Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 30 bá khí

Chương 30 bá khí Ngay sau đó, Vương Tuyết ngẩng đầu, chân thành nói: “Dù sao ta đã sớm nghe quen bọn hắn nói xấu, không sao, với lại, ta cảm thấy chúng ta không chỉ là bạn học, cũng xem như bạn bè, có đúng không?” “Đương nhiên!” Lâm Vân cười gật đầu.
Sau khi ăn cơm xong.
“Vương Tuyết, bây giờ còn sớm, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút đi.” Lâm Vân đề nghị.
Trong lòng Lâm Vân đã sớm có kế hoạch.
“Đi ra ngoài chơi hả? Đi đâu?” Vương Tuyết hiếu kỳ hỏi.
“Quán bar.” Lâm Vân phun ra hai chữ.
“Quán bar? Cái này...... Lâm Vân, ta không thích đi những chỗ đó.” Vương Tuyết lắc đầu.
Hơn nữa Vương Tuyết rất nghi hoặc, tại sao Lâm Vân đột nhiên lại đề nghị đi quán bar chơi.
“Yên tâm đi Vương Tuyết, chỉ là đi chơi đơn thuần thôi, ta tuyệt đối không có ý đồ xấu, hôm nay ta giúp ngươi kéo tài trợ, ngươi đáp ứng ta một yêu cầu như vậy, cũng không quá đáng.” Lâm Vân mỉm cười nói.
“Vậy...... được thôi.” Vương Tuyết sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Trong mắt Vương Tuyết, Lâm Vân cũng không phải người xấu, cho nên nàng chọn tin tưởng Lâm Vân.
Vương Tuyết chào mẹ xong, hai người liền vội vã đi ra ngoài… Nửa tiếng sau.
Cửa quán bar Tình Duyên.
“Lâm Vân, chúng ta… Chúng ta tới nơi này sao?” Nhìn bảng hiệu đèn neon của quán bar, Vương Tuyết lộ vẻ kinh ngạc.
Vì con gái nhà hàng xóm của Vương Tuyết là Linh Linh, làm quản lý ở quán bar này.
“Đúng, chính là chỗ này.” Lâm Vân mặt tươi cười gật đầu.
“Lâm Vân, ngươi dẫn ta đến đây, chẳng lẽ vì Linh Linh?” Vương Tuyết không nhịn được hỏi.
Trước khi đến đây, Vương Tuyết một mực đoán không ra tại sao Lâm Vân lại đề nghị đi quán bar chơi.
Nhưng khi thấy bảng hiệu “quán bar Tình Duyên”, Vương Tuyết mơ hồ đoán ra ý định của Lâm Vân.
“Ngươi thông minh đấy, đoán ra ngay.” Lâm Vân cười nói.
Hôm nay tại nhà Vương Tuyết, khuôn mặt ghê tởm của người phụ nữ trung niên nhà hàng xóm cùng con gái của bà ta là Linh Linh, đến bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Mục đích Lâm Vân đến đây rất đơn giản, chính là muốn thay Vương Tuyết đòi lại thể diện, muốn giúp Vương Tuyết xả giận!
“Lâm Vân, ta biết ngươi muốn giúp ta hả giận, hảo ý của ngươi ta xin nhận, dù sao nàng… nàng là quản lý ở đây, chúng ta muốn đến đây tìm nàng gây sự, e là...” Vương Tuyết lo lắng, nàng không muốn vì Lâm Vân giúp nàng xả giận, mà để Lâm Vân gặp rắc rối, thậm chí để Lâm Vân rơi vào hiểm cảnh.
Đương nhiên, việc Lâm Vân muốn giúp nàng hả giận, khiến trong lòng Vương Tuyết ấm áp, mấy năm nay, chưa từng có ai thật lòng giúp đỡ, quan tâm tới nàng như vậy.
Chính vì vậy, nàng lại càng không thể để Lâm Vân vì mình mà xảy ra chuyện gì.
“Yên tâm đi, ta đâu có đến để phá quán.” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp bước chân vào trong quán bar.
“Lâm Vân...” Nhìn theo Lâm Vân bước vào trong quán, trong mắt Vương Tuyết đầy lo lắng, nhưng Lâm Vân đã vào trong rồi, nàng cũng chỉ vội vã đuổi theo.
Sau khi vào quán bar, tiếng nhạc heavy metal đinh tai nhức óc, lập tức tấn công.
Lâm Vân nhìn quanh một vòng, khách trong quán lúc này đã dần đông hơn.
“Chào mừng quý khách đến với quán bar Tình Duyên, xin hỏi hai vị cần gì?” một nam một nữ hai nhân viên phục vụ tiến lên đón.
“Cho chúng tôi một ghế dài vị trí tốt.” Lâm Vân thản nhiên nói.
“Thưa anh, ghế dài có mức tiêu thụ tối thiểu, vị trí tốt nhất ít nhất phải tiêu thụ 6888 tệ, đề nghị hai vị ngồi quầy bar hoặc bàn thường.” Nữ nhân viên nói.
Còn nam nhân viên bên cạnh thì khinh khỉnh tự nhủ: “Hai cái đồ nhà quê, vừa vào cửa đã dám đòi ghế dài, lại còn đòi vị trí tốt nhất? Thật là buồn cười!” Tên nam nhân viên này làm việc ở đây được một thời gian, hắn tự nhiên sẽ thông qua cách ăn mặc của khách hàng, để phán đoán khả năng chi tiêu của khách.
Theo đánh giá của hắn, kiểu ăn mặc của Lâm Vân và Vương Tuyết, rõ ràng là thuộc kiểu chi tiêu thấp nhất, thậm chí có khả năng không tiêu được gì.
Mặc dù câu nói của hắn không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai Lâm Vân.
“Bốp!” Lâm Vân hơi nhíu mày, trực tiếp tiến lên một bước, tặng cho tên nam nhân viên này một cái tát vang dội!
Một nhân viên quèn của quán bar, vậy mà vừa gặp mặt đã dám chế giễu mình, với loại người này, Lâm Vân tuyệt đối không nể, bước lên là tát vào mặt chào hỏi ngay!
“Ngươi… Ngươi đánh ta?” Nam nhân viên ngẩn người.
“Đánh chính là ngươi đấy, lập tức xin lỗi ta vì những gì vừa nói!” Lâm Vân lạnh giọng nói.
“Xin lỗi ngươi? Thằng nhãi ranh, ngươi có nhìn rõ tình hình không vậy! Dám đánh người trong này, ta nói cho ngươi, ngươi chết chắc!” Nam nhân viên ôm mặt, hung dữ nói.
Đối với tên nam nhân viên này mà nói, nếu đổi lại là người có tiền nào đánh hắn, hắn chắc chắn sẽ chịu đựng, nhưng bị một tên nhãi nghèo mặc rách rưới đánh, sao hắn chịu nhịn?
“Linh Linh tỷ, có người gây chuyện đánh nhau ở cửa! Có người gây chuyện đánh nhau ở cửa!” Nữ nhân viên bên cạnh trực tiếp gọi bộ đàm.
“Cái này… Lâm Vân, giờ sao đây?” Vương Tuyết bên cạnh có vẻ hơi lo lắng và sợ hãi.
Vương Tuyết không nghĩ rằng Lâm Vân vừa vào đã động thủ đánh người, nên biết đây là quán bar, chắc chắn sẽ có rất nhiều bảo vệ, cô lo lắng sẽ có chuyện.
“Không cần phải lo lắng.” Lâm Vân lộ ra nụ cười tự tin.
Lúc này, một cô gái trang điểm đậm, mặc hở hang, chạy đến.
Cô ta, chính là con gái của hàng xóm nhà Vương Tuyết, Linh Linh!
Chính là người trước đó đã chế giễu Lâm Vân và Vương Tuyết ở nhà Vương Tuyết!
Phía sau Linh Linh còn dẫn theo mấy tên bảo vệ.
“Ai đánh người vậy! Ai dám đánh người ở quán bar Tình Duyên!” Linh Linh vừa chạy tới vừa lớn tiếng hỏi.
“Linh Linh tỷ, chính là thằng nhóc này!” Nam nhân viên chỉ về phía Lâm Vân.
“Là các người?” Linh Linh liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Vân và Vương Tuyết.
“Vương Tuyết, ngươi chạy đến đây làm gì? Có phải là ngươi nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị đến đây làm gái không.” Linh Linh khoanh tay cười nhạo nói.
Ánh mắt cô ta nhìn Vương Tuyết và Lâm Vân, vẫn đầy vẻ khinh thường.
“Chúng ta đến đây tiêu tiền không được sao?” Lâm Vân cười lạnh nói.
Linh Linh không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Vương Tuyết, tên nhóc này là bạn trai của ngươi đúng không?” “Không sai, ta là bạn trai cô ấy, có vấn đề gì không?” Không đợi Linh Linh trả lời, Lâm Vân trực tiếp ôm Vương Tuyết vào lòng.
Vương Tuyết rùng mình, nàng không ngờ Lâm Vân lại đột ngột ôm mình, nhưng nàng cũng không giãy giụa, mặc kệ Lâm Vân ôm.
“Vương Tuyết, ngươi đúng là dễ bị lừa mà, chỉ một thằng nhóc nghèo mặc rách như vậy thôi mà cũng lừa được ngươi.” Linh Linh lắc đầu cười nhạo.
“Linh Linh, tôi với ai là chuyện của tôi, hình như không liên quan đến cô thì phải?” Vương Tuyết lấy hết dũng khí nói ra.
“Đây đúng là không phải chuyện của ta, nhưng mà... bạn trai ngươi dám đánh người ở đây, vậy thì không còn giống trước nữa rồi, chỉ cần ta một câu, hai người hôm nay đừng hòng thoát khỏi đây!” Linh Linh vênh váo nói.
“Phải không?” Lâm Vân cười lạnh.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra một xấp tiền từ trong túi, rồi nhìn về phía nam nhân viên vừa bị Lâm Vân tát.
“Số tiền này, coi như trả cho cái tát vừa rồi, đủ chưa!” Lâm Vân cầm tiền, lắc qua lắc lại trước mặt nam nhân viên.
“Đủ! Đủ!” Bị Lâm Vân tát, nam nhân viên lập tức mắt sáng lên khi thấy chồng tiền, ít cũng có cả vạn tệ? Đó là tiền lương hơn hai tháng của hắn.
Chịu một cái tát có thể kiếm 10.000, đánh chết hắn cũng cam lòng!
Ngay sau đó, Lâm Vân lại rút thêm hai xấp tiền nữa, nói: “Chịu thêm hai cái tát nữa, số tiền này là của anh, muốn không?” “Muốn! Muốn!” Nam nhân viên liên tục gật đầu.
Lâm Vân không nói hai lời, trực tiếp bước lên tặng cho tên nam nhân viên kia hai cái tát vang dội, sau đó ném tiền xuống đất.
Nam nhân viên vội vàng cúi xuống nhặt tiền, với hắn mà nói, quá hời.
Nhặt tiền lên, nam nhân viên cung kính xin lỗi Lâm Vân: “Vị gia, trước đó là tại tiểu nhân có mắt không tròng, xin lỗi gia, xin gia tha lỗi.” Nam nhân viên lúc đầu tưởng Lâm Vân là một tên nhóc nghèo, nhưng Lâm Vân có thể rút ra mấy vạn tệ ném cho người khác, hắn còn dám cho là Lâm Vân dễ bắt nạt sao? Đương nhiên là không dám rồi.
Lâm Vân không thèm để ý tới hắn, mà quay đầu nhìn Linh Linh, cười nói: “Ta với hắn một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, cái này không trái với quy định của quán bar chứ?” “Ngươi…” Linh Linh á khẩu không nói được gì, sắc mặt cô ta tức tới mức hơi xanh mét, không ngờ Lâm Vân lại làm như vậy.
Đồng thời, Linh Linh cũng có chút kinh ngạc trong lòng, trước kia nàng tưởng Lâm Vân là tên nhóc nghèo, không ngờ Lâm Vân tùy tay đã có thể lấy ra mấy vạn tệ.
Lúc này, nụ cười trên mặt Lâm Vân chợt ngưng lại, rồi lạnh giọng quát mắng Linh Linh: “Ta hỏi ngươi đó! Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, có trái quy định không! Không nghe thấy hả? Trả lời ta!!!” Trong giọng nói của Lâm Vân mang theo bá khí không thể nghi ngờ. Linh Linh bị khí thế của Lâm Vân dọa đến toàn thân run rẩy, nàng khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói ra hai chữ. “Không... Không tính.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận