Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 278: nhân khí tiêu thăng

Trên màn hình tin nhắn.
Cha của Lục công tử: Yên tâm Tô Yên, ta sẽ không cần V tín của ngươi, ngươi hát một bài làm cảm tạ là được.
Tô Yên gật đầu đáp ứng, dù sao nàng đến phát sóng trực tiếp, vốn đã dự định hát một bài.
Ngay sau đó, Tô Yên ở trong buổi phát sóng trực tiếp, hát lên bài « Giả Ái Thành Chân » của nàng.
“Oa, chủ kênh hát thật là dễ nghe!” “Chẳng những hát hay, dẫn chương trình dáng dấp cũng rất xinh đẹp a!” “Đây chẳng phải ca khúc đang rất hot gần đây sao? Nàng chính là người hát gốc bài này?” “Không sai, nàng chính là người hát gốc bài này.” “Thì ra người hát gốc chính là nàng a, ta là fan!” Trong buổi phát sóng trực tiếp mưa bình luận bay đầy trời.
Rất nhiều người vào xem phát sóng trực tiếp, vốn muốn xem Thần Hào, nhưng giờ Tô Yên vừa hát, trong nháy mắt thu hút vô số fan.
Rất hiển nhiên, sau chuyện ngày hôm nay, nhân khí và độ nổi tiếng của Tô Yên đều sẽ tăng lên rất nhiều!
Hát xong một bài, Tô Yên nói có việc, xin phép dừng phát sóng, Lâm Vân cũng rời khỏi app Đấu Cá.
Tuy chỉ nhìn thấy Tô Yên qua sóng trực tiếp, nhưng Lâm Vân trong lòng cũng rất vui vẻ.
Còn về 1520 phát siêu hỏa kia, Lâm Vân căn bản không để ý, cũng chỉ hơn 3 triệu.
Lâm Vân cầm điện thoại, nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói:
“Tô Yên, ta tin rằng chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” KTV Hoàng Thành.
Một phòng VIP sang trọng.
Liễu Nguyên Hải đang say bí tỉ, hai bên đều ôm mỹ nữ.
Sau khi uống cạn một chén rượu, Liễu Nguyên Hải "phanh" một tiếng đập chén xuống đất, rồi không cam lòng nói:
"Mẹ nó, dựa vào cái gì! Lão tử họ Liễu, lão già dựa vào cái gì muốn giao tập đoàn cho một kẻ họ khác!"
Liễu Nguyên Hải biết, sau khi bị đá khỏi Hoa Đỉnh Tập Đoàn, sau này hắn có lẽ không còn tư cách tranh giành vị trí người thừa kế Hoa Đỉnh với Lâm Vân nữa.
Lúc này, cửa phòng khách bị đẩy ra, Liễu Hằng đi vào.
"Hằng thúc, cuối cùng người cũng tới, người mau nghĩ biện pháp giúp con với!" Liễu Nguyên Hải vội vàng đứng dậy.
"Hừ, đúng là đồ ngu xuẩn! Ta đã làm hết cho ngươi rồi, ngươi lại thua trong tay một người phụ nữ, ngươi vậy mà đi kể hết những lời thật lòng đó với một kỹ nữ quầy rượu!" Liễu Hằng tức giận nói.
Liễu Hằng càng nghĩ càng bực, hắn đã làm nhiều như vậy, sắp thành công tới nơi, kết quả lại thua chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này.
"Hằng thúc, không thể trách con được, tại Lâm Vân tiểu tử kia quá lợi hại, ai mà ngờ hắn lại dùng chiêu này chứ, Hằng thúc chẳng phải người cũng không ngờ tới sao." Liễu Nguyên Hải ủ rũ nói.
"Sự đã đến nước này, nói nhiều như vậy còn có ích gì!" Mặt Liễu Hằng sa sầm.
"Hằng thúc, con không cam tâm cứ thế này thất bại, người nghĩ thêm cách đi."
Liễu Nguyên Hải lao tới trước mặt Liễu Hằng, nắm chặt lấy tay hắn.
"Lão già đã đá ngươi khỏi tập đoàn, có nghĩa là đã hoàn toàn từ bỏ ngươi, ta còn có thể nghĩ ra cách gì?" Liễu Hằng lạnh giọng nói.
"Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ thật sự hết cách rồi sao?" Mặt Liễu Nguyên Hải tuyệt vọng.
"Cũng không phải hoàn toàn hết cách, chỉ là với tình thế hiện tại, nếu muốn lật bàn, e là phải trả một cái giá không nhỏ, không biết Nguyên Hải cháu có bằng lòng không?" Liễu Hằng nói.
"Chỉ cần có thể lật bàn! Đại giới gì con cũng bằng lòng, Hằng thúc người mau nói cho con biết đi!" Liễu Nguyên Hải vội vàng nói.
Liễu Hằng thần thần bí bí nhìn xung quanh, sau đó nói với hai cô gái rót rượu trong phòng.
"Hai người các ngươi, ra ngoài!"
Hai cô gái sau khi rời đi, một người đàn ông thân hình vạm vỡ bước vào phòng.
"Diệp... Diệp Như Long!"
Khi Liễu Nguyên Hải nhìn rõ người vừa tới, sắc mặt liền thay đổi.
Là người của Liễu gia, làm sao Liễu Nguyên Hải lại không biết Diệp Như Long?
"Hằng thúc, Diệp Gia với Hoa Đỉnh Tập Đoàn chúng ta là đối thủ một mất một còn, người... Người sao lại dẫn hắn tới gặp con!" Mặt Liễu Nguyên Hải tràn đầy kinh ngạc.
"Nguyên Hải cháu à, tình thế hiện tại, muốn lật bàn rất khó, nhưng Diệp Như Long thiếu gia lại có thể giúp cháu lật bàn đấy." Liễu Hằng cười nói.
"Ý của người là, để con hợp tác với Diệp Như Long? Để con cùng Diệp Gia hợp tác?" Liễu Nguyên Hải kinh ngạc nói.
"Không sai, đây là cơ hội duy nhất của cháu, nếu cháu không đồng ý, vậy thì cháu không còn cơ hội lật bàn nữa! Nguyên Hải cháu, tự cháu quyết định đi." Liễu Hằng nói.
Liễu Nguyên Hải nghiến răng, dậm chân một cái: “Được! Chỉ cần có thể lật bàn, chỉ cần có thể dẫm tên Lâm Vân kia dưới chân, con thế nào cũng bằng lòng!” Diệp Như Long ngẩng đầu nói; "Liễu Nguyên Hải, hợp tác với Diệp Gia ta, ngươi sẽ phải trả giá rất lớn, ký vào hợp đồng này, là có thể hợp tác với Diệp Gia ta!"
Diệp Như Long vừa nói vừa ném một tờ hợp đồng xuống trước mặt Liễu Nguyên Hải.
Lúc này Liễu Nguyên Hải cầm hợp đồng lên xem.
Khi đọc nội dung bên trong hợp đồng, mặt Liễu Nguyên Hải liền biến sắc.
“Cái gì! 70%! Các người lại muốn con chia 70% cổ phần cho các người? Thật là quá đáng! Cho các người nhiều nhất là 40%!” Nội dung hợp đồng ghi, sau khi Liễu Nguyên Hải kế thừa Hoa Đỉnh Tập Đoàn, nhất định phải giao 70% cổ phần Hoa Đỉnh cho Diệp Gia.
Nói cách khác, Diệp Gia giúp hắn tranh đoạt quyền kế thừa Hoa Đỉnh, sau khi thành công, Hoa Đỉnh về sau sẽ mang họ Diệp.
Ánh mắt Diệp Như Long trở nên sắc lạnh: "Liễu Nguyên Hải, ngươi xem lại ngươi là cái thá gì đi, cho ngươi ba thành, đã là nhân từ lắm rồi, nếu Diệp Gia ta không giúp ngươi, ngươi một đồng cũng không có đâu! Ngươi không có tư cách mặc cả với ta!"
Nói xong, Diệp Như Long liền quay người bỏ đi.
"Diệp công tử dừng bước!" Liễu Hằng vội vàng ngăn Diệp Như Long lại.
Ngay sau đó, Liễu Hằng nhìn về phía Liễu Nguyên Hải, nói:
"Nguyên Hải cháu à, tranh thủ thời gian mà ký đi, ba thành đã không tệ rồi, nếu không có Diệp Gia hỗ trợ, sau này Hoa Đỉnh chẳng có quan hệ gì tới cháu cả đâu."
“Cái này...... Được, con ký!” Sau khi suy nghĩ một lát, Liễu Nguyên Hải chỉ còn cách cắn răng đồng ý, rồi ký vào bản hợp đồng, có được ba thành còn hơn là không có gì.
“Rất tốt, từ hôm nay trở đi, Diệp Gia ta sẽ âm thầm giúp ngươi đoạt lại quyền thừa kế Hoa Đỉnh.” Diệp Như Long vừa nói, vừa thu hồi hợp đồng, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng......
Chớp mắt năm ngày trôi qua.
Trong năm ngày này, Răng Độc và Thiết Thối đã giúp Lâm Vân dựng lên Công ty Bảo An Vân Diệu ở Kim Đô.
Còn bên Thanh Dương Thị, Lưu Ba truyền tin báo, mỏ vàng đang được xây dựng rầm rộ, hạng mục phân công ty Thanh Dương của Hoa Đỉnh cũng đang được tiến hành thuận lợi.
Sự nghiệp của Lâm Vân đều đang trên đà phát triển mạnh mẽ.
Mặt khác, trong mấy ngày này, Lâm Thanh cũng đang bận rộn mở rộng "liều thiếu thiếu" của nàng.
Lâm Vân cũng không hề nhàn rỗi, sau khi nhậm chức phó tổng quản lý Hoa Đỉnh Tập Đoàn, ông ngoại đã dẫn Lâm Vân đi bàn một vài mối làm ăn, đồng thời tiếp xúc với một số đối tác thương mại.
Ngày mai còn một việc quan trọng, đó là một bữa tiệc rượu cao cấp, những người tham dự đều là giới thượng lưu ở Kim Đô, ông ngoại muốn thông qua bữa tiệc này để Lâm Vân làm quen với những nhân vật nổi tiếng của Kim Đô, đó là cách ông ngoại đang trải đường cho Lâm Vân.
Trạm xe lửa Kim Đô.
Lâm Vân đang đợi ở đây.
Vương Tuyết nói cô muốn gặp Lâm Vân, nên nhân lúc cuối tuần đã bắt xe tới Kim Đô để gặp anh.
Sau khi đợi ở đây nửa tiếng, cuối cùng Lâm Vân cũng thấy bóng dáng xinh đẹp của Vương Tuyết bước ra từ ga.
“Vương Tuyết, chỗ này!” Lâm Vân cười vẫy tay về phía Vương Tuyết.
“Hửm?” Lâm Vân phát hiện, bên cạnh Vương Tuyết còn có một người đàn ông đeo kính gọng vàng đi theo.
Vương Tuyết sau khi thấy Lâm Vân, liền cười chạy tới.
“Lâm Vân!” Vương Tuyết vui vẻ nhào vào lòng Lâm Vân.
Sau khi ôm xong.
"Vương Tuyết, cái người vừa đi cùng em, là ai vậy?" Lâm Vân lên tiếng hỏi.
"Đừng nhắc nữa, hắn là hành khách ngồi bên cạnh em, dọc đường cứ xin V tín, cứ bám lấy em, em sắp bị làm phiền chết rồi." Vương Tuyết bĩu môi nói.
"Hả?" Lâm Vân cười cười.
Vậy thì ra người đàn ông đeo kính gọng vàng kia, là đang muốn cua Vương Tuyết rồi.
Lúc này, người đàn ông đeo kính gọng vàng đã đi tới.
"Mỹ nữ, bạn tôi sắp lái xe đến đón tôi rồi, cô đi đâu vậy, tôi kêu bạn tôi chở cô đi cho.” người đàn ông đeo kính gọng vàng nói với Vương Tuyết.
"Xin lỗi, bạn trai tôi sẽ tới đón tôi." Vương Tuyết nói.
Sau khi nghe vậy, người đàn ông đeo kính gọng vàng liền quay sang nhìn Lâm Vân bên cạnh Vương Tuyết.
“Đây là bạn trai cô à? Mỹ nữ, trông anh ta hình như... không xứng với cô lắm.” người đàn ông đeo kính gọng vàng đẩy gọng kính, để lộ nụ cười khinh thường.
Hắn thấy Lâm Vân ăn mặc rất bình thường, nhìn qua thì biết là không có tiền.
Mặc dù trước đó Lâm Vân có đến trung tâm mua sắm mua âu phục, nhưng Lâm Vân luôn cảm thấy mặc đồ tây quá gò bó, không thoải mái lắm, nên chỉ mặc trong những dịp trang trọng, bình thường thì anh vẫn mặc thường phục.
“Anh bạn à, trước mặt tôi mà anh muốn tán tỉnh bạn gái tôi, anh như vậy là không tử tế chút nào.” Lâm Vân cười như không cười nói.
"Các người còn chưa cưới nhau, tôi có quyền theo đuổi cô ấy." người đàn ông đeo kính gọng vàng hùng hồn nói.
"Lâm Vân, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn." Vương Tuyết nói.
"Được, em đợi anh ở đây nhé, anh đi lấy xe." Lâm nói.
Nói xong, Lâm Vân liền quay người rời đi.
Người đàn ông đeo kính gọng vàng thấy thế, liền cười tiến lên nói với Vương Tuyết:
"Mỹ nữ à, bạn trai cô, chắc chắn đi xe đạp rồi, bạn của tôi là lái BMW 530 đến đón tôi, cùng tôi đi xe bảo mã đi."
Vương Tuyết quay đầu đi, không để ý tới hắn.
"Mỹ nữ, nàng nghe ta nói này, nàng xinh đẹp như vậy, ở cùng một thằng nhóc nghèo thì thiệt thòi quá đi." Gã đàn ông đeo kính gọng vàng tiếp tục thuyết phục, có vẻ không định từ bỏ. Ầm ầm! Ngay lúc này, một tiếng gầm rú của xe thể thao, đột nhiên nổ vang lên. Gã đàn ông đeo kính gọng vàng ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc xe mui trần Porsche 918 chậm rãi lái đến! "Ta lạy, đây là chiếc Porsche 918 giới hạn 918 chiếc trên toàn cầu sao? Cái này... Đây là vị thần hào nào vậy?" Gã đàn ông đeo kính gọng vàng không khỏi kinh hô lên. Đang lúc nói, chiếc Porsche này đã đi tới trước mặt Vương Tuyết và gã đàn ông đeo kính gọng vàng. Gã đàn ông đeo kính gọng vàng tập trung nhìn vào, người ngồi ở buồng lái lại là Lâm Vân. "Là hắn!" Gã đàn ông đeo kính gọng vàng kinh hãi, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài. Đây chính là chiếc siêu xe thể thao mấy chục triệu tệ đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận