Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 512: Lâm Vân xuất thủ

Chương 512: Lâm Vân ra tay
Tề Nguyên Hải thấy bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị xong xuôi, hắn cũng không do dự nữa, liền đi đến trước bàn.
“Nhanh nhanh nhanh, Tề đại sư muốn viết chữ!”
Mọi người đều hưng phấn vây đến trước bàn, muốn tận mắt chứng kiến Tề đại sư viết chữ.
Đặc biệt là Hàn An Lôi, lộ ra vô cùng cao hứng, dù sao đây là viết chữ mừng sinh nhật cho nàng, chỉ bằng điểm này thôi, cũng đủ để về sau nàng có vốn để khoe khoang.
Tần Thi bĩu môi thầm nói: “Chẳng qua chỉ là mời được Tề Nguyên Hải thôi, nhìn Hàn An Lôi đắc ý chưa kìa, còn khoe khoang với ta nữa.”
Rõ ràng là Tần Thi không được cao hứng.
Giữa sân.
Tề Nguyên Hải trực tiếp cầm lấy bút lông, sau đó ở trước mặt trên giấy tuyên, bắt đầu viết chữ.
Chỉ thấy Tề Nguyên Hải múa bút như rồng bay phượng múa, rất nhanh liền viết xong.
Trên giấy tuyên viết “Chúc Hàn An Lôi sinh nhật vui vẻ” sau đó bên phải phía dưới ghi ngày tháng.
Sau khi Tề Nguyên Hải viết xong, liền lấy ra con dấu cá nhân, đóng lên trên bức thư pháp này.
“Hàn An Lôi tiểu thư, tặng cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.” Tề Nguyên Hải từ tốn nói.
“Cảm ơn Tề lão! Cảm ơn Tề lão!” Hàn An Lôi cao hứng liên tục gật đầu.
“Thư pháp của Tề lão, bút mực đầy đặn, uyển chuyển như rồng, quả không hổ là đại sư!” Hắc Xuyên Tiểu Lang giơ ngón tay cái lên.
“Đúng vậy, thư pháp của Tề lão có thể nói là xuất thần nhập hóa.”
“Tề lão chính là Vương Hy Chi thời nay.”
Mọi người xung quanh nhao nhao mở miệng tán dương, tâng bốc.
Mặc dù có vài cậu ấm cô chiêu căn bản không hiểu gì về thư pháp, nhưng bọn họ biết cách tâng bốc, cứ a dua theo là được rồi.
Đối với những lời tán dương này, Tề Nguyên Hải đã sớm nghe chán, nên sắc mặt hắn không hề thay đổi, tâm trạng cũng không có chút biến động nào.
Đúng lúc này, một giọng nói không hợp tai lại đột ngột vang lên.
“Đây chính là thư pháp của đại thư pháp gia sao? Nhìn rất bình thường thôi!”
Giọng nói không hợp tai này, giữa một rừng lời ca ngợi lại trở nên lạc lõng, chói tai như vậy!
Mọi người nghe tiếng liền nhao nhao quay đầu lại, nhìn thấy ngay.
Chính là Lâm Vân!
Lúc này Lâm Vân đang ngồi bắt chéo chân trên ghế, tay cầm một ly rượu vang, thản nhiên tự đắc.
“Ha ha, thật là buồn cười hết sức, cậu dám nói thư pháp của Tề đại sư rất bình thường sao? Cậu có hiểu thư pháp không vậy? Cũng dám ở đây nói lung tung.” Hắc Xuyên Tiểu Lang cười lớn.
Hàn An Lôi che miệng cười nói: “Anh yêu, tên nhóc này chỉ là một con tép riu, biết gì về thư pháp chứ? E là trong mắt hắn, cho dù là thư pháp của Vương Hy Chi cũng thấy rất bình thường thôi.”
“Đúng đấy, đúng đấy, tên nhóc này dám nói thư pháp của Tề đại sư bình thường, thật sự là buồn cười hết sức.”
Đám cậu ấm cô chiêu xung quanh đều bật cười.
Trong mắt bọn họ, giống như có một con vịt con xấu xí trà trộn vào đàn thiên nga, Lâm Vân chính là con vịt con xấu xí không hiểu nghệ thuật kia.
Hàn An Lôi vừa nhìn về phía Tần Thi, giọng điệu kỳ quái nói:
“Tần Thi muội muội, bạn trai cô quá thấp kém, không hiểu nghệ thuật còn ở lại đây ba hoa chích chòe, cô dẫn hắn ra ngoài đi, không sợ mất mặt à? Với lại, chị thật không hiểu, sao gu thẩm mỹ của em lại kém như vậy, đi kiếm một tên tép riu làm bạn trai.”
Tần Thi nghe vậy, sắc mặt nàng khó coi, rõ ràng là nàng cũng cảm thấy rất mất mặt.
“Lâm Vân!”
Tần Thi lấy khuỷu tay huých vào Lâm Vân, ra hiệu Lâm Vân đừng nói nữa.
Tần Thi tuy không ưa gì Hàn An Lôi và Hắc Xuyên Tiểu Lang, nhưng nàng không thể không thừa nhận thư pháp của Tề Nguyên Hải thật sự rất tốt.
Cho nên Tần Thi cũng không hiểu nổi, sao Lâm Vân đột nhiên lại nói thư pháp của Tề lão rất bình thường, Tần Thi cảm thấy làm vậy thật là mất mặt.
Lâm Vân cười cười, nói: “Ta chỉ là nói thật thôi, vị Tề đại sư này, thư pháp đúng là rất bình thường, nói không chừng thư pháp còn không bằng ta nữa kìa.”
“Cái gì? Hắn nói thư pháp của Tề đại sư không bằng hắn? Ha ha.”
“Tên nhóc này uống say rồi à?”
Cả đám lại một lần nữa cười vang, bọn họ như nghe được một câu chuyện cười lớn.
“Tần Thi, bạn trai cậu sao lại có thể khoác lác như vậy chứ, hắn vậy mà nói thư pháp của Tề đại sư không bằng hắn, thật là buồn cười chết đi được!” Hàn An Lôi che miệng cười nói.
Tề Nguyên Hải nghe thấy lời Lâm Vân nói, cũng lắc đầu cười lạnh nói: “Người trẻ tuổi bây giờ, thật đúng là ngông cuồng, mở miệng ra liền dám nói thư pháp của lão phu không bằng hắn một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch? Đúng là trẻ người non dạ.”
“Lâm Vân, cậu đừng nói nữa!”
Tần Thi che mặt, không ngừng dùng khuỷu tay huých vào Lâm Vân, ra hiệu Lâm Vân đừng nói nữa, dù sao nổ như vậy rất mất mặt, đặc biệt là mất mặt trước Hàn An Lôi, càng làm cho Tần Thi khó chịu trong lòng.
Tần Thi có chút không hiểu, vì sao Lâm Vân lại nổ như vậy, với thân phận và tính cách của Lâm Vân thì không nên như vậy.
Tuy nàng thấy Lâm Vân đôi khi hơi vô lại, còn hay rất cường thế, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy Lâm Vân là người sẽ khoác lác cả.
Lúc này, Hắc Xuyên Tiểu Lang cười nói: “Cậu kia, nếu cậu nói thư pháp của cậu lợi hại hơn Tề lão, vậy cậu thể hiện một chút xem, để cho chúng tôi kiến thức trình độ thư pháp của cậu cao đến đâu, đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Tiểu Lang ca đề nghị hay đấy.”
“Cho xem một cái! Cho xem một cái!”
Mọi người nhao nhao phụ họa ồn ào.
“Ta dựa vào cái gì phải thể hiện?” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Cậu nói thẳng cậu không dám là được rồi thôi, không có bản lĩnh đó còn ở lại đây ba hoa chích choe, đúng là buồn cười.” Hắc Xuyên Tiểu Lang khinh thường cười nhạo.
“Vậy được thôi, nếu ta mà thật sự không ra tay thì sẽ bị coi là đang khoác lác mất.” Lâm Vân đặt ly rượu xuống, từ từ đứng dậy.
“Oa, thật sự muốn làm hả, phục vụ, tranh thủ dọn dẹp một chút đi, vị đại thư pháp gia này sắp thể hiện tài thư pháp của mình kìa!” Hắc Xuyên Tiểu Lang cười lớn tiếng nói.
Lời Hắc Xuyên Tiểu Lang vừa nói ra, người ở đó lại cười vang lần nữa.
Tất cả mọi người đều nghe ra, Hắc Xuyên Tiểu Lang đang chế giễu Lâm Vân.
Ngay cả Tề Nguyên Hải, cũng chắp tay sau lưng, cười nói: “Ta lại muốn xem xem cái tên nhóc ăn nói ngông cuồng này có thể viết ra trò gì.”
“Lâm Vân, cậu làm gì vậy, cậu không định làm thật chứ?” Tần Thi kéo vạt áo vest của Lâm Vân, nàng lộ vẻ rất lo lắng.
“Cậu thấy tôi giống đang đùa sao?” Lâm Vân vừa cười vừa nói.
“Thế nhưng mà... cậu biết gì về thư pháp chứ, cho dù có biết chút ít thì cũng không thể nào viết tốt hơn Tề Nguyên Hải được, nếu cậu mà viết kém, chỉ sẽ bị chế giễu nhiều hơn thôi, càng làm chúng ta mất mặt hơn.” Tần Thi vội vàng nói.
“Yên tâm, ta sẽ giúp cậu tìm lại thể diện.” Lâm Vân bình tĩnh nói.
Sau đó, Lâm Vân đi thẳng về phía bàn.
Tần Thi tuy gấp gáp nhưng Lâm Vân đã đi tới rồi, nàng còn cách nào nữa? Nàng chỉ có thể vội vàng theo sau, xem đến cuối cùng là thế nào.
Bức chữ mà Tề Nguyên Hải viết cho Hàn An Lôi, đã được nhân viên phục vụ cẩn thận thu lại, trên bàn bày một tờ giấy tuyên hoàn toàn mới.
Lâm Vân đi đến trước bàn, rồi cầm lấy bút lông.
Lâm Vân hồi bé thật sự đã học qua thư pháp một thời gian.
“Người trẻ tuổi, ngay cả tư thế cầm bút của cậu cũng không chuẩn, như này là thuộc loại mới vào nghề chứ gì?” Tề Nguyên Hải cười nói.
“Ha ha, tên nhóc này ngay cả tư thế cầm bút cũng không biết, hắn vậy mà dám nói mình lợi hại hơn Tề đại sư, đúng là buồn cười chết đi được.” Hắc Xuyên Tiểu Lang cười lớn.
“Tần Thi muội muội, bạn trai của cậu e là sắp làm trò cười cho thiên hạ rồi.” Hàn An Lôi che miệng cười nói.
Tần Thi đứng bên cạnh nghe thấy vậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Giữa sân.
Lâm Vân cũng không nói gì thêm, trực tiếp cầm bút lên viết.
Lâm Vân viết rất chậm, không giống như Tề Nguyên Hải múa bút thành rồng.
Một lát sau, Lâm Vân từ từ buông bút lông trong tay ra, trên giấy tuyên có hai chữ “Tần Thi”.
“Ha ha, cậu kia, với trình độ này mà cũng dám nói mình thư pháp mạnh hơn Tề đại sư à? Đây rõ ràng chỉ là một tờ giấy bỏ đi, mà cũng dám gọi là thư pháp sao? Thật là cười chết tôi mất, ha ha!” Hắc Xuyên Tiểu Lang cười ha hả.
“Phụt, kiểu viết này, trình độ học sinh tiểu học à? Cũng dám đem ra thể hiện, không sợ mất mặt sao?” Hàn An Lôi cười nhạo nói.
Đám cậu ấm cô chiêu xung quanh cũng nhìn chằm chằm vào nét chữ của Lâm Vân, thi nhau cười nhạo, hoặc là lên tiếng trào phúng.
Trong chốc lát, Lâm Vân trở thành trò cười của bọn họ.
Mặt Tần Thi cũng đầy vẻ xấu hổ và bất lực, vốn dĩ nàng đang kỳ vọng Lâm Vân sẽ tạo ra kỳ tích, nhưng nhìn nét chữ mà Lâm Vân viết, nàng thực sự không thấy chỗ nào lợi hại.
“Cái này...... đây quả thực là một tuyệt tác!”
Một tiếng kinh hô đột ngột vang lên.
Mọi người nghe thấy tiếng kinh hô thì vội vàng quay đầu lại nhìn.
Trong tầm mắt của họ, chính là đại sư thư pháp Tề Nguyên Hải.
Giờ khắc này, Tề Nguyên Hải mặt mày không thể tin nổi nhìn chằm chằm hai chữ mà Lâm Vân viết, trên mặt có cả kinh ngạc lẫn vui mừng phấn khởi.
“Ha ha, tuyệt vời! Thật sự quá kỳ diệu!” Tề Nguyên Hải ha ha cười lớn, trông như vừa thấy được báu vật mà vô cùng kinh hỉ.
Hắc Xuyên Tiểu Lang, Hàn An Lôi và mọi người thấy phản ứng của Tề Nguyên Hải, đều ngơ ngác cả người.
Cuối cùng là chuyện gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận