô sự, Lâm Vân dù phải quỳ xuống cũng không chối từ!
“Vân Nhi, đừng, dù sao ta cũng là người sắp chết, không quan trọng.”
Ông ngoại kéo Lâm Vân lại.
Ông ngoại không muốn Lâm Vân vì mình mà vứt bỏ tôn nghiêm cuối cùng.
“Ông ngoại, hôm qua ông không phải đã nói rồi sao, đại trượng phu co được dãn được!” Lâm Vân hướng về phía ông ngoại cười một tiếng.
Sau một khắc.
“Đông!”
Lâm Vân trực tiếp quỳ xuống!
“Vân Ca!”
“Vân Nhi!”
Cô Lang và Liễu Chí Trưng nhìn thấy cảnh này đều vô cùng khó chịu.
“Ha ha, không nghĩ tới Lâm Vân ngươi cũng có ngày quỳ xuống trước mặt ta!” Chu Tuấn nhìn thấy cảnh này liền cười ha hả.
“Chu Tuấn, ta đã làm theo lời ngươi, xin hãy thực hiện lời hứa của ngươi, đừng động đến ông ngoại ta!” Lâm Vân nghiêm nghị nói.
“Lâm Vân, ta vừa nãy đúng là nói, ngươi cầu xin ta thì liền quỳ xuống, nhưng ta không hề nói là, ngươi quỳ xuống cầu xin ta thì ta liền đáp ứng a, ha ha!” Chu Tuấn cười ha hả.
“Ngươi!”
Con ngươi của Lâm Vân đột nhiên co rút lại, trong mắt nháy mắt bốc lên ngọn lửa giận hừng hực.
“Lâm Vân, có phải ngươi rất giận không? Nói cho ngươi biết, ta chính là cố ý chọc giận ngươi, ta còn muốn thu thập cả ông ngoại của ngươi, mà ngươi không có cách nào bắt ta, thế nào? Tức chứ? Ha ha!”
Chu Tuấn ngạo mạn cười ha ha, giọng nói đặc biệt chói tai.
“Tên hỗn đản! Đi chết đi!”
Con ngươi đen của Lâm Vân tối sầm lại một chút, sau đó đột nhiên bắn ra một luồng sát ý kinh người.
Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp rút súng ra, hướng về Chu Tuấn, đột nhiên bóp cò.
“Bằng bằng bằng bằng!”
Bốn tiếng súng liên tiếp vang lên.
Lâm Vân bắn hết bốn viên đạn còn lại trong súng ra ngoài.
Khi Chu Tuấn thấy Lâm Vân rút súng, liền vội vàng kéo một tên hộ vệ áo đen bên cạnh lên phía trước.
Cho nên bốn phát súng này, đều bắn trúng vào tên hộ vệ áo đen này.
Tên hộ vệ áo đen này còn chưa kịp phản ứng đã chết ngay tại chỗ.
Chu Tuấn đẩy thi thể tên hộ vệ áo đen này ra, sau đó hét lớn: “Mẹ nó, dám nổ súng vào ông đây, tất cả lên cho ta, bắt lấy Lâm Vân và Liễu Chí Trưng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận