Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 557: thực lực vi vương

Chương 557: Thực lực là vua
“Ta không chơi với các ngươi.”
Lâm Vân vừa dứt lời liền quay người đi hái Thánh Linh Quả.
Thánh Linh Quả thuận lợi bị Lâm Vân hái xuống.
Sau khi hái xong Thánh Linh Quả, Lâm Vân lập tức quay người chuẩn bị rời đi.
Dù sao Lâm Vân không biết nội tình của “Băng Linh Cung” này, nhỡ đâu đụng phải cường giả Kim Đan thì Lâm Vân sẽ rất phiền phức.
Mà hơn nữa, cảnh giới bây giờ của Lâm Vân chỉ là Hư Đan Cảnh, đối phó mấy nhân vật nhỏ này thì dễ, gặp phải cao thủ thì đúng là đại phiền toái.
Vậy nên, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Chỉ cần có thể rời đi sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
“Bị thương người rồi còn muốn đi? Nằm mơ!”
Nữ tu cao người trực tiếp xông lên ngăn cản đường đi của Lâm Vân.
Ánh mắt Lâm Vân ngưng lại: “Kẻ nào cản đường ta, c·hết!”
“Bớt lời vô ích, muốn chiến thì chiến!” Giọng nữ tu cao người rất sắc bén.
“Vậy được thôi, đây là ngươi tự tìm!” Trong mắt Lâm Vân lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Lâm Vân đã nhường nhịn nhiều lần, nương tay cũng nhiều lần, đối phương lại được đằng chân lân đằng đầu, thật coi Lâm Vân là quả hồng mềm hay sao? Thật sự coi Lâm Vân dễ ức h·i·ế·p sao?
Vừa dứt lời, Lâm Vân trực tiếp bộc p·h·át ra, tung một quyền đánh tới.
Lâm Vân sẽ không vì nàng là nữ tu mà sinh lòng thương xót, bởi vì nàng là đ·ị·c·h nhân! Nàng là đ·ị·c·h nhân muốn lấy m·ạ·n·g mình!
Nữ t·ử thấy Lâm Vân c·ô·ng kích, nàng cũng chỉ có thể dốc hết sức bộc p·h·át ra, ngăn cản nắm đấm của Lâm Vân.
“Oanh!”
Hai nắm đấm lại hung hăng đụng vào nhau lần nữa.
Nữ tu cao người kia lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
“Phanh!”
Nữ tu cao người hung hăng ngã xuống đất, đồng thời trong m·i·ệ·n·g liên tục phun ra mấy ngụm m·á·u tươi, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
“Cản ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!” Lâm Vân nhìn chằm chằm nàng, giọng lạnh lùng.
“Nàng không đủ tư cách, vậy ta thì đủ không!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Lâm Vân nhìn lại, một bà lão tóc hoa râm, mang theo mười nữ t·ử trẻ tuổi, các nàng đều mặc trường bào thuần sắc, chỉ có bà lão kia trên trường bào có sợi tơ màu tím thêu hoa văn, n·ổi bật lên thân phận khác biệt của bà ta.
“Đều là nữ nhân?” Lâm Vân có vẻ hơi kinh ngạc.
Xem ra, cái Băng Linh Cung này hình như chỉ toàn là nữ nhân, không có nam nhân?
Bởi vì những nữ t·ử này đều là tu sĩ, nên làn da ai nấy đều trắng nõn mịn màng, không có chút tì vết nào.
Những nữ t·ử này mà ra đường, ai cũng là mỹ nữ cả.
Theo Lâm Vân biết, các nữ tu trẻ tuổi hầu như ai cũng rất xinh đẹp, đây là lợi ích của việc tu luyện, tu luyện tăng cường mọi mặt của thân thể, làn da cũng vì vậy mà có sự thay đổi lớn.
Cho dù nữ tu sĩ 30-40 tuổi, làn da, dung mạo, dáng người vẫn có thể giữ được như những cô gái 18 tuổi.
Đương nhiên, theo thời gian trôi qua, cuối cùng cũng sẽ dần dần già yếu, chỉ là tốc độ già yếu chậm hơn người thường rất nhiều.
Bất quá bây giờ Lâm Vân căn bản không có tâm trạng để mà thưởng thức dung mạo của các nàng.
Bởi vì Lâm Vân có thể cảm nhận được, bà lão dẫn đầu kia có khí tức cường đại, khiến Lâm Vân cũng cảm thấy một áp lực lớn.
“Hôm nay e rằng sẽ gặp đại phiền toái.” Lâm Vân thầm nghĩ trong lòng bất ổn.
Mặc dù Lâm Vân không biết lai lịch của Băng Linh Cung này rốt cuộc là như thế nào, nhưng Lâm Vân gần như có thể kết luận, Băng Linh Cung này chắc chắn mạnh hơn Mộ Dung gia tộc rất nhiều.
Trước kia Lâm Vân đối phó Mộ Dung gia tộc đã phải dốc hết toàn lực, cuối cùng còn phải dùng Huyền Minh Kiếm Linh mới trấn áp được lão quái vật nhà Mộ Dung rồi bình yên xuống núi.
Hiện tại thì lấy cái gì mà đối phó Băng Linh Cung đây?
Lâm Vân vốn không muốn gây chuyện, nhưng vấn đề là đối phương không thèm nói đạo lý, xông lên là muốn g·iết Lâm Vân, Lâm Vân còn có thể làm sao?
Lâm Vân cũng muốn đi, nhưng bây giờ rõ ràng là đi không nổi!
Lâm Vân biết, tình cảnh tiếp theo của mình sẽ vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể c·hết ở đây!
Bà lão vung tay lên, mấy nữ đệ t·ử trẻ tuổi tiến lên đỡ nữ tu cao người đã bị Lâm Vân đánh trọng thương và nữ tu dáng thấp đã bị Lâm Vân đánh thương trước đó, rồi đưa cả hai người đến trước mặt bà lão.
“Tam trưởng lão, người này tự t·i·ệ·n xông vào Băng Linh Cung ta, hái trộm linh dược, còn làm trọng thương ta và sư muội, mong Tam trưởng lão làm chủ cho chúng ta!” Nữ t·ử cao giọng mặt tái mét nói.
“Đưa hai người xuống nghỉ ngơi.” Bà lão vung tay lên.
Hai nữ tu sĩ bị thương kia liền được đưa xuống.
Bà lão nhìn về phía Lâm Vân.
“Tiểu nhi to gan, khai tên ra, ngươi là đệ t·ử môn p·h·ái nào, dám cả gan đến Băng Linh Cung ta làm càn!” Bà lão quát lớn đầy nghiêm nghị.
“Tại hạ Lâm Vân, không môn không p·h·ái, hôm nay đến băng sơn này chỉ vì tìm kiếm dược liệu, không có ý khác, là đệ t·ử p·h·ái của ngươi không thèm nói đạo lý, không nói lời nào liền muốn g·iết ta, ta mới ra t·a·y.” Lâm Vân lên tiếng nói.
“Cho dù là đệ t·ử p·h·ái ta ra t·a·y trước, cũng tuyệt đối không phải lý do của ngươi!” Giọng của bà lão rất sắc bén.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng: “Theo như lời ngươi nói, đệ t·ử p·h·ái ngươi ra tay, ta chỉ có thể đứng im chịu đòn chắc?”
“Nói không sai!” Bà lão ngạo nghễ nói.
“Nói như thế, Băng Linh Cung các ngươi đây là không nói đạo lý nhỉ.” Lâm Vân lạnh lùng nói.
“Đạo lý? Ai mạnh, nắm đấm của ai c·ứ·n·g, người đó là đạo lý!” Giọng của bà lão rất sắc bén.
“Hay cho câu ai thực lực mạnh, nắm đấm của ai c·ứ·n·g rắn, người đó là đạo lý.” Lâm Vân nhắm mắt lại.
Lâm Vân hiểu rõ, ở trong đô thị, tiền bạc và quyền thế quyết định đạo lý.
Còn ở trong giới tu luyện, thực lực là tối thượng, ai cảnh giới cao, thực lực mạnh thì người đó chính là đạo lý, người đó là lão đại!
Nếu Lâm Vân là một cường giả Nguyên Anh, thậm chí là cường giả Hóa Thần cảnh cao hơn, bọn họ sẽ phải tôn kính mình, mình chính là đạo lý!
Lâm Vân hiện giờ chỉ là Hư Đan Cảnh, bọn họ liền không coi Lâm Vân ra gì, thậm chí xem Lâm Vân như con sâu kiến, Lâm Vân có lý cũng hóa vô lý, bởi vì nắm đấm của mình không đủ c·ứ·n·g!
Nói thật, Lâm Vân thật cảm thấy rất uất ức, mình chẳng qua là đến hái thuốc thôi mà? Xông lên đã đòi g·iết mình! Một chút chỗ thương lượng cũng không cho!
“Dịch Hân hộ p·h·áp, ra tay diệt s·á·t kẻ này!” Bà lão ra lệnh.
“Vâng, Tam trưởng lão.” Một nữ t·ử áo xanh đứng ra.
Nữ t·ử áo xanh vừa dứt lời liền trực tiếp hướng Lâm Vân đi tới.
“Cái kia... có thể không đ·á·n·h nhau được không? Có thể hòa giải không? Ta hái Thánh Linh Quả rồi có thể t·r·ả lại.” Lâm Vân khẽ c·ắ·n môi, vẫn lên tiếng nói.
Lâm Vân mặc dù có tự tin đối phó nữ t·ử áo xanh trước mặt này, nhưng Lâm Vân cảm thấy mình rất khó có thể đối phó với bà lão kia.
Cho nên, có thể hòa giải thì đương nhiên là tốt nhất.
“À, ngươi chỉ là một Hư Đan Cảnh mà đòi hòa giải á?” Bà lão cười lạnh.
Ánh mắt Lâm Vân ngưng lại: “Nếu quả thật muốn đ·á·n·h, ta đảm bảo, hôm nay không ai được yên!”
“Ha ha, thật buồn cười quá, một Hư Đan Cảnh mà cũng dám huênh hoang như vậy, ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy?” Bà lão k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g bật cười, dường như đang nghe một câu chuyện cười rất buồn cười.
Lâm Vân nghe tiếng cười của bà lão, trong con ngươi hiện lên một vẻ tàn nhẫn.
“Rất tốt, Băng Linh Cung các ngươi cho dù hôm nay có thể diệt s·á·t được ta, ta cũng nhất định sẽ khiến Băng Linh Cung các ngươi phải trả một giá cao t·h·ả·m hại! Cho dù ta c·hết, cũng nhất định sẽ san bằng cái Băng Linh Cung các ngươi, trời!! Lật!! Đất!!” Lâm Vân nói từng chữ từng câu, giọng điệu đầy sắc bén.
Lâm Vân nhường nhịn nhiều lần nhưng đối phương vẫn quyết không buông tha.
Nếu không thể lùi được nữa.
Vậy thì tốt, cá c·hết lưới rách!
Lâm Vân cũng đâu phải là người không có tính tình, không có chút máu nóng nào!
“À, để Băng Linh Cung ta phải t·r·ả giá đắt? San bằng Băng Linh Cung của ta? Chỉ bằng một mình ngươi, Hư Đan Cảnh ư? Ngươi xứng?” Bà lão cười lạnh.
Phía sau bà ta, các đệ t·ử nghe Lâm Vân nói cũng đang bật cười.
Trong mắt các nàng, một tên Hư Đan Cảnh mà nói ra những lời như vậy đúng là buồn cười hết sức!
“Ta có xứng hay không, rất nhanh các ngươi sẽ biết thôi.” Lâm Vân nhắm hai mắt lại.
Đồng thời, Lâm Vân còn s·ờ vào Huyền Minh Kiếm đang đeo trên lưng.
Huyền Minh Kiếm được Lâm Vân dùng vải gói lại, rồi vác sau lưng, trông rất khó thấy.
Chuyến đi băng sơn lần này, Lâm Vân sợ sẽ gặp phải rắc rối gì đó trên núi, hoặc gặp yêu thú gì chẳng hạn, cố ý mang Huyền Minh Kiếm bên mình để phòng thân.
Có Huyền Minh Kiếm trong tay, Lâm Vân sẽ có chỗ dựa.
Lúc này, nữ chấp sự áo xanh được bà lão phái tới đã đi đến trước mặt Lâm Vân.
Nàng ta cũng ầm ầm lộ ra khí tức cảnh giới - Thực Đan Cảnh.
“Lên đi, chiến!”
Lâm Vân không những không hề lùi bước, n·g·ư·ợ·c lại chủ động t·ấ·n c·ô·ng trước, bay thẳng tới chỗ nữ chấp sự áo xanh kia để oanh kích!
“Oanh!”
Một quyền này, Lâm Vân trực tiếp bộc p·h·át toàn bộ sức lực của mình.
Nắm đấm đi tới đâu, tuyết rơi cũng đều bị oanh tàn, thậm chí cuồng phong cũng bị đánh nát.
Nữ chấp sự áo xanh thấy chiêu này, không dám chút nào khinh thường, cũng trực tiếp bộc p·h·át ra, tung một quyền trực diện nghênh chiến.
“Phanh phanh phanh!”
Hai người trong nháy mắt đã giao đấu cùng nhau...
Bạn cần đăng nhập để bình luận