Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 12 chính là như thế cuồng

Chương 12 đúng là quá càn rỡ “Bàn Tử, trước kia chúng ta ở trường học không có địa vị gì, dám k·h·i·n·h d·ể người của chúng ta còn nhiều, nhưng mà, từ hôm nay trở đi, ai còn dám k·h·i·n·h d·ể chúng ta dù chỉ một chút, ngươi cứ việc vả một bạt tai thật mạnh vào, có chuyện gì phiền phức, ta sẽ giải quyết!” Lâm Vân tự tin nói. “Trực tiếp vả bạt tai? Bất kể là ai? Lâm Vân, thật...... Thật sự quá càn rỡ sao?” Bàn Tử trừng to mắt. “Không sai! Chính là như thế càn rỡ!” Lâm Vân nhếch miệng cười một tiếng. “Hắc hắc! Không thành vấn đề!” Bàn Tử nghĩ đến thôi đã k·í·c·h đ·ộ·n·g rồi, về sau ở trường học, sẽ không còn sợ bị người k·h·i·n·h d·ể nữa! “Bàn Tử, muốn thử lái Lamborghini không? Cho ngươi lái đã ghiền luôn!” Lâm Vân dừng xe ở ven đường, để Bàn Tử đổi lên lái. “Thật sao? Tuyệt vời quá!” Bàn Tử k·í·c·h đ·ộ·n·g gật đầu liên tục, sau đó vội vàng mở cửa xe đổi chỗ, ai mà không muốn lái Lamborghini cho đã ghiền chứ? Đến cổng trường đã là hơn mười một giờ đêm, cửa lớn trường học đã đóng lại, xe không vào được, sau khi Bàn Tử xuống xe, Lâm Vân liền trực tiếp đem xe, chạy ra một bãi đỗ xe gần đó đỗ lại. Ở một bên khác. Trong một chiếc xe taxi. Cô bạn gái mập mạp Chu Mai và Quách Hiểu Hiểu đang ngồi trong xe. “Không đúng! Không đúng! Ta cảm thấy cái tên nhóc này không thể nào là người có tiền, theo ta được biết, nhà hắn rất nghèo, kỳ nghỉ hắn còn đi làm thêm, nếu nhà hắn thật sự có tiền, hắn có đi làm thêm làm gì?” Chu Mai càng nghĩ càng thấy không đúng. “Đúng vậy, bình thường người có tiền, ai mà lại như hắn, mặc một thân quần áo rẻ tiền, không có một chút dáng vẻ người có tiền nào cả, nhưng mà chỉ bằng chiếc Lamborghini của hắn, không thể không tin hắn là người có tiền a!” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu nói. “Nói không chừng chiếc Lamborghini đó là hắn thuê, chính là để giả bộ làm màu trước mặt chúng ta mà thôi!” Chu Mai chợt bừng tỉnh. Quách Hiểu Hiểu vừa nghe đến chuyện thuê xe, nàng lập tức hiểu ra. “Hỗn đản! Dám lừa chúng ta! Lần sau mà gặp lại hắn, ta nhất định phải tính sổ với hắn!” Quách Hiểu Hiểu tức giận dậm chân...... Ngày hôm sau. Hôm trước Trương Hổ trong lớp học, bị Lâm Vân dùng b·út máy đ·â·m b·ị t·hương, vẫn còn đang điều trị trong b·ệ·n·h v·iệ·n. Hôm nay, hắn rốt cục xuất viện. Ở cổng trường. “Hổ Ca, cuối cùng thì anh cũng trở về!” Mấy tên tùy tùng của Trương Hổ đã đứng chờ ở cổng trường. Sắc mặt Trương Hổ lại âm trầm đến cực điểm. “Mẹ nó, hôm nay lão t·ử trở lại trường, việc đầu tiên chính là phải tìm Lâm Vân báo t·h·ù!” Ánh mắt Trương Hổ lạnh lùng. Trương Hổ nghĩ đến chuyện mình bị Lâm Vân dùng b·út máy đ·â·m làm b·ị t·hương, trong lòng liền tức giận, lúc đó là ở trong lớp học, điều này khiến hắn cảm thấy mặt mũi của mình đều bị mất sạch. “Hổ Ca, ngài định thu dọn thằng nhóc đó như thế nào? Tìm người đ·á·n·h hắn một trận?” tên tùy tùng gầy gò tò mò hỏi. “đ·á·n·h hắn? Hừ, chỉ đ·á·n·h hắn một trận thì làm sao mà giải được cơn giận của ta! Ta muốn để trường đuổi học hắn!” Trương Hổ hung hăng nói. “Đuổi học? Làm sao để hắn bị đuổi học được?” tên tùy tùng gầy gò hỏi lại. “Chủ nhiệm phòng giáo dục của trường là bạn của cha ta, để trường đuổi một thằng nhóc nghèo cố tình gây sự, dễ như trở bàn tay!” Trương Hổ nheo mắt. Phòng giáo dục của trường. “Chú Lý.” Trương Hổ bước vào văn phòng. Ngồi tr·ê·n ghế làm việc là một người trung niên mập mạp bụng phệ, hắn chính là chú Lý trong lời Trương Hổ, cũng là chủ nhiệm phòng giáo dục của trường. “Cháu trai Trương Hổ, hôm nay sao cháu lại rảnh đến chỗ chú Lý vậy, dạo này ở trường thế nào?” Chủ nhiệm Lý mặt tươi cười. “Chú Lý, mấy ngày nay cháu sống không tốt chút nào.” Trương Hổ vừa nói, vừa kéo cổ áo xuống, để lộ vết thương được băng bó. “Cháu trai Trương Hổ, cái này...... Cái này là sao vậy?” Chủ nhiệm Lý ngạc nhiên. “Đây là bị một thằng nhóc trong lớp dùng b·út máy đ·â·m, mà còn là hành hung ngay trong lớp trước mặt mọi người, chú Lý chú phải làm chủ cho cháu, nhất định phải đuổi học thằng nhóc này cho cháu!” Trương Hổ nghiến răng nói. “Cái gì? Lại có chuyện này sao! Cháu trai Trương Hổ cháu yên tâm, ta cam đoan làm chủ cho cháu, người đó tên gì?” Chủ nhiệm Lý trực tiếp đồng ý. “Hắn tên Lâm Vân.” Trương Hổ đọc tên ra. “Cháu trai Trương Hổ về nhà chờ tin tức đi, trong hôm nay, ta sẽ đuổi học thằng nhóc đó cho cháu!” Chủ nhiệm Lý thề son sắt nói. “Cám ơn chú Lý!” Trương Hổ lộ ra vẻ mặt hưng phấn...... Trong lớp học. Sau khi Trương Hổ vào lớp, liền trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Vân. “Trương Hổ, mày vừa mới về lớp đã tìm tao, sao? Vẫn thấy ở b·ệ·n·h v·iệ·n chưa đủ hả!” Lâm Vân vừa đọc sách, vừa không ngẩng đầu nói. “Lâm Vân, mày!” Trương Hổ nghe thấy lời Lâm Vân nói, mặt liền tái đi. Vốn dĩ Trương Hổ chuẩn bị đến nhục nhã Lâm Vân, kết quả lại bị Lâm Vân dẫn đầu nhục nhã, hơn nữa còn ngay trước mặt các bạn trong lớp, điều này khiến Trương Hổ cảm thấy mất hết thể diện. “Lâm Vân, mày còn dám ngông cuồng! Tao nói cho mày biết, chủ nhiệm phòng giáo dục Lý của trường là bạn của cha tao, chú Lý đã đồng ý với tao, trước khi tan học hôm nay, sẽ đuổi học mày!” “Đây! Chính là kết cục của việc mày đối đầu với tao!” Trương Hổ mặt dữ tợn. “Đuổi học tao à?” Lâm Vân cười cười. Trương Hổ đột nhiên đổi giọng, ngạo nghễ nói: “Lâm Vân, cũng đừng nói tao Trương Hổ không cho mày cơ hội, nếu bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao, lại liếm sạch sẽ bụi tr·ê·n giày tao, tao có thể cân nhắc không để chú Lý đuổi học mày!” Lâm Vân cười cười: “Tao cũng cho mày một cơ hội, bây giờ nói xin lỗi tao, đồng thời sau này tránh xa tao một chút, tao có thể cân nhắc, không để cho công ty của cha mày gặp xui xẻo.” “Cái gì? Để cho công ty của cha tao gặp xui xẻo? Chỉ bằng cái loại nhóc nghèo như mày? Mày sắp c·h·ế·t đến nơi rồi mà vẫn còn dám ở đó khoác lác không biết xấu hổ!” Trương Hổ cười lạnh nói. Trương Hổ vốn dĩ nghĩ rằng, Lâm Vân biết chuyện mình sắp bị đuổi học, nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí là cầu xin mình, nhưng thái độ bình tĩnh của Lâm Vân khiến hắn rất kinh ngạc và không hiểu. Lâm Vân lắc đầu: “Xem ra mày cũng không trân trọng cơ hội tao cho, vốn dĩ mày có thể xin lỗi, nhưng mày hết lần này tới lần khác chọn con đường xuống Địa ngục.” Lời Lâm Vân nói, Trương Hổ đương nhiên không hiểu. “Thằng nhóc, chính mày mới là kẻ không trân trọng cơ hội mà tao cho! Mày cứ đợi đó mà bị đuổi học đi!” Trương Hổ bỏ lại một câu, sau đó trực tiếp quay người bỏ đi. “Được thôi, tao đợi.” Trên mặt Lâm Vân hiện lên nụ cười tự tin. Tất cả cảnh tượng này đều lọt vào mắt của các bạn trong lớp, mọi người đều nhao nhao xì xào bàn tán. “Trương Hổ có hậu thuẫn ở trường, là chủ nhiệm phòng giáo dục, lần này, có lẽ Lâm Vân sẽ bị đuổi học thật!” “Cái gì mà có lẽ, là nhất định sẽ bị đuổi học đấy!” “Lâm Vân dám đối đầu với Trương Hổ, cũng gan dạ lắm, nhưng hắn chỉ là một thằng nhóc nghèo, cho nên thất bại là chắc chắn”...... Các bạn học trong lòng đều hiểu, lần này Lâm Vân có lẽ sẽ bị đuổi học. Bàn Tử cũng không quá lo lắng, bởi vì tối hôm qua cậu ta đã biết thân ph·ậ·n thật sự của Lâm Vân. Lúc này, lớp trưởng Vương Tuyết đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Vân. “Lâm Vân, cậu đi theo mình đến văn phòng, mình giúp cậu làm chứng với thầy giáo, là Trương Hổ k·h·i·n·h d·ể cậu trước, thầy giáo nhất định sẽ không đuổi học cậu!” Vương Tuyết vẻ mặt thành thật. Đối với việc Vương Tuyết đột nhiên đến, Lâm Vân có chút ngạc nhiên. Trương Hổ thấy vậy, liền lớn tiếng nói với Vương Tuyết: “Lớp trưởng Vương Tuyết, cô thật là ngây thơ quá đấy, cô thì là cái thá gì chứ? Cô nghĩ thầy giáo sẽ nghe cô chắc? Cô có bối cảnh gì không? Đừng có quá ngây thơ! Cho dù cô có đi cầu xin thầy giáo, thì hôm nay nó vẫn bị đuổi học thôi!” “Đúng đó lớp trưởng, đây là một xã hội dựa vào bối cảnh mà! Cô có bối cảnh à?” Mấy tên tùy tùng của Trương Hổ nhao nhao phụ họa. “Mình không tin!” Vương Tuyết dậm chân, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần không cam lòng. Mấy ngày trước Lâm Vân đã giúp Vương Tuyết ở quầy rượu, Vương Tuyết vẫn còn nhớ chuyện đó, nàng đương nhiên không nỡ nhìn Lâm Vân bị đuổi học, nàng muốn giúp Lâm Vân một tay. “Vương Tuyết, tấm lòng của cậu mình xin nhận, mình tự có cách đối phó, chỉ là Trương Hổ, mình căn bản không hề để trong mắt, yên tâm đi, mình tuyệt đối sẽ không bị đuổi học!” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tuyết. “Thế nhưng là......” trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tuyết vẫn còn mang theo vẻ lo lắng, hắn biết nhà Trương Hổ có tiền, bối cảnh cường đại, không phải Lâm Vân có thể đối phó. “Không có nhưng nhị gì cả, huống chi cậu cũng không giúp được gì cho mình, coi như có tới văn phòng, cũng không có tác dụng gì.” Lâm Vân lắc đầu nói. Vương Tuyết “A” một tiếng sau, liền thất vọng bỏ đi. Một bên khác. “Hổ Ca, nghe nói tập đoàn Hoa Đỉnh phân công ty Thanh Dương ngày mai tổ chức tiệc rượu, Hổ Ca đến lúc đó muốn đi không?” Có tùy tùng hỏi Trương Hổ. “Đương nhiên, nhà tao và tập đoàn Hoa Đỉnh, là đối tác hợp tác vô cùng quan trọng, tao đương nhiên sẽ tham gia.” Trương Hổ ngạo nghễ nói. “Oa, thật ngưỡng mộ a! Đây chính là tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh đó!” “Khi nào chúng ta, mới có vinh hạnh bước chân vào nơi như thế này nhỉ.” Các tùy tùng đều lộ vẻ vô cùng ngưỡng mộ. Không chỉ có bọn tùy tùng của Trương Hổ ngưỡng mộ, bạn bè đồng học trong lớp, cũng đều lộ vẻ ngưỡng mộ vô cùng. Phải biết, tập đoàn Hoa Đỉnh là một tập đoàn nổi tiếng nhất ở ba tỉnh Tây Nam, danh tiếng của nó rất lớn, có thể tham gia tiệc rượu của tập đoàn Hoa Đỉnh, tuyệt đối là một vinh dự lớn lao. Trương Hổ nhìn thấy mọi người ngưỡng mộ hắn không ngớt, lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn....... “Giống như mấy tên phế vật, đời này có lẽ cũng không vào được loại tiệc rượu này đâu!” Trương Hổ cười lạnh nói. Lúc Trương Hổ nói câu này, ánh mắt hướng về Lâm Vân, rõ ràng là đang châm chọc Lâm Vân. “Trương Hổ, nói cũng không thể nói quá mức, biết đâu ngày mai chúng ta liền sẽ gặp nhau tại tiệc rượu.” Lâm Vân cười nói. “Ngươi? Ha ha, loại người nghèo b·ứ·c như ngươi, cả đời cũng không vào được loại địa phương đó! Mà lại, ngươi nên nghĩ xem chuyện ngươi sắp bị đuổi việc đi.” Trương Hổ lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Bàn Tử vỗ vỗ Lâm Vân, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Vân, ngày mai ngươi sẽ đi tham gia tiệc rượu trường này à?” Bàn Tử đã biết thân ph·ậ·n của Lâm Vân. “Tiệc rượu trường này, chính là do ta p·h·át khởi.” Lâm Vân cười nói với Bàn Tử. “Cái gì?” Bàn Tử kinh ngạc một chút. Ngay sau đó, Bàn Tử lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn: “Vậy…ngày mai ngươi cùng Trương Hổ, chẳng phải sẽ gặp nhau trong tiệc rượu?” “Nếu như hắn muốn đi tham gia thì đương nhiên sẽ gặp nhau.” Lâm Vân cười gật đầu. “Có ý tứ! Hắc hắc, vậy thì rất có ý tứ! Ta rất muốn xem, ngày mai khi hắn thấy ngươi thì sẽ có phản ứng gì!” Bàn Tử k·í·c·h· đ·ộ·n·g nói. “Muốn xem à? Vậy mai ngươi cũng tới tiệc rượu đi, đến lúc đó ta tiếp ngươi vào.” Lâm Vân vừa cười vừa nói. “Tốt tốt tốt!” Bàn Tử gật đầu liên tục như gà con mổ thóc. Bàn Tử muốn đi, một là vì hắn muốn xem phản ứng của Trương Hổ lúc đó, mặt khác, ai mà không muốn vào xem loại tiệc rượu đẳng cấp đó một chút chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận